Hắn vẫn cho rằng có mình bảo vệ, cho dù phải đối mặt với một tên trưởng lão Tinh Thần Cung thì cũng không thành vấn đề gì. Dù sao hắn cũng là Yêu Vương, có thể so với Đế Tôn tam tầng cảnh, sao có thể sợ một tên trưởng lão Tinh Thần Cung chứ? Nhưng hiện tại cái trận pháp Bát Phương Phân Nguyên Trận gì gì đó này lại cô lập mọi người ra, lúc này ngay cả Dương Khai đang ở đâu hắn cũng không biết, nói gì đến chuyện bảo vệ hắn? Không những vậy, tên bày ra trận pháp này còn có thể lợi dụng lực lượng trận pháp, dễ dàng đùa giỡn Dương Khai trong tay.
Trong lòng hắn không khỏi vô cùng hối hận, nếu như lúc trước mình ra sức khuyên can Dương Khai dẫn theo Tê Lôi và Tạ Vô Úy đi cùng thì tốt rồi, khi đó Dương Khai không đồng ý, hắn cũng không nói gì.
Tuy nhiên nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, đối phương đã có Bát Phương Phân Nguyên Trận, có thể chia cắt tất cả mọi người ra, cho dù dẫn theo nhiều Yêu Vương hơn nữa cũng vô dụng.
Trước đó vài ngày hắn đã bại lộ ra thân phận Yêu Vương, vậy mà đối phương còn dám ra tay, chứng tỏ đã chuẩn bị vô cùng vẹn toàn.
- Cung gia chủ, có thể phá trận không?
Ưng Phi trầm giọng hỏi.
Cung Thái khẽ thở dài: - Phá giải thì cũng có thể, nhưng cần phải có thời gian.
- Bao lâu? Ưng Phi cảm giác không ổn.
- Mười ngày!
Ưng Phi lập tức trầm mặc, mười ngày, cho dù là cục phân thì cũng phân rã hết rồi, với tình cảnh hiện tại của Dương Khai, sao hắn có thể chờ được 10 ngày cơ chứ?
Ngả u ở một bên nói: - Dương tiểu tử từ trước đến giờ đều phước lớn mạng lớn, lần này tuy rằng thủ đoạn đối phương không tầm thường, nhưng cũng không nhất định có thể làm gì được hắn. Hay là Cung gia chủ cứ tập trung vào phá trận quan trọng hơn, chúng ta cũng suy nghĩ một chút, xem có thể tìm ra biện pháp trợ giúp Dương tiểu tử một tay hay không.
Đây cũng là hết cách rồi, mọi người điều hiểu rằng lão nói không sai, lúc này cần phải phân công nhau hành động, dò xét chung quanh, nhìn xem trận pháp này có sơ hở gì hay không.
…
Đây là một thế giới đen như mực, Dương Khai cảm thấy như mình đang ở ngoài không gian vậy. Tuy nhiên hoàn cảnh ở đây lại hoàn toàn bất đồng với ngoài không gian, hắn phóng thần niệm ra, liền bị một vách chắn vô hình ngăn cản xung quanh, khiến hắn không thể dò xét được bất kỳ đầu mối nào.
Hắn lẳng lặng đứng tại chỗ, khóe miệng khẽ nhếch, không chút sợ hãi, kiên nhẫn đứng đợi.
Trong bóng tối, một đôi mắt đang lẳng lặng quan sát phản ứng của hắn, thấy hắn không ngờ lại không chút hoảng sợ, lập tức hiểu được tâm tính của hắn cũng không tầm thường, dùng thủ đoạn tầm thường không thể đối phó được. Lập tức người này cũng không ẩn núp nữa, dứt khoát hiện thân ra.
Thế giới đen như mực chợt phát ra một tia sáng, ngay sau đó liền có một bóng người hiện ra phía trước.
Dương Khai giương mắt nhìn lên, lập tức thấy được một lão già, dường như hắn đứng sẵn ở đó từ trước vậy, không hề có một chút dấu vết vừa xuất hiện. Mà ở phía sau hắn còn có hai bóng người, một người chính là tên lúc trước mất tích không thấy bóng dáng - Vũ Minh, người còn lại chính là Xích Nguyệt.
Xích Nguyệt cũng đang bị phong ấn tu vi, gương mặt xinh đẹp hơi tái nhợt, thời khắc này đang bị Vũ Minh khống chế, hai tay đang bị Vũ Minh bẻ lại phía sau nắm chặt, không thể động đậy.
Bỗng nhiên gặp được Dương Khai, ánh mắt Xích Nguyệt lóe lên vẻ vui mừng, dường như nàng không hề nghĩ hắn sẽ xuất hiện ở nơi này vậy. Tuy nhiên rất nhanh vẻ mặt xinh đẹp kia liền trầm xuống, nhìn Dương Khai chậm rãi lắc đầu, ra hiệu cho hắn mau chạy đi.
Vũ Minh nhìn thấy hết thảy, hắn khẽ cười lạnh, tay hơi dùng lực một chút, lập tức Xích Nguyệt không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
- Dương tiểu hữu! Lão giả kia vừa nhìn cũng có vẻ tiên phong đạo cốt, trên mặt có ba chòm râu dài rủ xuống, thân mặc áo bào màu xanh, toát ra khí chất thế ngoại cao nhân, mỉm cười chào hỏi Dương Khai.
- Chó già, cuối cùng ngươi cũng chịu hiện thân. Dương Khai nhe răng cười.
Lão già khẽ cười khổ lắc đầu, nói:
- Dương tiểu hữu, xin hạ miệng lưu tình, lão phu tên gọi Đàm Quân Hạo!
- Đàm lão cẩu! Dương Khai nhướng mày.
- Tiểu súc sinh, ăn nói cho sạch sẽ, ngươi thử phun ra thêm một tiếng như vậy nữa xem. Vũ Minh giận dữ nói.
Dương Khai ngửa đầu, nói liến thoắng: - Đàm lão cẩu, Đàm lão cẩu, Đàm lão cẩu, Đàm lão cẩu, Vũ tiểu cẩu, Vũ tiểu cẩu, Vũ tiểu cẩu, Vũ tiểu cẩu… Bổn thiếu cứ kêu lên đó, các ngươi tới cắn ta đi!
- Hỗn trướng! Vũ Minh tức đến lệch mũi, nghĩ lại mình dù gì cũng là một vị Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, chưa bao giờ bị vũ nhục thẳng mặt như vậy, lập tức cơn tức giận dâng lên đầy lồng ngực, tựa như núi lửa sắp phun trào.
Đàm Quân Hạo khẽ hít vào một hơi, khẽ giiơ tay ra hiệu cho Vũ Minh chớ nóng nảy, rồi híp mắt nhìn Dương Khai nói: - Oán khí của Dương tiểu hữu rất nặng, dường như rất có thành kiến đối với lão phu a.
Dương Khai lạnh lùng nói: - Ngươi cảm thấy thế nào?
Đàm Quân Hạo mỉm cười, gật gật đầu nói: - Tiểu hữu nổi giận, lão phu hiểu, tuy nhiên lão phu cũng là bất đắc dĩ mà thôi, mong tiểu hữu thứ lỗi.
- Ngươi chết đi thì ta sẽ tha thứ cho ngươi.
Đàm Quân Hạo ngẩn ra, cười to nói: - Tiểu hữu nói đùa, lão phu chính là trưởng lão Tinh Thần Cung, hưởng phúc của Đại Đế, trong thiên hạ này ai dám giết ta chứ?
- Thì ra là ngươi dựa vào điều này! Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, rồi bỗng nhiên nhướng mày, gằn giọng nói: - Trái lại, bổn thiếu muốn xem thử, giết một tên trưởng lão của tông môn Đại Đế, sẽ có hậu quả gì!
Khóe mắt Đàm Quân Hạo giật một cái, ý thức được Dương Khai không phải đang nói đùa, mà thật sự đã nổi lên sát tâm. Nhưng hắn cũng không để trong lòng, có sát tâm là chuyện bình thường, quan trọng là phải có bản lãnh mới được. Hắn liền mỉm cười nói: - Vậy thì lão phu mỏi mắt mong chờ, tuy nhiên trước đó, có phải Dương tiểu hữu nên lấy ra một thứ để “vật quy nguyên chủ” hay không? Vật kia vốn thuộc về lão phu, lại bị tiểu hữu trong lúc vô tình chiếm được, cũng đã mất một số năm rồi.
- Ngươi nói cái này sao? Dương Khai tiện tay trảo một cái vào không khí, trong tay lập tức xuất hiện một cây quyền trượng. Trên cây quyền trượng này điêu khắc một đầu rồng trông rất sống động, trên đầu còn có một chữ “Long” cực lớn, cũng không biết được luyện chế từ chất liệu gì mà thành, nhìn qua trông rất cổ xưa.
- Đúng vậy! Đàm Quân Hạo nhìn thấy quyền trượng, sắc mặt liền biến đổi, khẽ gật gật đầu.
Long Đảo Lệnh chính là bảo vật cực kỳ trân quý, tuy rằng nó không thể dùng để luyện khí, cũng không thể dùng để luyện đan, nhưng nó lại là bằng chứng duy nhất để người bình thường có thể tiến vào Long Đảo. Cầm Long Đảo Lệnh này, có thể đi tới Long Đảo, Long Đảo có thể thỏa mãn một yêu cầu của người đó.
Đàm Quân Hạo đã là Đế Tôn tam tầng cảnh, lên nữa chính là cảnh giới Đại Đế, hắn tự nhận với ngộ tính của mình thì cả đời này cũng không thể nào nhìn thấu cảnh giới Đại Đế, nhưng có lẽ Long Đảo thần kỳ kia sẽ có thứ giúp hắn đột phá bình cảnh.
Long Đảo Lệnh này đối với hắn mà nói, chính là một cơ duyên lớn lao.
Không nói gì khác, chỉ riêng việc yêu cầu Long tộc cho vài giọt máu Chân Long, nhất định sẽ không thành vấn đề.
Cho nên những năm qua hắn luôn truy tìm tung tích Long Đảo Lệnh.
Giờ phút này thấy Long Đảo Lệnh trong tay Dương Khai, dĩ nhiên hắn vô cùng mừng rỡ. Tuy nhiên hắn cũng là lão quái vật không biết đã sống bao nhiêu năm, tâm tính vô cùng trầm ổn, ngoài mặt vẫn như thường, không có biểu hiện gì.
Trái lại, tên Vũ Minh thấy được Long Đảo Lệnh, vẻ mặt không khỏi tỏ ra vui mừng.
Hắn là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, dựa vào tư chất cùng nỗ lực của hắn, muốn tấn cấp lên tam tầng cảnh không biết phải chờ tới bao giờ, nếu như có thể chiếm được Long Đảo Lệnh, đi tới Long Đảo một chuyến, nói không chừng sẽ có thể lập tức đột phá.
Tuy nhiên quyền trượng này là của Đàm Quân Hạo, mặc dù hắn có lòng, nhưng cũng không dám quá phận,
Dương Khai tiện tay tung hứng Long Đảo Lệnh vài cái, trầm ngâm một lát rồi nói: - Trong tay bổn thiếu có thứ ngươi muốn, trong tay ngươi có người bổn thiếu muốn, thế nào, chúng ta làm một cuộc giao dịch chứ?
Đàm Quân Hạo mỉm cười, nói: - Giao dịch phải được thành lập trên cơ sở song phương bình đẳng, nhưng trong tình huống này… Dương tiểu hữu cảm thấy có tư cách giao dịch với lão phu sao?
Sắc mặt Dương Khai hơi trầm xuống, nói: - Ngươi nói vậy thật không thú vị chút nào, chẳng lẽ ngươi muốn lấy không Long Đảo Lệnh này? .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bán Yêu Và Bán Sơn
2. Tùy Tùng
3. Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
4. Anh Rung Động Được Không?
=====================================
Đàm Quân Hạo cười ha ha nói: - Vậy cũng không phải, tuy nhiên mong tiểu hữu trước tiên trả lại Long Đảo Lệnh đã, những thứ khác chúng ta sẽ từ từ thương lượng.
Dương Khai nói: - Trước thả người, Long Đảo Lệnh sẽ thuộc về ngươi, cái quyền trượng chó má này cũng vô dụng đối với bổn thiếu.
- Đưa Long Đảo Lệnh trước! Đàm Quân Hạo không chút nhượng bộ, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, tỏ ra rất ăn chắc.
- Thả người trước! Dương Khai gằn giọng nói.
Vài ba câu không thể thống nhất, Đàm Quân Hạo không dài dòng nữa, liền quay đầu nhìn Vũ Minh nói: - Đồ nhi, để cho vị Dương tiểu hữu này thấy chút lợi thế của chúng ta đi, tránh cho hắn cảm thấy chúng ta không có thành ý.
Vũ Minh ngoác miệng cười gằn, nói: - Vâng!
Hắn quay đầu, nhìn Dương Khai nói:
- Tiểu súc sinh, nghe nói yêu nữ này là nhạc mẫu của ngươi?
Khóe mắt Dương Khai giật một cái, thầm nghĩ “Hoa tỷ ơi Hoa tỷ! Sao ngươi việc gì cũng nói ra hết vậy? Xem ra việc mình có Huyền Giới Châu và Bất Lão Thụ khẳng định cũng đã bị lộ rồi”.
Tuy nhiên chuyện này cũng không trách nàng được, trước thực lực áp chế tuyệt đối, Hoa Thanh Ti không thể phản kháng, thậm chí nàng còn không nhớ rõ lúc đó mình đã nói cho Đàm Quân Hạo những gì.
Đây tuyệt đối là một bí thuật vô cùng âm hiểm, mới có thể bức bách Hoa Thanh Ti tiết lộ ra bí mật trong lòng.
- Ngươi dám tổn thương nàng một cọng tóc, chắc chắn sẽ chết. Dương Khai trầm giọng nói.
Vũ Minh cười hắc hắc, nói: - Yên tâm, mỹ nhân bực này, bổn tọa sao nỡ tổn thương nàng? Bổn tọa rất thích nàng là đằng khác, nếu không phải sư tôn ngăn cản, bổn tọa sớm đã nạp nàng làm thiếp rồi!
Xích Nguyệt cũng là mỹ nhân hiếm có, càng có một loại phong vận quyến rũ, mặc dù không bằng Phiến Khinh La, nhưng lại hơn ở sự thuần thục. Nếu không phải vậy, năm đó tên Lạc Tân, thành chủ Thiên Hạc Thành cũng không vừa thấy nàng đã sinh tình, ép hôn nàng như vậy.
Tên Vũ Minh vừa dứt lời, liền đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt của Xích Nguyệt.
Thân thể mềm mại của Xích Nguyệt run rẩy kịch liệt, ánh mắt tỏ ra vô cùng chán ghét, nhưng tu vi nàng đã bị phong tỏa, lại đang bị quản chế, không thể phản kháng được chút nào, chỉ có thể cắn chặt răng, nhắm hai mắt lại.
- Ngươi dám! Dương Khai giận dữ, không ngờ tên hỗn đản này lại dám trêu đùa nhạc mẫu ngay trước mặt mình, sao hắn có thể dễ dàng tha thứ chứ? Lập tức nhún chân, phóng thẳng về phía Vũ Minh.
Vũ Minh thấy vậy liền biến sắc, hắn đã từng nếm thua thiệt trong tay Dương Khai, biết được tên tiểu tử này không dễ chọc, lập tức vội vã kéo Xích Nguyệt nhảy lui về sau.
Đàm Quân Hạo vọt ra, vung tay liên tục phất ra từng luồng đao khí ngũ sắc chém thẳng tới Dương Khai.
Rầm rầm uỳnh…
Liên tiếp những tiếng nổ lớn truyền ra, linh khí cuồng bạo, Dương Khai bị ép lui về sau, những luồng đao khí ngũ sắc cũng bị chấn vỡ hết.
Đàm Quân Hạo híp mắt lại, không khỏi khen: - Dương tiểu hữu quả nhiên là cao cường, lão phu đã xem thường ngươi rồi.
Hắn vốn tưởng rằng đối phó với một tên Đế Tôn nhất tầng cảnh nhỏ bé, chỉ cần một cái Đại Phương Viên Ngũ Hành Trận cũng đủ để kiềm chế hắn, nhưng không ngờ hắn lại có thể đánh ngang tay với lực lượng trận pháp phát ra, trong lòng không khỏi hơi rét lạnh. Thực lực như vậy sao có thể xuất hiện trên người một Đế Tôn nhất tầng cảnh chứ?
Nếu để cho hắn phát triển tới tam tầng cảnh, vậy thì trong thiên hạ này, ngoại trừ Đại Đế ra, ai có thể là đối thủ của hắn chứ?
–––-oOo–––-