Mục lục
Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dựa theo minh quy, tình huống như Nguyệt Hi như vậy, nặng thì phải trực tiếp giết chết, răn đe, nhẹ thì cũng phế bỏ tu vi, trục xuất ra khoi Kiếm Minh. Mà Hòa Tảo Hòa Miêu khẳng định cũng không tránh khỏi vận mạng trở thành tỳ nữ tạp dịch.

Vào lúc cuối cùng, may mà có một vị cao tầng Kiếm Minh tên là Tần Vô Hối thay các nàng nói lời hay, bảo vệ tánh mạng và địa vị các nàng.

Tần Vô Hối là cường giả đi theo Cổ Kiếm Tâm, kể từ đó, ba thầy trò Nguyệt Hi cũng gián tiếp có liên hệ với Cổ Kiếm Tâm.

Tần Vô Hối còn là người rất tốt, tuy rằng thay mấy người Nguyệt Hi nói lời hay, nhưng cũng không có vì vậy mà uy hiếp các nàng cái gì, những năm gần đây cũng có nhiều chiếu cố, nên ba thầy trò vô cùng cảm kích.

Thế nhưng Tần Vô Hối lại có một đứa con trai không nên thân, tên Tần Kỳ Dương. Tên này dựa vào uy thế của cha, trên chủ tinh Kiếm Minh tác oai tác quái, mặc dù không thể nói không có chuyện ác nào không làm, nhưng quả thật cũng không phải thứ tốt gì.

Tần Vô Hối suốt ngày đi theo bên cạnh Cổ Kiếm Tâm, cũng không thể quản giáo con trai của mình, chỉ có thể để mặc hắn.

Trên chủ tinh Kiếm Minh, nhiều người có quyền thế, rồi có một ngày, Tần Kỳ Dương chọc phải một đối thủ khó có thể ứng phó, trúng gian kế, chiến đấu ngoan cường với nhau, kết quả bị đánh bại mà về, tuy rằng không chết, nhưng thần hồn bị thương tổn, gần như biến thành ngớ ngẩn.

Mặc dù con trai của mình một mực vô dụng, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của mình, Tần Kỳ Dương trở thành ngớ ngẩn, làm cho Tần Vô Hối rất đau lòng. Chẳng qua cũng từ đó, tiểu tử này ngược lại trở nên an phận, không còn làm xằng làm bậy như trước.

Nhoáng lên một cái nhiều năm trôi qua, Tần Vô Hối liền muốn thu xếp một cửa hôn sự cho con trai, để mình có cháu nối dõi.

Nhưng Tần Kỳ Dương trở thành ngớ ngẩn như thế, đâu có ai chịu nhìn? Hơn nữa trước đây phẩm hạnh của hắn tồi tệ, nên không có cô gái nào nguyện ý đáp ứng cửa hôn sự này.

Tần Vô Hối thân phận không thấp, con gái nhà bình thường ngược lại lão nhìn không thuận mắt.

Rơi vào đường cùng, Tần Vô Hối chỉ có thể đánh chủ ý tới trên người hai tỷ muội Hòa Tảo Hòa Miêu. Trong ý nghĩ của lão, chỉ cần tùy tiện người nào trong hai tỷ muội có thể kết làm vợ chồng với Tần Kỳ Dương, sinh con với Tần Kỳ Dương là lão có thể giải quyết được mối tâm sự lâu nay.

Lão cũng vì chuyện này chuẩn bị một lượng lớn của hồi môn bồi thường!

Lão không có trực tiếp tìm tới Nguyệt Hi thương nghị chuyện này, mà bẩm báo với Cổ Kiếm Tâm.

Về ý nghĩa nào đó mà nói, làm như vậy là rất hèn hạ. Tần Vô Hối cũng đã suy tính rất lâu mới vứt qua một bên cái mặt già để làm ra chuyện này.



Tần Vô Hối qua nhiều năm luôn hết dạ trung thành đi theo Cổ Kiếm Tâm như vậy, càng vất vả công lao càng lớn. Giờ này chỉ muốn kéo dài huyết mạch, đâu có lý nào Cổ Kiếm Tâm không đáp ứng? Lúc này liền cho gọi Nguyệt Hi bảo nàng chuyển lời cho hai tỷ muội Hòa Tảo Hòa Miêu, để các nàng tự mình thương nghị, tùy ý người nào gả cho Tần Kỳ Dương cũng được.

Chuyện có Cổ Kiếm Tâm nhúng tay, cơ hồ là không có đường thoái thác.

Thời gian hơn một năm nay, Nguyệt Hi luôn luôn trì hoãn, Tần Vô Hối cũng biết mình làm chuyện không chính đáng, nên ngược lại cũng không thúc giục.

Thế nhưng nếu cứ kéo dài như vậy cũng không phải biện pháp, một ngày nào đó Hòa Tảo hoặc là Hòa Miêu cũng phải bị ép đi vào khuôn khổ.

Dương Khai xuất hiện, giúp Nguyệt Hi thấy được hy vọng! Nàng không thể thỉnh cầu Cổ Kiếm Tâm thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, Tần Vô Hối cũng có ân tình với thầy trò các nàng, nên nàng không thể xử lý chuyện này, nhưng Dương Khai thì khác: Dương Khai không phải người Kiếm Minh, mà trong chuyện lần này, Cổ Kiếm Tâm có lòng muốn kết giao với Dương Khai, có lẽ chỉ cần hắn nói một câu là có thể hóa giải được vận mệnh bi thảm trong tương lai của hai tỷ muội.

Chính vì suy tính như thế, Nguyệt Hi mới lén lén lút lút tới gặp Dương Khai, thỉnh cầu hắn ra mặt.

Sau khi nghe xong, Dương Khai khẽ gật gật đầu: - Thì ra là như vậy!

Hắn chợt hiểu rõ vì sao vừa rồi trước khi Hòa Tảo đi, muốn nói lại thôi là chuyện gì, có lẽ cũng là lý do này, chỉ có điều nàng ta xấu hổ không có nói ra.

- Dương công tử! Có thể khẩn cầu công tử mở lòng từ bi cứu hai nha đầu không? Hai đứa chúng vốn là thân thế thê lương, không cha không mẹ, thiếp nuôi các nàng từ nhỏ tới lớn, xem như mình sinh ra, thiếp đích thực không đành lòng nhìn các nàng nhảy vào trong bất kỳ hố lửa nào! Nguyệt Hi khẩn cầu, nước mắt lưng tròng: - Tần đại nhân có ân với thầy trò chúng ta, nếu muốn thiếp báo đáp, thì dù là núi đao biển lửa, thiếp cũng sẽ không nhăn mày, chỉ có điều chuyện này liên quan tới tương lai của hai nha đầu, thiếp thật sự không thể đáp ứng!

- À! Chuyện này cũng không trách phu nhân! Dương Khai nói giọng ôn hòa không ít, trước khi nghe thỉnh cầu của nàng, Dương Khai còn có chút hiểu lầm, bây giờ nghe Nguyệt Hi giải thích, mới biết chuyện này căn bản nàng không có khả năng chi phối.

Có áp lực của Cổ Kiếm Tâm trong đó, sao nàng có thể phản kháng?

Mà đối với Cổ Kiếm Tâm, dĩ nhiên là ưu tiên thỏa mãn nguyện vọng của Tần Vô Hối, dù sao hắn cũng không quen thuộc lắm với Hòa Tảo Hòa Miêu, huống chi, Tần Vô Hối còn chuẩn bị một lượng lớn của hồi môn bồi thường.

Với thân phận cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, lão đưa ra phần bồi thường, nhất định là cực kỳ phong phú. Mà gả cho vào Tần gia, đối với thiếu nữ bình thường cũng giống như bay lên biến thành phượng hoàng.

"Có thể nói, Cổ Kiếm Tâm trên chuyện này có thiếu suy tính, nhưng đối với vị trí của hắn mà nói, làm ra quyết định chính là hợp tình hợp lý."

"Bất quá chuyện như vậy, nếu mình tùy tiện xen vào, dường như cũng không tốt lắm..." Dương Khai cau mày thầm nghĩ.

- Dương công tử... Nguyệt Hi thấy Dương Khai gõ gõ bàn, trầm ngâm hồi lâu cũng không nói một lời, không nhịn được nói: - Nếu Dương công tử có thể nói giúp cho thiếu minh chủ hủy bỏ cửa hôn sự này, thì nhất định dù thiếp máu chảy đầu rơi, thề quyết báo đền!

- Không cần nói nghiêm trọng như vậy! Dương Khai phất tay áo: - Chỉ có điều nếu như có ta ra mặt, vậy sau này các người phải đi nơi nào?

Nguyệt Hi nghe vậy ngẩn ngơ, dường như có chút không kịp phản ứng.

- Nói như thế, Tần Vô Hối có ân với các người, nếu như chuyện này thật sự bị ta xen vào không thành, thì sau này ba thầy trò các người có thể sẽ mang tiếng xấu là vong ân phụ nghĩa, như vậy sau này các người làm sao còn ở lại Kiếm Minh được?

Cũng không phải mỗi người đều biết chân tướng sự việc, người không rõ chân tướng chỉ nhìn thấy mặt ngoài mà thôi... Dương Khai nói là chuyện rất có khả năng xảy ra.

Các võ giả không có liên quan kia nhất định sẽ nghĩ: là ba thầy trò Nguyệt Hi lấy oán trả ơn...

- Cái này... Nguyệt Hi nghĩ tới ngày sau bị các võ giả Kiếm Minh kia chỉ chỉ chõ chõ sau lưng đàm tiếu, lập tức thân mình phát lạnh. Bỗng nhiên, dường như nàng nghĩ tới điều gì, cắn răng nói: - Nếu Dương công tử không chê, không ngại trực tiếp nhận hai nha đầu kia từ thiếu minh chủ. Các nàng chỉ có tu vi Thánh Vương tam tầng cảnh, có lẽ thiếu minh chủ cũng sẽ không cự tuyệt công tử, ngày sau thu làm nô tỳ, thậm chí nạp làm thiếp, đều tùy ý công tử!

- Chuyện như vậy cũng được sao!? Dương Khai hoảng sợ.



Nguyệt Hi hé miệng cười: - Thiếp cũng nhìn ra, hai nha đầu kia vẫn còn tình cảm với Dương công tử, nói vậy các nàng cũng sẽ không bài xích. Dù sao Dương công tử cũng giống như thiếu minh chủ, đều là "rồng trong loài người".

- Phu nhân làm sư tôn mà... Dương Khai giật giật khóe miệng.

- Dương công tử! Chuyện này... Nguyệt Hi khẩn trương nhìn Dương Khai, trước khi chưa nhận được câu trả lời của Dương Khai, nàng không thể yên tâm.

- Chuyện này thật không tiện xen vào! Dương Khai cau mày.

Nguyệt Hi trái tim trong ngực trầm xuống.

- À... Phu nhân hãy nói cho ta một chút, tên Tần Kỳ Dương kia rốt cuộc là tình huống gì? Còn có Tần Vô Hối người này, phẩm hạnh như thế nào? Địa vị bên cạnh Cổ Kiếm Tâm ra sao?

...

Sau nửa canh giờ. Nguyệt Hi đi ra khỏi phòng Dương Khai. Một năm qua vẻ ưu sầu luôn quanh quẩn giữa hai lông mày của nàng, rồi lại tiêu tan không thấy, bước chân cũng trở thành nhẹ nhàng hơn nhiều: hiển nhiên là nhận được đáp án không tệ.

Hai ngày kế tiếp, chiến hạm một mực gợn sóng không sợ trong hư không kia thẳng hướng đi tới Thanh Mộc Tinh.

Dương Khai cũng tu luyện trong phòng riêng, thuận tiện dành thời gian luyện chế một lò linh đan.

Hai ngày sau, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ "cốc cốc".

Khi được Dương Khai trả lời, cửa phòng mở ra, tỷ muội Hòa Tảo Hòa Miêu dắt tay nhau đi vào.

- Dương đại ca! Thiếu minh chủ bày tiệc, mời Dương đại ca qua dự tiệc! Hòa Tảo mở miệng nói.

- Tốt! Dương Khai gật gật đầu, đứng dậy: - Đi trước dẫn đường đi!

- Bên này!

Hòa Tảo Hòa Miêu lập tức đi phía trước.

Đi một đoạn đường bên trong chiến hạm, rất nhanh liền tới một gian đại sảnh tráng lệ. Bên trong đại sảnh, có võ giả phân biệt ngồi hai hàng, trước mặt mỗi người đều có dọn một mâm thức ăn và rượu ngon.

Cổ Kiếm Tâm ngồi ngay vị trí phía trên, sắc mặt đỏ hồng, Tả Hữu Kiếm Thị đứng phía sau hắn.

Xem ra mấy ngày nay điều tức, Cổ Kiếm Tâm đã khôi phục như lúc ban đầu.

Vừa nhìn thấy Dương Khai, Cổ Kiếm Tâm lập tức đứng dậy, tươi cười tiếp đón, các võ giả khác cũng đều vội vàng đứng lên, rối rít ôm quyền thi lễ.

Rất nhiều người trong bọn họ, có lẽ chỉ biết là có Dương Khai, chỉ biết là mấy ngày trước có thể chuyển nguy thành an, chém chết Lệ Minh Hải là có công lao của Dương Khai, nhưng không có tận mắt nhìn thấy hắn, lúc này ngay cả Cổ Kiếm Tâm đều nhiệt tình như vậy, dĩ nhiên bọn họ không dám xem thường.

Dương Khai cũng không có thiếu lễ phép, trên mặt đầy vẻ tươi cười, một đường ôm quyền đáp lễ, nụ cười bình hòa, phần lớn Phản Hư Cảnh nảy sinh nhiều hảo cảm, cảm thấy thanh niên này thực lực cường đại, mà không kiêu căng ngạo mạn, không trách được có thể được thiếu minh chủ kính trọng.

- Dương huynh, tới bên này! Cổ Kiếm Tâm kêu lên.



Hòa Tảo Hòa Miêu dẫn Dương Khai tới bàn của Cổ Kiếm Tâm, lúc này mới biết điều lui ra phía sau một bước, đứng thẳng.

Đợi Dương Khai ngồi xuống, Cổ Kiếm Tâm mới cười sang sảng: - Dương huynh! Mấy ngày nay Cổ mỗ bận trị thương điều tức, có điều gì sơ suất, mong rằng Dương huynh không phiền lòng!

- Cổ huynh nghiêm trọng rồi, dĩ nhiên là trị thương quan trọng hơn! Dương Khai khẽ gật đầu.

- Dương huynh đại lượng! Tiệc hôm nay, chỉ vì cảm tạ Dương huynh cứu ta trong hiểm cảnh, nếu không có huynh, chỉ sợ ta cùng với Linh Nguyệt, Ám Tinh sớm đã bị độc thủ của Lệ lão cẩu. Từ nay về sau, Dương huynh chính là bằng hữu, là ân nhân của Cổ mỗ!

Phía dưới nhiều Phản Hư Cảnh trong mắt rối rít lóe lên tia sáng kỳ lạ.

Cổ Kiếm Tâm làm người quả thật hào sảng, nhưng sẽ không tùy tiện nói ra hai chữ bằng hữu.

Giờ này nếu hắn nói ra, thì chứng tỏ hắn là thật tâm thật ý muốn kết giao với Dương Khai.

Hơn nữa phía sau hai chữ bằng hữu, Cổ Kiếm Tâm còn cộng thêm chữ ân nhân có phân lượng như vậy, dĩ nhiên các Phản Hư Cảnh này đã ngửi được mùi vị không tầm thường trong đó...


- Một chén này, ta mời Dương huynh! Cổ Kiếm Tâm bưng lên chén rượu tràn đầy, uống một hơi cạn sạch.


Hòa Tảo lập tức tiến lên, rót đầy chén rượu cho Dương Khai, sau đó lần nữa bưng bầu rượu lui về, đầy đủ hết trách nhiệm của một thị nữ.


Dương Khai bưng chén rượu lên, mỉm cười nói: - Cổ huynh hào sảng, vậy Dương mỗ cũng không khách sáo!


Dương Khai nâng chén rượu, đồng dạng uống một hơi cạn sạch.


- Tốt! Hôm nay không say không về! Cổ Kiếm Tâm cười to.


Nhạc khí diễn tấu trỗi lên, có thiếu nữ thanh xuân từ bên ngoài theo thứ tự vừa múa vừa hát đi vào, có người hầu bưng thức ăn rượu ngon đi theo, đặt trên bàn.


Cả đại sảnh, trong khoảnh khắc vô cùng náo nhiệt...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VT
13 Tháng sáu, 2023 05:20
Bật hiển thị hình ảnh ở đâu vậy à
BÌNH LUẬN FACEBOOK