Hẻm núi này chỉ rộng có hai ba trượng, hai bên là vách núi cao tới vạn trượng, như thể có người nào đó dùng thần thông bổ đôi ngọn núi này ra thành hai nửa vậy.
Dương Khai lưỡng lự đứng tại chỗ khoảng một nén nhang, lúc này mới quyết định xông qua hẻm núi.
Hẻm núi tuy rằng nhìn hơi nguy hiểm, nhưng nếu như đi đường vòng, Dương Khai ước chừng phải lãng phí mất mấy ngày, do đó chỉ có thể tiếp tục đi tới. Tất nhiên hắn cũng tương đối nắm chắc đối phó được với nguy hiểm, nếu không hắn cũng sẽ không đi vào loại địa phương này.
Do không thể phi hành trong Lưu Viêm Sa Địa, nên địa hình như vậy tuyệt đối là địa điểm lý tưởng nhất để mai phục đánh lén. Chỉ cần có thể ngăn chặn hai bên cửa ra vào hẻm núi thì cho dù có bản lĩnh bằng trời cũng phải bị vây chết ở trong đó.
Song võ giả cũng vì lợi ích to lớn mà đi vào Lưu Viêm Sa Địa, tuy rằng chuyện giết người đoạt bảo cũng thường đã xảy ra, nhưng ai lại đi tới chỗ này mà mai phục chứ?
Dương Khai phán đoán, trừ hắn ra chỉ sợ cũng không có ai đi theo đường này, cho nên hắn liền mạnh dạn bước vào trong hẻm núi.
Hẻm núi rất dài, từ đầu bên này nhìn sang đầu bên kia tối thiểu cũng phải mười mấy dặm. Trong Lưu Viêm Sa Địa lại có địa hình vậy, thật đúng là địa phương kỳ quái.
Tiến về phía trước mấy dặm bình an vô sự. Nhưng khi Dương Khai đi được hơn nửa đoạn đường trong hẻm núi, bỗng nhiên từ trong khe nứt dưới lòng đất chợt bay ra từng đốm lửa chói lọi, đốm lửa ẩn chứa năng lượng dao động kinh người. Những đốm lửa kia vừa bay ra, lập tức đã tấn công Dương Khai từ hai phía trước sau. Đốm lửa nhúc nhích biến hóa, biến thành những con Hỏa Linh Thú với hình dánh khác nhau, mỗi con đều đều hung ác nhe nanh trợn mắt nhảy đến cắn Dương Khai.
Sắc mặt Dương Khai lạnh lùng, trên tay liền xuất hiện một thanh trường kiếm Ma diệm cuồn cuộn, cái khiên màu tím hóa thành một luồng ánh sáng màu tím treo lơ lửng phía sau người, không để ý đến Hỏa Linh Thú đang lao đến cắn xé ở phía sau, chỉ chuyên chú chém những Hỏa Linh Thú đang vọt tớ từ phía trước.
Tình huống như vậy Dương Khai đã dự liệu từ sớm, cho nên hắn mới hơi do dự khi tiến vào sơn cốc.
Khi vào tới đây, quả thật không có người nào phục kích hắn, nhưng mà lại có Hỏa Linh Thú. Không giết chết những Hỏa Linh Thú này, hắn sẽ không thể ra khỏi hẻm núi.
Chiếc khiên màu tím sau lưng liên tiếp truyền đến những tiếng va chạm dữ dội, chính là tiếng động do Hỏa Linh Thú lao tới cắn va chạm với chiếc khiên màu tím gây ra. Trong khi đó, trường kiếm Ma diệm trên tay Dương Khai đã hết sức dễ dàng đâm vào mắt một con Hỏa Linh Thú có hình dạng sư tử, sau đó liền đảo mạnh. Ma diệm bám vào cơ thể con Hỏa Linh Thú, làm ánh lửa đỏ trên người nó lập tức được xen kẽ với ngọn lửa màu đen. Ngọn lửa màu đen lan tràn ra khắp thân thể con Hỏa Linh Thú với tốc độ cực nhanh, vốn thân thể của nó là một màu đỏ tươi, lúc này lại biến thành hai màu đỏ đen xen kẽ, nhìn qua hết sức quỷ dị.
Hỏa Linh Thú bậc bảy, Dương Khai dùng một kích toàn lực cũng có thể đánh chết. Nhưng số lượng Hỏa Linh Thú ở đây không ít, hắn không thể mỗi lần đều dùng hết sức đối phó, mà chỉ có thể dựa vào tác dụng đặc biệt của Ma diệm đốt cháy thân hình hư hư thực thực của từng con một.
Rút trường kiếm Ma diệm ra khỏi đầu con sư tử, Dương Khai cũng không quản tới nó sống hay chết, không chút đình trệ liền chém thẳng vào thân thể một con Hỏa Linh Thú khác đang vọt tới.
Ma diệm lập tức bám chặt lên thân mình của nó,vị trí thân thể đã hơi ngưng thực của con Hỏa Linh thú kia liền bốc cháy lên ngọn lửa màu đen, rồi lan dần sang những vị trí khác.
Địa hình nơi đây bất lợi cho Dương Khai khi thi triển toàn bộ thủ đoạn của hắn, nhưng Hỏa Linh Thú cũng gặp phải bất lợi tương tự. Do chỉ có hai, ba trượng chiều rộng, nên số lượng Hỏa Linh Thú Dương trực tiếp đối mặt với Khai phải nhiều lắm chỉ có 5, 6 con, những con khác đều bị đồng bạn ngăn cản ở phía sau.
Lực lượng quỷ dị nóng lạnh luân phiên, chính tà cùng tồn tại, những Hỏa Linh Thú bậc bảy bậc tám này căn bản không thể ngăn cản được. Mỗi một con Hỏa Linh Thú cản trước mặt Dương Khai đều tan biến trong tiếng gào thét, từng viên Hỏa Tinh Thạch lớn nhỏ rơi xuống từ trên không.
Trong khi Dương Khai đánh chết Hỏa Linh Thú, vẫn còn thừa sức để thu lại những viên Hỏa Tinh Thạch giá trị xa xỉ này, trong khoảnh khắc đã thu hoạch đầy túi.
Số lượng Hỏa Linh Thú trong hẻm núi không ít, khoảng mấy trăm con, nhưng cho dù có nhiều hơn nữa cũng bị giết chết như nhau mà thôi.
Những Hỏa Linh Thú này cũng không giống như những con trong sơn cốc, trong cơ thể mỗi con đều có Hỏa Tinh Thạch, cho nên công sức Dương Khai bỏ ra cũng không phải là không được đền đáp.
Theo thời gian trôi qua, đàn Hỏa Linh Thú vốn không thấy được điểm cuối dường như cũng dần dần giảm bớt. Trong khi đó Dương Khai cũng đã tiến thêm về phía trước được khoảng một dặm đường.
Lại một đầu Hỏa Linh Thú bị chết dưới kiếm, Dương Khai nhảy tới trước một bước, bên này tiện tay chém ra một phát, bên kia ngăn cản một con Hỏa Linh Thú tập kích, rồi đưa tay chụp lấy viên Hỏa Tinh Thạch đang rơi ra.
Động tác này hắn đã lập lại vô số lần nên rất thông thạo.
Bất ngờ, khi hắn vừa bước tới một bước, liền có cảm giác giống như là đã bước vào một nơi vô cùng nguy hiểm, một loại cảm giác trì trệ từ xung quanh bỗng nhiên ập tới. Thậm chí Dương Khai cảm thấy như xung quanh thân thể mình đều đông lại.
Cánh tay đang đưa ra chụp viên Hỏa Tinh Thạch bị dừng lại giữa không trung, không thể tiến thêm chút nào. Thậm chí ngay cả trường kiếm Ma diệm đang chém xuống cũng bị cố định lại, phát ra tiếng kêu ong ong không dứt.
Dương Khai lập tức biến sắc, hắn khiếp sợ nhìn chăm chú vào bên trong. Con Hỏa Linh Thú đang lao tới ngoác miệng to như chậu máu, rống lên một tiếng rồi cắn phập vào cần cổ của hắn. Một luồng khí nóng bỏng kèm theo hỏa độc nồng đậm phun ra từ miệng của nó.
Chỗ cần cổ truyền đến cảm giác đau đớn, hẳn đã bị cắn rách da, hóa độc xâm nhập vào trong cơ thể khiến cổ của hắn bị bốc cháy, kèm theo đó là cảm giác choáng váng.
Ngay khoảnh khắc hắn đang sửng sốt, bầy Hỏa Linh Thú phía trước đã đồng loạt làm loạn lên, các loại năng lượng công kích hình quả cầu lửa, hình hỏa xà ùn ùn nện xuống đầu Dương Khai.
Sắc mặt Dương Khai tái xanh, tuy rằng hắn không biết rốt cuộc mình gặp phải cái gì, nhưng lúc này lui lại đã không còn kịp nữa. Trong lúc vội vàng, hắn chỉ có thể điều động toàn bộ thánh nguyên cưỡng ép thân thể thoát ra khỏi phạm vi không gian ngưng kết, ngay sau đó Ma diệm từ trong cơ thể bùng phát dữ dội, khiến hắn nhìn qua giống như một người lửa.
Rầm rầm uỳnh...
Hàng loạt tiếng nổ truyền ra liên tiếp, ánh lửa sáng trưng, vài con Hỏa Linh Thú nhào tới cắn Dương Khai bị bắn ra sau một cách thảm hại, khi còn đang lơ lửng giữa không trung liền bị Ma diệm đốt cháy sạch sẽ.
Chờ sau khi ánh lửa biến mất, thân hình vô cùng chật vật của Dương Khai liền hiện ra. Giờ phút này, sắc mặt của hắn khó coi vô cùng, y phục trên người bị xé nát bươm, khắp nơi đều là những vết thương rất nhỏ do Hỏa Linh Thú cắn. Hỏa độc màu đen xung quanh miệng vết thương đọng lại, lượn lờ như khói đen không tiêu tan.
Tuy nhiên, sau khi Dương Khai vận thánh nguyên, những hỏa độc này đều bị ép ra ngoài, miệng vết thương dưới tác dụng khôi phục mạnh mẽ của Kim huyết cũng rất nhanh khép lại.
Dương Khai tập trung tinh thần nhìn vùng không gian trước mặt, sắc mặt nghiêm trọng chưa từng có.
Chỉ mới bước tới một bước, hắn đã suýt nữa lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nếu chỉ thoát ra chậm một chút nữa thôi, Dương Khai đoán chắc hắn sẽ bị tổn thương càng thêm nghiêm trọng.
Nhưng sau khi lui lại một bước, mọi thứ lại khôi phục như thường.
Hắn không có thời gian để tìm hiểu xem rốt cuộc tại sao không gian phía trước này lại kỳ dị như vậy, mà chỉ có thể tiếp tục tập trung tinh thần để ứng phó với bầy Hỏa Linh Thú đang từ hai phía trước sau đánh lại.
Nhớ lại chyện đã xảy ra, Dương Khai ra tay càng thêm tàn nhẫn hơn nhiều. Chỉ khoảng một ngày, Hỏa Linh Thú trong hẻm núi đã bị hắn quét sạch, thu hoạch được khoảng bốn, năm trăm viên Hỏa Tinh Thạch.
Con số như vậy khiến người nghe hết sợ hãi, chỉ sợ còn lớn hơn thu hoạch của hầu hết mọi người khi đánh chết Hỏa Linh Thú ở tầng thứ nhất.
Dù sao số lượng Hỏa Linh Thú ở tầng thứ nhất khu cực nóng cũng không nhiều lắm, cấp bậc cũng không cao, Hỏa Tinh Thạch thu hoạch được giá trị đương nhiên không lớn.
Đứng tại chỗ nghỉ ngơi một lúc, Dương Khai lại thả ra thần niệm dò xét xung quanh, sau khi xác nhận không có bất kỳ nguy hiểm tiềm ẩn nào, hắn mới bước tới phía trước một bước.
Khi tiến lên, trải nghiệm tương tự như trước trong chớp mắt lại xuất hiện. Sau khi bước tới một bước, Dương Khai không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình cao ngất bỗng nhiên lún xuống, tựa như có một ngọn núi lớn đang dè lên người hắn, khiến hắn khó có thể nhịn nổi.
Không chỉ như thế, vùng không gian này vô cùng ngưng kết, khác hẳn với không gian ở bên cạnh. Dương Khai tu luyện lực lượng không gian, trước đó đang giằng co với Hỏa Linh Thú nên không có thời gian cảm nhận cẩn thận, bây giờ xem xét lại lập tức hiểu rõ chỗ kỳ lạ của không gian này.
Không biết trong này đã từng phát sinh qua biến cố gì, cũng không biết vùng không gian này vì nguyên nhân gì lại hóa thành như thế, nhưng trong hẻm núi trước mặt này có một vùng không gian kỳ lạ dài đến mười mấy trượng.
Nếu như nói đi lại trong không gian bình thường giống như đi trong nước, vậy thì đi trong vùng không gian này chính là đi trong khối băng.
Lực lượng không gian ngưng kết này có thể trói chặt bất kỳ ai ở trong đó, khiến cho họ không thể động đậy. Nếu như Dương Khai không tinh thông lực lượng không gian, chắc chắn cũng không thể phát hiện ra điểm này.
Đây cũng không phải là cấm chế hoặc trận pháp gì, mà là lực lượng của không gian.
Dương Khai phát hiện ở trong đó ngay cả hít một hơi cũng hết sức khó khăn, không khí đọng lại, bắt buộc phải mất rất nhiều sức lực mới có thể hít thở không khí vào trong phổi.
Nhưng tại sao Hỏa Linh Thú lại không bị vùng không gian này áp chế? Ngược lại có thể hoạt động tự do ở trong đó.
Dương Khai không hiểu cho lắm.
Hắn phải hết sức gian khổ mới có thể giữ cho thân hình không bị ép cong xuống, mồ hôi trên trán rịn ra như hạt đậu, máu thịt trong thân thể đều đang ngọ nguậy co rút, mỗi một bộ phận trên thân thể đều gồng lên, nhưng vẫn như cũ không thể nhấc được một bước chân.
Mồ hôi trên trán nhỏ ra, căn bản cũng không rơi xuống đất mà vừa rơi ra khỏi người Dương Khai đã bị không gian ngưng kết ép thành hơi, tiêu tán trong vùng không gian này.
Dương Khai điều động thánh nguyên ngày càng nhiều, nhưng lại hoảng sợ phát hiện, khi điều động thánh nguyên vốn ngoài thân thể sẽ bốc lên Ma diệm, nhưng lúc này bất kể hắn có điều động thánh nguyên nhiều cỡ nào vẫn bị áp chế trong kinh mạch, không thể động đậy được.
Chỉ dựa vào thánh nguyên thì không thể nào đi lại ở chỗ này.
Trong mắt Dương Khai chợt lóe sáng, không tiếp tục điều động thánh nguyên nữa, mà ngưng tụ ra lực lượng không gian.
Áp lực khổng lồ đang đè lên xung quang thân thể bỗng nhiên giảm xuống, tuy rằng còn chưa thể làm cho hắn hồi phục như thường, nhưng bước đi chậm thì không thành vấn đề.
Quả nhiên vẫn là phải bốc thuốc đúng bệnh mà, mảnh không gian này rõ ràng xuất hiện một chút biến dị, chỉ có dùng lực lượng không gian mới có thể đối phó.
Hơn nữa, vừa vận dụng lực lượng không gian, Dương Khai bỗng nhiên phát hiện vùng không gian kỳ lạ này xuất hiện một tia cộng hưởng vô cùng thần kỳ với bản thân, khiến hiểu biết về lực lượng không gian của Dương Khai được nâng cao lên một bước.
Điều này làm cho hắn vô cùng vui mừng.