Cũng may ở gần đó cũng không có gì bất thường. Nghê Quảng liền dẫn bọ họ trốn vào bên dưới một cái khe.
Cái khe này đâm xuyên ngang dọc, có lẽ là một hẻm núi. Sau khi trốn xuống dưới này, ngẩng đầu lên nhìn chỉ có thể thấy được ánh sáng lờ mờ. Nơi này cách mặt đất ít nhất cũng tới mấy trăm trượng.
Gió lạnh từ đáy khe rít lên từng trận, cảm giác hơi âm u lạnh lẽo.
Tuy cảnh giới tu vi của Dương Khai và Tuyết Nguyệt chưa đạt tới Hư Vương Cảnh nhưng tinh lực của hai người vẫn tràn đầy, thực lực cũng không bị tiêu hao, cho nên việc hộ pháp hiển nhiên là do hai người họ phụ trách.
Nghê Quảng và La Lam mỗi người chọn một vị trí cách nhau không xa rồi ngồi xuống, lấy linh đan uống vào.
Dương Khai bảo vệ bên cạnh La Lam, còn Tuyết Nguyệt thì bảo vệ bên cạnh Nghê Quảng, mỗi người một việc.
Không gian yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có từng trận gió lạnh rít lên thê lương truyền đến, làm tăng thêm phần rùng rợn.
Tuyết Nguyệt thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, tỏ ra khá khẩn trương.
Bất kể tu vi của nàng cao bao nhiêu, thực lực của nàng mạnh mẽ dường nào, nhưng suy cho cùng nàng vẫn là nữ nhân, đối mặt với hoàn cảnh rùng rợn này theo bản năng nàng vẫn cảm thấy sợ hãi và cảnh giác.
Dương Khai thì chẳng có biểu hiện gì, hắn dứt khoát nhắm hai mắt lại, tỏa ra thần niệm giám sát xung quanh, đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng không biết đã qua bao lâu, Dương Khai chợt mở mắt...
Hắn phát hiện lúc này mình đang nằm trên một chiếc giường, chiếc giường này chắc là được làm từ gỗ, rất cứng rắn. Hắn lại ngẩng đầu lên, phía trên là nóc nhà sơ sài, khắp nơi đều bị hở; nghiêng đầu nhìn xung quanh thì thấy trong phòng bày biện cũng hết sức đơn sơ, chỉ có một chiếc bàn và một chiếc ghế mà thôi.
Khung cảnh này dường như Dương Khai đã gặp ở đâu đó, trên mặt hắn lộ ra vẻ nghi hoặc, đầu óc mơ màng khiến cho suy nghĩ của hắn không thể nào thông suốt.
Bản năng của hắn mách bảo có điều gì đó không thích hợp, tựa như hắn đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng vậy. Cố gắng hồi tưởng lại thì hắn liền cảm thấy rất đau đầu.
Thậm chí hắn không nhớ được trước đó mình đang làm cái gì.
Hắn lắc lắc đầu rồi rời khỏi giường, đẩy cửa đi ra ngoài quan sát...
Những ký ức trong đầu chợt như thủy triều ùa về. Dương Khai chợt nhớ ra, hôm nay là ngày các đệ tử Lăng Tiêu Các thí luyện. Chỉ mới vào tông môn được mấy năm, tu vi vẫn chưa đạt yêu cầu của tông môn nên hắn vẫn chậm chạp không được thăng cấp làm đệ tử chính thức, chỉ có thể vừa quét rác cho tông môn để mưu sinh, vừa tu luyện, hy vọng một ngày nào đó có thể đạt được tâm nguyện, trở thành đệ tử chính thức.
Ngoài phòng có một cây chổi, lúc này trời vẫn còn chưa sáng tỏ, chính là thời điểm tờ mờ sáng.
Dương Khai cười tự giễu rồi đi tới cầm cây chổi, bắt đầu công việc của một ngày mới.
Phía trước khắp các Đường lớn nhỏ trong tông môn, từ Cống Hiến Đường, Thí Võ Điện, Võ Kỹ Đường đều có hình bóng bận rộn của Dương Khai xuất hiện, tất cả con đường đều được quét dọn sạch sẽ. Hắn là đệ tử ở tầng đáy nhất trong Lăng Tiêu Các, cũng là đệ tử vất vả nhất.
Trời dần dần sáng tỏ, không ít sư huynh đệ tụ tập vây quanh Dương Khai, chuẩn bị khiêu chiến hắn.
Cuối cùng, một tên sư đệ chỉ có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng bốn thắng được một chiêu, cho hắn một trận nằm bẹp dí rồi nghênh ngang rời đi.
Nằm trên đất thở hồng hộc, cảm nhận sự đau đớn và bất lực của bản thân, Dương Khai từ từ nắm chặt quả đấm lại.
Rồi tựa như cảm nhận được gì đó, hắn liền di chuyển ánh mắt tới một cây đại thụ cách đó không xa.
Trên tán cây đại thụ kia có một bóng người đang lặng lẽ đứng đó, khuôn mặt của nàng không thấy rõ bởi nàng đeo một chiếc mạng che mặt màu đen, thân thể của nàng cân đối mềm mại, trên trán đeo một món trang sức bằng ngọc bích, ánh mắt trong suốt ngây thơ như nước, không chút tỳ vết.
Dương Khai lẳng lặng nhìn nàng, hắn cảm thấy nữ nhân này tựa như rất quan trọng đối với mình, nhưng hắn không hiểu tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy.
Trong chớp mắt khi bốn mắt nhìn nhau, nữ nhân che mặt kia liền thoát một cái biến mất.
Khi nữ nhân kia biến mất, lồng ngực của hắn chợt nhói lên đau đớn, tựa như có người bóp mạnh vào tim hắn, khiến cho hắn không thở được vậy. Dương Khai lắc lắc đầu, khó nhọc bò dậy, cầm cây chổi lên rồi lê bước về căn nhà gỗ của mình.
Cuối cùng hắn vẫn không thể hoàn thành yêu cầu của tông môn trước thời hạn, cuối cùng hắn vẫn không thể trở thành đệ tử của Lăng Tiêu Các...
Lúc bị trục xuất khỏi Lăng Tiêu Các, Dương Khai chỉ lặng lẽ thu xếp đồ đạc của mình gói thành một bọc nhỏ, rồi men theo con đường quen thuộc đi xuống núi.
Đứng trước sơn môn, Dương Khai ngoảnh đầu nhìn lại tấm biển đề ba chữ lớn "Lăng Tiêu Các", rồi đứng yên tại chỗ, suy nghĩ miên man.
Hiện tại hắn mới chỉ 15 tuổi, nhưng tương lai phía trước lại hoàn toàn mờ mịt.
Chợt có một nhóm sư huynh sư tỷ từ dưới chân núi đi lên. Người đi đầu tay cầm bội kiếm, dáng vẻ lạnh lùng, thanh cao, tựa như một đứa trẻ được tạc từ băng tuyết vậy, trông hết sức xinh xắn. Nàng mặc trang phục màu trắng tinh, không nhiễm một hạt bụi, là tâm điểm chú ý khiến mọi người vây quanh. Đoàn người cười cười nói nói, rất nhanh đã đi tới cách Dương Khai không xa.
Thấy điệu bộ khác thường của hắn, nữ nhân dẫn đầu kia liền dừng bước nhìn về phía Dương Khai, hé đôi môi đỏ mọng nói: - Vị sư đệ này, phải xuống núi sao?
Dương Khai quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương liền khẽ giật mình, thốt lên: - Tô Nhan...
Vừa nói xong, Dương Khai liền giật mình. Tuy hắn đã ở Lăng Tiêu Các được ba năm, đã nghe nói rất nhiều về vị đại sư tỷ này, cũng nhiều lần được chiêm ngưỡng phong thái của nàng, nhưng hai người chưa từng nói chuyện với nhau một câu nào.
Dù sao, đại sư tỷ Lăng Tiêu Các địa vị cao vời vợi, còn Dương Khai chỉ là một tên đệ tử thí luyện mà thôi, thực lực và thân phận chênh lệch quá xa, căn bản không thể với tới.
Hắn cũng không biết tại sao mình bỗng nhiên lại gọi thẳng tên họ của nàng ra, hơn nữa cách xưng hô lại rất thân thiết, tựa như hắn đã gọi như vậy vô số lần rồi vậy. Tên gọi này dường như cũng là cái tên khiến hắn ngày đêm tưởng nhớ.
Tô Nhan nhíu mày, cũng không tỏ thái độ gì. Trái lại, những vị sư huynh sư tỷ có thực lực không thấp vẫn luôn kè kè bên cạnh nàng kia, lại nhìn Dương Khai với ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
Một vị sư huynh tính tình nóng nảy liền hừ lạnh một tiếng, không khách khí chút nào nói: - Tên họ của Đại sư tỷ mà ngươi cũng dám tùy tiện gọi thẳng ra sao?
Nói rồi, bỗng nhiên hắn liền cách không đánh một chưởng về phía Dương Khai.
Chưởng lực hết sức mạnh mẽ, đánh bay Dương Khai ra ngoài, thân thể lộn mấy vòng trên không trung mới rơi bịch xuống đất, khóe miệng ứa máu, quần áo lem luốc, trông hết sức chật vật.
Hắn không chút để ý đến đau đớn trên cơ thể, mà cau mày nằm trên mặt đất, trầm tư suy nghĩ.
Hắn không rõ tại sao lại như vậy, tất cả những điều này đối với hắn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ...
Một làn gió thơm cuốn đến, cách không xa trước mắt Dương Khai hiện ra một đôi chân xinh xắn. Dương Khai ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Tô Nhan đang đứng trước mặt mình, vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng, nhìn qua tựa như một vị nữ thần cao không thể với tới vậy.
- Đại sư tỷ, cần gì phải để mắt đến hắn chứ! Vị sư huynh ra tay với hắn trước đó hừ lạnh nói, trên mặt hiện ra vẻ khó chịu.
Tô Nhan cũng không trả lời mà đưa tay về phía Dương Khai, dường như đang định kéo hắn dậy vậy.
Dương Khai chần chờ một lát, rồi đưa tay cho Tô Nhan nắm, nương theo lực kéo đứng dậy.
Vị sư huynh đối với Dương Khai rất có thành kiến kia, ở bên cạnh nhìn mà gương mặt méo mó lại vì vô cùng tức giận, hắn không ngờ chỉ vì sơ suất mà khiến cho Dương Khai có cơ hội đụng chạm da thịt với nàng.
Dương Khai thật thà đứng im tại chỗ, Tô Nhan lại đưa tay phủi phủi bụi trên người hắn. Giờ phút này, vẻ mặt lạnh lùng như băng của nàng đã vô hình tan biến mất.
Hiện ra trước mặt là một dáng vẻ dịu dàng, khiến Dương Khai ngẩn ra, nhưng hắn lại cảm thấy điều đó rất hiển nhiên.
- Thế giới bên ngoài rất hung hiểm, nếu sư đệ phải xuống núi thì nên sớm lên đường đi. Trên đường nhớ cẩn thận, đi sớm về sớm nha. Tô Nhan dặn dò vài câu, rồi nhìn nhìn thật sâu Dương Khai một cái, sau đó liền xoay người tiếp tục tiến vào Lăng Tiêu Các.
Dương Khai đứng tại chỗ nhìn theo nàng rời đi, trong lòng không khỏi nổi lêm cảm giác cô đơn.
Từ phía xa loáng thoáng truyền đến giọng nói khinh bỉ của tên sư huynh kia: - Đại sư tỷ, tên kia là đệ tử thí luyện bị trục xuất khỏi sư môn đó, hắn sẽ không trở lại nữa, tỷ không cần quan tâm nhiều đến hắn...
- Vậy sao... Ngữ điệu của Tô Nhan tựa như vừa chợt hiểu ra, rồi nàng liền lên tiếng: - Hắn sẽ quay trở lại.
Dương Khai nhìn theo bóng dáng của giai nhân đang càng lúc càng xa, cho đến khi khuất hẳn.
Sau đó hắn liền thu hồi ánh mắt lại, nhìn về một hướng khác, ở phía rất xa có một sư tỷ mặc chiếc váy màu xanh biếc, trên mặt mang một tấm mạng màu đen đang lẳng lặng đứng đó.
Cơn gió mạnh thổi tới khiến cho phần dưới mạng che mặt của nàng bị cuốn lên, Dương Khai nhìn thấy được đôi môi của nàng đang mấp máy, tựa như đang nói điều gì đó.
Nhưng do khoảng cách quá xa, Dương Khai cũng không nghe rõ. Hắn đang định hô lên hỏi thăm thì vị sư tỷ kia đã không còn thấy bóng dáng.
Đến lúc cuối cùng... hắn cũng chỉ biết được tên của vị sư tỷ này mà thôi.
Hạ Ngưng Thường!
Đây có lẽ là cái tên mà hắn suốt đời sẽ không quên được.
Dương Khai nhặt bọc quần áo của mình lên, rồi xoay người sải bước rời đi.
Thậm chí trong trận chiến tranh đoạt vị trí gia chủ của Dương gia, Dương Khai cũng không tham gia, bởi vì thực lực của hắn không đủ, không thể mang đến tác dụng gì, dù có tham gia cũng chỉ tự rước nhục vào thân mà thôi.
Đại ca Dương Uy với thực lực tuyệt đỉnh và giao thiệp rộng rãi, đã được lựa chọn trở thành người kế nhiệm của gia tộc thay thế Dương Khai, được gia tộc gửi gắm hy vọng, ra sức bồi dưỡng.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Dương Khai đã 18 tuổi.
Phụ thân Dương Ứng Phong và mẫu thân Đổng Tố Trúc thu xếp cho hắn một mối hôn nhân, đối phương là con gái của một người phía mẫu thân hắn, cũng coi như môn đăng hộ đối.
Dương Khai cũng không kén cá chọn canh, một lòng đeo đuổi theo con đường võ đạo nhưng hắn không thu hoạch được gì đáng kể. Lúc này trở về, bản thân là người của Dương gia, đến tuổi phải cống hiến cho Dương gia được điều gì đó, ít nhất cũng nên sinh con nối dõi, giữ vững được nhân số đông đảo của Dương gia.
Hắn cùng với nữ nhân kia thuận lợi thành thân, sinh con.
Ban ngày, hắn bươn chải làm ăn cho phụ giúp Dương gia, ban đêm hắn trở về phủ của mình tận hưởng không khí ấm cúng gia đình, thê tử chiều chuộng hắn hết mình, con cái cũng biết vâng lời.
Đó là một gia đình rất hạnh phúc.
Thế nhưng... lâu dần, chí nguyện trong lòng Dương Khai lại bắt đầu trỗi dậy.
Hắn cảm thấy cuộc sống của mình không phải là như vậy, hắn cần phải có một cơ hội khác, cơ hội để gây dựng một sự nghiệp vĩ đại.
Hắn thử xóa loại ý nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu, nhưng lại phát hiện ra, ý nghĩ này tựa như rượu được ủ dưới hầm vậy, càng lâu ngày càng nồng đậm, chẳng những không thể xua tan, mà còn không lúc nào là không muốn bộc phát ra.