Hắn vừa động đậy, Dương Khai tự nhiên cũng động đậy theo, lúc này toàn bộ tâm trí tên Diệp sư đệ đã bị Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ thu hút, chính là thời cơ tốt để hạ thủ tập kích.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ Dương Khai có thể tìm ra vị trí của hắn, hơn nữa còn mạnh bạo tập kích hắn.
Gương mặt tên Diệp sư đệ hiện lên rõ vẻ tham lam, hắn hành động khéo léo, không tiếng động như mèo, từng chút một tiến gần đến Cửu Ân Ngưng Nguyên Lộ.
Khoảng cách ngày càng gần, hai mươi trượng, mười trượng, chín trượng…
Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ vẫn đứng yên tại chỗ, không ngừng thu nạp thiên địa âm khí trong thung lũng, quấy lên từng đợt gió lạnh.
Khi tên Diệp sư đệ còn cách Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ chỉ năm trượng, nguyên khí đang kiềm chế hắn đột nhiên bộc phát, thân mình đang ẩn náu cũng ào đến như thú vồ mồi, ánh mắt nảy lửa, giơ tay ra vồ lấy Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ.
Dương Khai cũng nhúc nhích rồi, hai mắt ghim chặt vào tên Diệp sư đệ, bàn chân nổi gió, tay cầm trường kiếm vừa đoạt được, thừa lúc đối phương không hề phòng bị, sắp sửa ra tay giết chết hắn từ một bên.
Đúng lúc tên Diệp sư đệ này tưởng mình sắp thành công, thì Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ bất thình lình dừng thu nạp âm khí, từ bên trong phát ra một nguồn năng lượng âm hàn cực nồng, dữ đội đánh về phía hắn.
Tai biến này quá nhanh, nhanh đến độ tên Diệp sư đệ không thể kịp dừng bước.
Tên Diệp sư đệ kinh hãi tột độ! Hắn đã quan sát rất lâu, tuy biết đây là thiên tài địa bảo, nhưng không biết nó lại có linh tính, lúc lâm nguy lại biết phản kích.
Hắn thất kinh hồn vía, cảm thụ hàn khí đang ập đến, trong lòng hoang mang, bèn vận hành nguyên khí, nhằm chống cự lại nguy hiểm trước mắt.
Vừa mới chuẩn bị hứng đòn xong, thì Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ bỗng lung lay rồi biến mất trong nháy mắt.
Trong khoảnh khắc nó biến mất, ánh sáng xung quanh cũng nhanh chóng tan biến vào màn đêm.
Ánh sáng thay đổi, tầm nhìn của tên Diệp sư đệ bị ảnh hưởng, không thể nhìn thấy xung quanh, cũng chính lúc này, Dương Khai bắt đầu ra tay.
Tuy tầm nhìn của Dương Khai cũng bị ảnh hưởng, nhưng cơ bản có thể nhận biết vị trí của kẻ thù, nhát kiếm này, cho dù không lấy mạng được hắn, chắc chắn cũng không cho hắn được dễ chịu.
Toàn bộ tâm trí tên Diệp sư đệ đều đặt vào hàn khí đang ập đến, đâu có cảm giác được sát khí bên cạnh mình?
Liền sau đó, toàn thân hắn lắc lư, bị hàn khí đánh chính diện, cả người như rơi vào hầm băng, nguyên khí đều không linh ứng, hắn không khỏi rùng mình. Còn chưa hổn hển cho xong hơi, hắn chợt phát hiện vùng bụng đau không thể tả, như bị vũ khí đâm xuyên qua.
Kinh nghiệm ứng phó kẻ địch của tên Diệp sư đệ này cũng khá phong phú, dù gì hắn cũng là cao thủ Li Hợp cảnh, tuy tầm nhìn bị chắn, vẫn có thể tung cước về phía Dương Khai.
Tiếng rên rỉ vang lên, Dương Khai bị đá trúng vai, bật tiếng bay ra.
Hơi thở nặng nề của hai người cùng lúc vang lên, vào lúc này, Dương Khai cũng không cần phải ẩn thân nữa.
Tầm nhìn dần dần hồi phục lại,tên Diệp sư đệ nhìn sang phía Dương Khai đầy thù hằn, hắn bất giác run bắn lên, tay ôm mạng sườn, cả người lảo đảo.
Bên hông, một thanh kiếm xuyên qua, hình như lúc nãy hạ thủ, Dương Khai đã dùng toàn lực, tên Diệp sư đệ lại phải vận công chống hàn khí, sao có thể phòng bị?
- Là ngươi!
Sau khi nhìn kỹ gương mặt Dương Khai, thần sắc tên Diệp sư đệ lập tức phấn khích, vừa rồi hắn đã nghĩ đến mấy khả năng, một là Nguyên Lãng hoặc Ngô sư đệ đánh lén hắn, chữ lợi làm đầu, huynh đệ tương tàn cũng chẳng có gì lạ. Một khả năng khác có thể là nữ tử đó ám sát hắn, và còn một khả năng khó có thể xảy ra, đó là một nhóm người khác trong thung lũng.
Nhưng hắn không thể nào ngờ, kẻ tập kích hắn lại là tên Dương Khai chúng đang chờ làm thịt.
- Ha ha!
Dương Khai từ từ đứng dậy, nhe răng cười với hắn, nhúc nhích bả vai bị đánh trúng, thấy không có gì đáng ngại mới bình tĩnh bước đến. Hiện tại, tên Diệp sư đệ mới là kẻ sa cơ thất thế thật sự.
- Sao có thể...
Sắc mặt tên Diệp sư đệ tái nhợt.
- Tuy không biết các ngươi kinh ngạc vì cái gì, nhưng hình như tình hình hiện tại hoàn toàn không khớp với dự tính của các ngươi!
Dương Khai lạnh lùng nói.
- Bọn ta...
Tên Diệp sư đệ cúi đầu xuống nhìn, sắc mặt sửng sốt:
- Đây là kiếm của Ngô sư đệ.
- Không sai, hắn chết rồi. Giờ thì đến lượt ngươi!
- Hóa ra, chúng ta đều bị ngươi lừa rồi!
Lúc này, trong tim tên Diệp sư đệ trào dâng một cảm xúc bất cam và khuất nhục.
Vừa rồi lúc Thái sư huynh chết thảm, còn có thể giải thích là nhờ bí bảo, còn bây giờ, bản thân hắn lại chết bởi chính tay Dương Khai.
Lão tử là Li Hợp Cảnh đấy! Mà giờ lại bị một tên Khai Nguyên Cảnh giết chết, thế đạo gì thế này? Oan ức, thật quá oan ức!
Òa lên một tiếng, từ miệng tên Diệp sư đệ bắn lên cả tia máu, thần sắc càng lúc càng uể oải. Thương thế trên cơ thể, nỗi nhục trong tâm linh, khiến hắn tiều tụy, bất lực, không còn sức phản kháng.
- Ta với các ngươi không thù không oán, nhưng nếu các ngươi đã truy tận giết cùng, thì đừng trách ta ra tay độc ác!
Dương Khai thần sắc lãnh đạm, bước đến trước mặt hắn, giương lên một chưởng tung xuống.
Tên Diệp sư đệ như ngọn đèn lóe lên lúc sắp tắt, hai mắt bỗng sáng bừng, hắn rút thanh kiếm bên sườn ra chém về phía Dương Khai.
Dương Khai trùn người xuống, tung một cú đấm móc lên cằm hắn, tên Diệp sư đệ nát tan cả cằm, hắn bay lên thật cao, rồi nặng nề rơi xuống đất.
Không đợi hắn phản kháng, Dương Khai tung hẳn hai quyền ra, nguyên khí bộc phát, tên Diệp sư đệ không còn cơ hội sống sót nữa rồi.
Trở mình đứng dậy, Dương Khai cười nhạo báng:
- Chơi trò bày mưu tính kế, ta đáng làm ông nội ngươi!
Rất rõ ràng, vừa rồi tên Diệp sư đệ giả vờ yếu ớt, hắn định đợi Dương Khai đến gần rồi đâm một nhát.
Nhưng Dương Khai sớm đã có phòng bị, con thỏ nóng nảy còn cắn người, huống chi hắn là một võ giả. Trước khi chưa giết chết kẻ địch, sao có thể khinh suất coi thường tính mạng mình.
Giết xong tên này, Dương Khai cũng lục soát người hắn, không có thu hoạch gì lớn, vẫn là một hai viên đan dược và một chút ngân phiếu.
Dù gì chúng cũng đang xuất môn tại ngoại, không thể mang quá nhiều đồ theo người.
Đan dược thì có thể dùng, còn mấy tờ ngân phiếu Dương Khai chẳng nhìn kỹ mà bỏ luôn vào túi quần.
Lại tiếp tục quẳng thi thể lên cây, Dương Khai quan sát tứ phía, phát hiện Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ sớm đã mất tăm.
Năng lượng âm hàn mà Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ bộc phát lúc nãy, Dương Khai cũng cảm nhận được rất rõ ràng, đó là một luồng khí mát lạnh mãnh liệt vô cùng, chả trách phải cần đến sự giúp đỡ của hắn. Thứ này có linh tính, phát giác điều không ổn sẽ lẩn trốn, ngoài nguyên khí thuộc tính dương là khắc tinh của nó ra, e là không có cách nào thu phục cả.
Còn hơn một canh giờ nữa trời mới sáng! Tốc độ phải nhanh hơn, nhưng trước đó, Dương Khai phải quay lại hỏi Hạ Ngưng Thường làm cách nào để thu phục Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ.