- Vậy chẳng phải lối vào đó đang ở gần đây?
- Chắc vậy.
Dương Khai gật đầu.
Mọi người ngó quanh, nhưng căn bản không phát hiện được lối vào có một tia ánh sáng từng gặp trước kia, trong lúc còn đang hồ nghi Dương Khai đã vẫy tay:
- Bên này!
Nói xong liền chuyển hướng sang bên đó.
- Lôi Long, tiểu tử này trôi có vẻ rất thoải mái trước kia hắn đã tới đây rồi sao?
Liệt Địa Thần Ngưu lén lút dò hỏi.
- Không biết.
Lôi Long Đại Tôn chậm rãi lắc đầu.
- Dù sao cứ đi theo hắn đi, vốn nghĩ hắn tới chỉ vướng chân, không ngờ giờ phải cậy nhờ hắn, thật thú vị...
- Không phải chó ngáp phải ruồi đấy chứ?
Liệt Địa Thần Ngưu đăm chiêu.
Lôi Long liếc mắt nhìn y, không nói thêm lời nào, đuổi theo sát bước Dương Khai.
Bởi vì y phát hiện những chỗ Dương Khai đi qua đều trở nên rất bằng phẳng, nhưng hắn đi qua chưa được bao lâu thì sự bình ổn đó hoàn toàn biến mất, nếu không đuổi theo thì sẽ không ngừng phải vận dụng sức mạnh ngăn cản áp lực xung quanh.
Cảm giác được loạn lưu dưới chân sụp đổ, mọi người cũng không dám khinh suất.
Sau thời gian ước chừng một nén nhang, một đốm sáng yếu ớt truyền tới từ phía trước, khắc sâu vào trong tầm mắt của mọi người.
- Là lối vào đó!
Liệt Địa Thần Ngưu hô một tiếng, không chút khách khí vượt qua Dương Khai, chạy tới hướng đó, trong chốc lát đã biến mất tăm.
Theo sau y, Lôi Long Đại Tôn và Thái Điệp cũng triển khai phủ pháp nhanh chóng thông qua lối vào kia.
Dương Khai vẫn lững thững cùng Lệ Dung bước vào, đợi tới gần thần niệm thăm dò điều tra bên trong đó, sau khi xác nhận không có nguy hiểm gì mới tiến vào.
Mắt bỗng hoa lên, đợi sau khi khôi phục lại đã thấy mình ở trong một không gian quái dị.
Trên đỉnh đầu không có trăng sao, chỉ có hư vô hỗn độn dày đặc như mây đen đè ở phía trên, năng lượng qua lại không ngớt như linh xà.
Cấu tạo tiêu chuẩn của Tiểu Huyền Giới.
Song Dương Khai lại nhíu nhíu mày. Hắn cảm giác nơi này dường như có chút khác với Tiểu Huyền Giới.
Bốn người trong Yêu tộc đi vào trước đều đang đợi, sau khi xác định Dương Khai và Lệ Dung đều an toàn mới thu hồi ánh mắt.
Đứng bên trong Tiểu Huyền Giới này, Dương Khai quay đầu nhìn xung quanh, mắt càng nheo lại.
Hắn phát hiện nơi này không có lấy một ngọn cỏ, vô cùng hoang vu, không thấy chút sức sống. Dường như toàn bộ Tiểu Huyền Giới chỉ có hoang vắng.
Đưa mắt nhìn về phía trước cũng chỉ toàn một mảnh mờ mịt, không nhìn được quá xa, thần thức ngay lập tức bị một lực lượng vô hình trói buộc, không thể điều tra tột cùng bên trong.
- Cẩn thận, nơi này rất cổ quái. Trước đây ta cùng lão Ngưu đến đây chỉ thăm dò chưa được mười dặm đã bị ép quay lại rồi.
Lôi Long Đại Tôn trầm giọng dặn dò.
Dương Khai gật đầu, không cần y nhắc nhở, ở một nơi quái dị như vậy, hắn cũng sẽ không làm bừa.
- Đây chính là nơi khắc Ma văn đó.
Lôi Long chỉ phía trước nói, sắc mặt hiện rõ vẻ kiêng kị:
- Nhưng ta khuyên các ngươi chỉ liếc mắt nhìn thôi, đừng nhìn chăm chú quá lâu, nếu không có thể sẽ chết!
Dương Khai kinh ngạc nhìn sang hướng y chỉ, quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một thạch trụ đứng sừng sững. Thạch trụ đó tựa hồ đã được đặt trong này nhiều năm rồi, mặt ngoài gồ ghề, không bằng phẳng.
Thạch trụ thì chỉ là thạch trụ bình thường, chất liệu nhìn qua là biết.
Nhưng mấy Ma văn khắc trên đó lại toát lên mùi giết chóc.
Khi nhìn về mấy chữ đó, Dương Khai cảm nhận được một luồng sát khí lạnh tanh, làm hắn không khỏi ớn lạnh.
Ma văn đó cứng cáp có lực, vừa nhìn đã biết là do bàn tay cao nhân tạo nên.
Tuy nhiên thứ khí tức thoang thoảng toát ra từ phía trên lại khiến Dương Khai không kìm nổi kinh nghi một tiếng, rồi lại nhìn thêm một hồi.
Chỉ sau ba hơi thở ngắn ngủi, mỗi nét khắc trên Ma văn như được trao cho sinh mạng sống lại, hóa thành một đạo công kích sắc bén phi ra từ thạch trụ, nhanh chóng phóng đại trong mắt Dương Khai.
- Tiểu tử muốn chết à!
Lôi Long Đại Tôn biến sắc, vội vàng kéo lấy Dương Khai, chắn phía trước hắn, sức mạnh thần thức khổng lồ ầm ầm bùng nổ, giữa không trung truyền tới tiếng động ầm vang. Đại Tôn lùi một bước đứng vững người, thần sắc vô cùng ngưng trọng.
- Tên tiểu tử này, không phải đã bảo ngươi không nên nhìn lâu sao?
Lôi Long bắt đầu giáo huấn.
Dương Khai tự biết mình đuối lý nên cũng im lặng, chỉ ha hả cười gượng, liếc nhìn Lệ Dung, cả hai đều nhìn ra vẻ kinh nghi trong mắt đối phương.
Ma văn kia tuy bị khắc ở đây vô số năm rồi nhưng vẫn lưu lại một luồng khí tức nhàn nhạt, khí tức thuộc về Đại Ma Thần!
Xích Viêm Lôi Long và Liệt Địa Thần Ngưu không phát giác ra, nhưng Dương Khai và Lệ Dung đều không nhận sai.
Hơn nữa, chỉ bằng mấy chữ lưu lại vô số năm có thể khiến hai vị Yêu Tộc Đại Tôn thận trọng như thế, thiên hạ ngoại trừ Đại Ma Thần chỉ e không ai có thể làm được điều này.
Mấy chữ này tuyệt đối là do Đại Ma Thần để lại! Dương Khai khẳng định ngay lập tức.
Sinh thời còn có thể nhìn thấy vết tích Đại Ma Thần để lại, điều này làm cho Dương Khai có chút bất ngờ, tuy nhiên Đại Ma Thần đến đây làm gì, sao lại lưu lại chữ viết như vậy?
Dương Khai chợt nhận ra, lần này tới đây là đúng.
Nói không chừng sẽ có chút thu hoạch ngoài dự liệu.
Lệ Dung cũng tỏ ra nóng lòng muốn thử, hiển nhiên là rất chú ý tới sự huyền bí của nơi này.
- Không được nhìn nữa.
Lôi Long nghiêm túc dặn dò, thấy Dương Khai có vẻ nhu thuận nghe lời, cho là hắn đã giác ngộ, liền trầm giọng nói:
- Trong mấy chữ kia có chứa sát khí, ngay cả ta và lão Ngưu cũng không dám xem thường, một tên tiểu tử Siêu Phàm tam tầng cảnh như ngươi nhìn nhiều hơn sẽ lập tức tử vong.
- Ừ ừ, ta biết rồi.
Dương Khai không ngừng gật đầu.
- Thật không biết đây rốt cục là chữ viết do ai lưu lại, thủ đoạn như vậy thực sự đáng sợ.
Liệt Địa Thần Ngưu bùi ngùi nói.
- Tuy bổn toạ không biết đó là ai, nhưng nhất đích là một vị cao nhân Ma tộc, hơn nữa rất có thể là Đại Ma Thần trong truyền thuyết.
Lôi Long cau mày đoán.
Ấy thế mà lại dự đoán khá chính xác.
- Đi lên trước đi, nhìn xem phía đó rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì.
Lôi Long phất tay, xung phong nhận nhiệm vụ đi trước dẫn đường.
Lần trước y và Liệt Địa Thần Ngưu xâm nhập nơi này, sau khi đi ngang qua thạch trụ kia không đến mười dặm liền gặp hung hiểm, sau khi thận trọng suy xét liền quay về.
Nhớ đến việc bên cạnh Dương Khai còn có cao thủ Ma tộc, Lôi Long Đại Tôn liền cho Thái Điệp đi mời Dương Khai.
Có thêm một vị cường nhân Nhập thánh Cảnh chưa chắc có thể hoàn toàn tránh khỏi nguy hiểm, nhưng nếu gặp phải Ma văn gì khó hiểu, Lệ Dung cũng có thể kịp thời giải đáp.
Trên đường, Lôi Long đem tình hình lần trước tiến vào đây cùng Liệt Địa Thần Ngưu nói qua một lượt, cố ý hỏi:
- Tiểu tử, ngươi cảm thấy nơi này thế nào?
- Ta hoàn toàn không biết gì cả.
Dương Khai nhún vai.
- Có biết gì thì nói ra, đừng giấu diếm.
Dường như là vì lúc nãy trong khe hư không kia, Dương Khai biểu hiện kỳ quái làm Lôi Long cũng có chút để ý.
Âm thầm cảm thấy tiểu tử này trước kia không chừng đã tới đây.
Điểm này thực ra Lôi Long đã lầm, Dương Khai chỉ là quen thuộc với hư không loạn lưu mới có thể tìm được đường đi chính xác trong khe hư không, đối với Tiểu Huyền Giới kỳ dị này, hắn cũng hoàn toàn không biết gì cả.
- Nếu biết gì chắc chắn ta sẽ nói ra.
Dương Khai gật đầu.
Đi về phía trước được chừng mười dặm, Lôi Long bỗng dừng bước, chỉ phía trước nói:
- Lần trước ta cùng Lão Ngưu đã rút về từ chỗ này.
- Nơi này sao trông kỳ lạ vậy, thật không biết bên trong tích chứa năng lượng gì.
Liệt Địa T hần Ngưu cũng lắc đầu nói.
Nhìn về phía trước, Dương Khai không khỏi biến sắc.
Con đường phía trước dường như bị cắt đứt trong thoáng chốc, cả sáu người bước tới một vách núi.
Phía dưới vách núi đó là đại dương xanh biếc một màu, bên trong có một loại năng lượng khó hiểu chảy xuôi, sền sệt đặc quánh, từng đợt thanh âm gào khóc thảm thiết truyền ra từ vách núi, nghe mà ớn lạnh.
Đứng ở vách núi nhìn xuống, có thể nhìn thấy rõ ràng trong đại dương xanh biếc kia, có những mặt người chìm nổi vặn vẹo dữ tợn, giãy dụa nhưng không thể thoát khỏi mặt nước xanh biếc kia.
Một đám bọt khí bốc lên từ phía dưới, lên tới phía trên liền nổ ra từng tiếng trầm đục.
Thái Điệp và Lệ Dung không khỏi tái nhợt mặt mày.
Lôi Long và Liệt Địa Thần Ngưu vẻ mặt ngưng trọng, âm thầm ngưng tụ sức mạnh ngăn cản đủ loại oán niệm bất cam và oan ức đến từ lòng nước xanh biếc.
Những oán niệm quấy nhiễu lòng người phát ra từ mặt những người đó, không ngừng hình thành đòn tấn công vô hình lên sáu người.
- Nhắc nhở các ngươi một chút, tốt nhất đừng dùng thần niệm điều tra phía dưới.
Lôi Long nghiêm nghị khẽ quát.
- Nếu ta không nhìn nhầm thì những mặt người chìm nổi phía dưới mặt nước kia tất cả đều là linh thể thần hồn.
- Linh thể thần hồn?
Dương Khai đột nhiên biến sắc.
- Không sai!
Lôi Long gật đầu nặng nề.
- Mỗi mặt người là một linh thể thần hồn của một cường nhân, không biết sao bị trục xuất ở chỗ này, lần trước tới đây ta không cẩn thận đã thả thần niệm dò xét, suýt chút đã bị bọn họ kéo đi.
Nói đến việc trải qua lần trước, vẻ mặt Lôi Long vẫn còn sợ hãi.
- Những người này khi còn sống, rất nhiều đều là những cao thủ không kém chúng ta, linh thể thần hồn vô cùng mạnh, thân thể tuy không biết đã bị hủy diệt ở nơi nào mà thần hồn linh thể lại bị nhốt ở đây, một khi bị bọn họ kéo đi thì đừng mong thoát khỏi, chỉ biết lưu lạc thành một phần tử trong số bọn họ.
- Ngươi nói bọn họ khi còn sống có rất nhiều đều là bậc cao thủ không kém gì ngươi?
Dương Khai kinh ngạc.
- Rất nhiều!
- Đâu ra nhiều cao thủ như vậy? Trên đời này cao thủ Nhập Thánh Cảnh hẳn là không quá năm mươi người thôi chứ? Bây giờ như vậy, mỗi một niên đại chắc cũng đều như vậy.
Nhưng trong đại dương xanh biếc bên dưới lại chìm nổi ngàn vạn vô số mặt người, cho dù một bộ phận rất nhỏ khi còn sống là cường nhân như Lôi Long, vậy thì cũng là con số đáng kinh ngạc.
Theo Dương Khai được biết, chẳng có niên đại nào mà sức mạnh võ giả lại đạt đến trình độ này.
Hơn nữa hắn quả thật có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của những linh thể thần hồn dưới này.
- Ta cũng không biết, có lẽ từ rất lâu trước kia, ở đại lục này có vô số cường nhân thì sao.
Lôi Long lắc đầu, cũng không thể giải thích xác đáng.