Ở chỗ cuối của hẻm núi, một đạo hồng quang lóe lên. Dương Khai đang tiến hành rèn luyện Không Gian Nhận, nhưng lập tức có cảm ứng. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Lại là một viên Lưu Viêm Phi Hỏa! Giống y như tình hình mà hắn nhìn thấy vào ba ngày trước, Lưu Viêm Phi Hỏa đang từ cuối chỗ hẻm núi bay tới với tốc độ cực nhanh. Sau khi Dương Khai phát hiện ra nó, thì nó đã bay vào trong vòng phong tỏa của không gian quái dị kia. Tốc độ nhanh một cách biến thái ấy trở nên chậm đi trong khoảnh khắc. Lưu Viêm Phi Hỏa với một loại tốc độ quỷ dị, chậm rãi bay qua không gian mười mấy trượng này.
Có kinh nghiệm của mấy ngày trước đó, Dương Khai lập tức hành động, một mặt gian khổ di động thân thể, một mặt phán đoán vị trí mà Lưu Viêm Phi Hỏa sẽ bay qua. Lần này vận khí dường như không tốt lắm. Lưu Viêm Phi Hỏa vừa xuất hiện này bay qua một chỗ cách hắn ba thước. Dương Khai buộc phải chạy tới cái vị trí đó trước khi nó bay qua, mới có hy vọng bắt được nó. Mặc dù Dương Khai đã quen thuộc với phiến không gian quỷ dị cô đọng sềnh sệch này, đối với việc vận dụng lực lượng không gian cũng dần dần thuận buồm xuôi gió, nhưng nếu muốn hành động ở chỗ này vẫn còn vô cùng gian khổ.
Chờ cho hắn vất vả lắm mới đến gần vị trí đã định kia, thì Lưu Viêm Phi Hỏa đã một lần nữa bay đi mất. Dương Khai nhíu mày, nhìn bảo vật mà mình bỏ lỡ lần thứ ba này, trên mặt như có điều suy nghĩ. Theo cách nói của Ngụy Cổ Xương trước đó, loại Lưu Viêm Phi Hỏa này cực kỳ trân quý, và cũng cực kỳ ít ỏi ở trong Lưu Viêm Sa Địa. Rất nhiều người đi vào trong này thậm chí không có cơ duyên gặp phải. Thực tế quả thật như vậy. Dương Khai khi đi ở trong khu cực nóng tại tầng thứ nhất, chỉ nhờ cơ duyên xảo hợp mới nhìn thấy một lần mà thôi. Nếu không phải thần thức của hắn đủ mạnh, chỉ sợ Lưu Viêm Phi Hỏa bay qua bên cạnh mà hắn cũng không thể nhận ra. Nhưng lời của Ngụy Cổ Xương chỉ nhằm vào tầng thứ nhất mà thôi! Giờ đây Dương Khai đang ở vị trí khu cực nóng của tầng thứ ba. Ở nơi này, Lưu Viêm Phi Hỏa có khi nào sẽ nhiều hơn một chút không? Hay là 2 viên Lưu Viêm Phi Hỏa mà hắn đã gặp này là cùng một viên? Có khi nào lộ tuyến phi hành của nó có cố định hay không? Nếu như là cùng một viên, thì lộ tuyến phi hành của nó rất có thể là cố định. Nếu không tại sao chờ tới ba ngày Dương Khai mới lần nữa gặp lại nó?
Nếu như không phải cùng một cái, như vậy hẻm núi nầy chẳng lẽ có một số địa phương kỳ lạ nào đó có thể hấp dẫn những thứ Lưu Viêm Phi Hỏa ấy bay vào, xuyên qua nó? Đủ loại nghi vấn hỗn hợp hiện lên ở trong đầu Dương Khai. Thần tình của hắn cũng biến ảo không dứt, trong lúc nhất thời không thể tiếp tục tu luyện lực lượng không gian nữa. Rất nhanh, Dương Khai liền lắc đầu. Không cần biết bản thân mình gặp được 2 cái Lưu Viêm Phi Hỏa đó có phải là cùng một cái hay không, hay hẻm núi này có phải là con đường mà Lưu Viêm Phi Hỏa nhất định phải phi hành qua hay không, chỉ cần đợi thêm mấy ngày nữa, lúc đó ắt sẽ chứng thực được kết quả.
Hắn tiếp tục rèn luyện lực lượng không gian, bất quá cũng bắt đầu vô tình hay cố ý chú ý động tĩnh ở cuối hẻm núi, muốn biết đủ loại phỏng đoán của mình rốt cuộc là loại nào chính xác. Thời gian dần trôi. Ba ngày sau, bởi vì chú ý đến chuyện Lưu Viêm Phi Hỏa, cho nên Dương Khai ngay từ sáng sớm đã đưa ánh mắt nhìn về phía cuối hẻm núi, vừa huy động Không Gian Nhận, vừa chú ý động tĩnh ở bên kia. Nhưng điều khiến hắn bất ngờ chính là, một mực quan sát nửa ngày, cuối hẻm núi vẫn không có động tĩnh gì, cũng căn bản không xuất hiện tung tích Lưu Viêm Phi Hỏa nào nữa. Điều này làm cho hắn vô cùng áo não.
Nhưng nếu đã như thế, hắn có thể xác định rằng, hắn hai lần gặp được Lưu Viêm Phi Hỏa trước đó không phải là cùng một cái. Bỡi nếu như là cùng một cái, thì chúng sẽ không thể không có quy luật như vậy, mà đã phải sớm bay tới từ bên kia rồi mới phải. Một khi đã không có quy luật như vậy, xem ra là không cùng một cái. Chờ đến ngày thứ tư, Dương Khai bỗng nhiên lòng có cảm giác, lập tức nhìn về chỗ cuối hẻm núi, cảnh tượng mà hắn nhìn thấy khiến cho tâm tình của hắn vừa phấn chấn lại vừa kinh ngạc. Phấn chấn chính là vì, sự phỏng đoán của hắn có một thứ chính xác: hẻm núi này đúng là con đường mà Lưu Viêm Phi Hỏa nhất định phải bay qua, bởi vì giờ khắc này cuối hẻm núi đã xuất hiện ánh sáng đỏ. Kinh ngạc chính là vì, ánh sáng đỏ ấy không phải một đạo, mà là hai đạo một trước một sau, gần như đồng thời bay tới mảnh không gian quái dị kia, sau đó tốc độ giảm đi rất nhiều, chậm rãi bay về phía bên này. Dương Khai lập tức hành động, hai lần trước thất thủ, đã khiến cho hắn có mười phần kinh nghiệm, hắn xác định mình lần này sẽ không thất thủ nữa. Bất quá điều khiến cho hắn trù trừ chính là, lần này không ngờ có tới rồi 2 cái Lưu Viêm Phi Hỏa cùng tới một lúc. Khoảng cách giữa chúng xa nhau hơn trượng, không có khả năng chộp được chúng cùng một lúc. Chỉ chần chờ trong một cái chớp mắt, Dương Khai liền di chuyển thân thể, áp sát tới con đường mà một viên Lưu Viêm Phi Hỏa cách mình tương đối gần nhất phải bay qua, đồng thời trên tay xuất hiện một cái bình ngọc. Ngụy Cổ Xương chỉ nói về sự diệu dụng cùng quỷ dị của Lưu Viêm Phi Hỏa, nhưng không nói với Dương Khai nên làm như thế nào để thu nó, đoán chừng bản thân cái tên đó cũng không rõ lắm. Dương Khai chỉ có thể tạm thời dùng bình ngọc thử một lần trước, nếu như không được sẽ nghĩ cách khác.
Trải qua nhiều ngày quen thuộc cùng rèn luyện như vậy, hiện tại hắn hành động nhanh hơn không ít so với trước đây. Không đợi Lưu Viêm Phi Hỏa bay tới, Dương Khai đã ngăn ở phía trước nó. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào một viên Lưu Viêm Phi Hỏa này, thánh nguyên âm thầm phát động hết trong cơ thể. Chờ lúc nó đến gần lắm rồi, Dương Khai bỗng nhiên đẩy ra một chưởng về phía trước. Lưu Viêm Phi Hỏa vốn có tốc độ không nhanh, khi chịu một kích này, càng trở nên chậm chạp hơn. Dương Khai mừng rỡ, vội vàng giơ bình ngọc đã sớm chuẩn bị sẵn lên, hướng miệng bình ngay Lưu Viêm Phi Hỏa, để nó tự chui đầu vào lưới. Cả quá trình vô cùng thuận lợi, Lưu Viêm Phi Hỏa trực tiếp bay vào trong bình ngọc, nhưng bình ngọc này trong chớp mắt đã bị hỏa lực nóng rực thiêu thành tro tàn. Dương Khai nhướng mày, trong lòng thầm nhủ, suy nghĩ của mình rõ ràng là đã quá đơn giản rồi. Không chần chờ nữa, hắn chụp tới Lưu Viêm Phi Hỏa, bắt nó vào trong lòng bàn tay, không đợi hỏa lực trong nội bộ của nó bạo phát, Ma diệm của Dương Khai đã bao phủ từng lớp lên Lưu Viêm Phi Hỏa. Dương Khai cảm nhận rất rõ ràng, Lưu Viêm Phi Hỏa nóng rực đang chống đỡ cùng Ma diệm của hắn. Giữa hai bên không bên nào làm gì được bên nào, hơn nữa nó còn tả xung hữu đột ở bên trong, có ý đồ đột phá sự phong tỏa của Ma diệm. Nhưng Dương Khai sao lại cho phép nó có cơ hội này? Thấy phương pháp này có thể dùng được, hắn lập tức cố hết sức phát ra thánh nguyên, khiến Ma diệm trở nên mãnh liệt hơn, bao phủ chặt Lưu Viêm Phi Hỏa ở trong đó. Trong thời gian chớp mắt, Lưu Viêm Phi Hỏa bị Ma diệm bao quanh, an ổn trở lại, không có động tác gì nữa. Nhìn một đoàn hắc hỏa cầu lớn chừng nắm tay bùng cháy hừng hực trên tay, Dương Khai toét miệng cười. Cuối cùng hắn cũng thu hoạch được một viên Lưu Viêm Phi Hỏa, quả thật là thật không dễ dàng gì. Nhưng mà một viên khác nhân lúc Dương Khai đối phó với đồng bạn của nó đã trốn chạy mất tăm. Dương Khai cũng không tiếc nuối gì, nếu xác định hẻm núi này là nơi mà Lưu Viêm Phi Hỏa nhất định sẽ bay qua, thì mình sẽ ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, xem ra có thể có thu hoạch. Ma diệm tạo thành quả cầu lửa màu đen không thể bỏ vào nhẫn không gian, chỉ có thể ném vào trong không gian Hắc Thư. Chờ sau khi trở về, giải khai Ma diệm, có thể lợi dụng sự thần kỳ của Lưu Viêm Phi Hỏa cho thật tốt mới được. Có được thu hoạch đầu tiên, tâm tình của Dương Khai trở nên tốt đẹp, việc rèn luyện Không Gian Nhận cùng cảm ngộ không gian huyền bí cũng trở nên thoải mái hơn. Hắn đối việc vận dụng lực lượng không gian cũng càng ngày càng thành thạo hơn. Và sự trói buộc của phiến không gian quỷ dị này đối với hắn cũng trở nên càng lúc càng nhỏ... Hơn một tháng sau, Dương Khai dùng phương pháp cũ, thu hoạch một viên Lưu Viêm Phi Hỏa nữa, thần sắc không đau khổ không vui mừng, thuận tay ném nó vào trong không gian Hắc Thư. Hắn ở chỗ này tu luyện chừng nửa tháng, trước sau lấy được tổng cộng 9 viên Lưu Viêm Phi Hỏa.
Số lượng không ít, xem ra chưa từng có người nào có thể chiếm nhiều Lưu Viêm Phi Hỏa như vậy. Nhưng giữa hai lông mày của Dương Khai lại trào ra một chút tiếc nuối nhàn nhạt. Bởi vì tiếp theo sự hiểu biết lý giải của hắn đối lực lượng không gian, tác dụng tu luyện của phiến không gian quỷ dị này đối với hắn đã càng ngày càng nhỏ. Hơn nữa, hắn không ngừng thi triển Không Gian Nhận ở chỗ này, không ngừng xé rách không gian, dường như đã phần nào phá hủy trình độ ngưng trọng sềnh sệch của mảnh không gian này, khiến cho tu luyện tràng sở hiếm có này càng ngày càng có xu hướng bình thường hóa. Không có sự trói buộc cường đại của mảnh không gian này, Lưu Viêm Phi Hỏa sau khi đi vào nơi này, sự giảm xuống về tốc độ cũng không còn kinh khủng như trước kia nữa. Nếu Dương Khai không có đủ kinh nghiệm, vừa rồi một viên Lưu Viêm Phi Hỏa này chỉ sợ là đã bay vuột qua trước mặt hắn. Dương Khai đoán mình nhiều lắm chỉ có thể tu luyện thêm mười ngày nữa, nơi này sẽ không còn có hiệu quả đối với hắn nữa. Một khi đã như vậy, thì cứ lợi dụng cho đến một khắc cuối cùng rồi sẽ rời đi. Quyết định xong chủ ý, Dương Khai không lãng phí thời gian nữa, ném Lưu Viêm Phi Hỏa thu hoạch được vào trong không gian Hắc Thư, vùi đầu khổ tu.
Chờ liên tiếp mấy ngày sau, không còn có Lưu Viêm Phi Hỏa xuất hiện, dường như là bởi vì Dương Khai chụp bắt chúng không chút kiêng kỵ, khiến cho những thứ Lưu Viêm Phi Hỏa đi qua con đường này đã biến mất hầu như không còn gì. Ngày ấy, Dương Khai rốt cục một lần nữa cảm ứng được khí tức của Lưu Viêm Phi Hỏa, không dám chậm trễ, lập tức hành động. Chờ hắn nhanh chóng chạy tới đúng vị trí, thì Lưu Viêm Phi Hỏa đó vừa đụng phải không gian quái dị này. Hắn thành thạo xòe bàn tay ra, chụp giữ nó ở trong lòng bàn tay, sau đó cổ động thánh nguyên hóa thành Ma diệm, bao phủ nó tầng tầng. Không mất thời gian bao lâu, một quả cầu lửa đen đã xuất hiện ở trên tay hắn. Nhưng không đợi Dương Khai ném vào không gian Hắc Thư, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu nhẹ sợ hãi, ngay sau đó là một trận tiếng động như tiếng phần phật của tay áo vang lên, dường như có mấy võ giả đang nhanh chóng tiếp cận đến bên này. Dương Khai nhướng mày, lập tức đem quả cầu lửa đen ném vào không gian Hắc Thư, xoay người nhìn lại về phía người đang đến. Vừa nhìn qua, giữa hai lông mày của Dương Khai không khỏi lóe lên một vẻ chán ghét, bởi vì bọn người đang đến không ngờ là mấy võ giả của Chiến Thiên Minh.