Mục lục
Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xử lý xong những chuyện này, Dương Khai mới thả lỏng thần niệm, ngay sau đó, lắc mình một cái liền xuất hiện trước mặt pháp thân cùng Lưu Viêm.

- Chủ nhân, ngươi có sao không? Vừa thấy Dương Khai xuất hiện, Lưu Viêm tỏ ra mừng rỡ hỏi han.

Mấy ngày trước nàng thấy Dương Khai đi vào Tiểu Huyền Giới, lại bị ma khí quấn quanh người, cho nên bồn chồn lo lắng không yên.

Pháp thân và Hoa Thanh Ti cũng hết sức lo lắng.

Thời khắc này thấy Dương Khai sinh long hoạt hổ như vậy, biết rằng hắn đã giải quyết xong vấn đề ma khí rồi.

- Ừm, lần nữa sống lại! Dương Khai toét miệng cười.

Hoa Thanh Ti nghiêm mặt nói: - Có chắc là không có di chứng gì về sau chứ? Không thể qua loa khinh thường được đâu.

- Yên tâm đi Hoa tỷ. Nói rồi, Dương Khai bỗng nhiên đưa tay lấy một vật từ trong nhẫn không gian của mình ra, đưa cho Hoa Thanh Ti nói: - Cái này cho tỷ.

Hoa Thanh Ti nghi hoặc nhận lấy, ngay sau đó gương mặt xinh đẹp biến sắc, thất thanh nói: - Đế Bảo?

Thứ Dương Khai giao cho nàng, không ngờ chính là Ngũ Sắc Trường Mâu mà Diêu Xương Quân từng sử dụng. Sau một trận liều chết quyết chiến, Dương Khai đã thu lấy Đế Bảo và chiếc nhẫn của Diêu Xương Quân làm chiến lợi phẩm.

Lưu Viêm đã có Tịch Diệt Lôi Châu, Hoa Thanh Ti vẫn luôn hết lòng trung thành với Dương Khai, thanh Ngũ Sắc Trường Mâu nhiên dĩ nhiên muốn giao cho nàng sử dụng.

- Đế Bảo tuy có uy lực lớn, nhưng thứ quan trọng nhất của võ giả chính là thự lực tự thân, Hoa tỷ cũng không nên bỏ gốc lấy ngọn. Dương Khai từ tốn lên tiếng.

Hoa Thanh Ti cầm Ngũ Sắc Trường Mâu thưởng thức, tỏ ra yêu thích không muốn buông tay, nghe vậy liền gật đầu quở trách: - Ta biết rồi, ai cần ngươi giáo huấn ta chứ?

Dương Khai cười hắc hắc, sờ sờ cái mũi của mình.

Nhẫn không gian của Diêu Xương Quân, Dương Khai vẫn chưa kịp kiểm tra, lúc này vừa nhìn qua, đã phát hiện bên trong có không ít thứ tốt.

Chỉ riêng nguyên tinh đã có hơn trăm triệu, hơn nữa trong đó hơn phân nửa đều là trung phẩm, thượng phẩm nguyên tinh. Diêu Xương Quân thân là một cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, của cải tích lũy nhiều như vậy cũng nằm trong dự liệu của Dương Khai.

Tu vi của hắn cỡ đó, sao có thể là một tên ma đói được chứ?

Ngoại trừ nguyên tinh ra, còn có lượng lớn linh đan, thảo dược, bí bảo cũng không thiếu, tuy nhiên lại không có một món Đế Bảo nào.

Thoáng kiểm tra một chút, Dương Khai mới chợt nhớ tới một chuyện, liền ngạc nhiên hỏi: - Lưu Tiêm Vân đâu?

Lúc trước Lưu Tiêm Vân hôn mê, Dương Khai giao đấu với Diêu Xương Quân sợ nàng bị ngộ thương nên đã đưa nàng vào trong Tiểu Huyền Giới, nhưng lúc này lại không thấy nàng đâu.

Lưu Viêm nói: - Ta đã sắp xếp cho nàng nghỉ ở lầu các, nàng đã tỉnh lại rồi, nhưng dường như đầu óc còn đang mê man.

- Ngươi không giải thích gì cho nàng sao?

- Không. Lưu Viêm lắc lắc đầu, đừng nói giải thích, mà ngay cả mặt mũi của mình, nàng cũng chưa từng cho Lưu Tiêm Vân thấy qua.

- Ta đi thăm nàng một chút. Vừa nói xong, Dương Khai liền biến mất tại chỗ.

Bên trong lầu các, vẻ mặt Lưu Tiêm Vân vẫn tỏ ra ngưng trọng, ánh mắt tràn đầy vẻ mờ mịt.

Lúc trước khi nàng tỉnh lai, liền phát hiện bản thân đã ở bên trong lầu các này, cũng không biết đây là đâu. Nàng dò xét xung quanh một hồi, thấy gần đó không có nguy hiểm gì, cũng không thấy bóng dáng ai, còn linh khí ở nơi đây thì nồng đậm đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Lưu Tiêm Vân chưa từng thấy nồng độ linh khí ở nơi nào đậm đặc như ở đây. Nơi này tuyệt đối là một Thánh địa tu luyện, thậm chí nàng không cần vận chuyển công pháp, thì linh khí thiên địa xung quanh vẫn cuồn cuộn chui vào trong cơ thể nàng không ngừng.

Nếu như có thể tu luyện ở chỗ này trong thời gian dài, chỉ sợ không bao lâu, nàng sẽ có thể đột phá bình cảnh, tấn cấp lên Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh.

Tuy nhiên nàng vẫn muốn tìm hiểu xem mình đang ở nơi nào, cho nên cũng không có tâm tư tu luyện. Mà khiến cho nàng cảm thấy bất an chính là, Dương Khai cũng không thấy bóng dáng, sau mấy ngày tìm kiếm, thậm chí nàng còn hoài nghi không biết có phải mình đã bị bỏ rơi hay không.

Lúc này, nàng đang buồn bã ngồi trong lầu các, nghĩ tới cảnh không biết sau này nên đi đâu, bỗng nhiên trước mắt nàng nhoáng lên một cái, Dương Khai đã quỷ dị xuất hiện.

- Sư huynh... Lưu Tiêm Vân vừa thấy Dương Khai, cứ như thể gặp lại người thân vậy, vội vàng vọt về phía hắn, vẻ lo âu trên khuôn mặt cũng thả lỏng hơn rất nhiều.

Dương Khai mỉm cười, nói: - Xảy ra vài chuyện, nên phải trì hoãn mấy ngày.

- Sư huynh không việc gì là tốt rồi. Lưu Tiêm Vân quan sát Dương Khai từ trên xuống dưới một lượt, thấy hắn vẫn khỏe mạnh như thường, lúc này mới yên lòng, lên tiếng hỏi: - Sư huynh, huynh có biết nơi đây là đâu không? Không phải trước đó chúng ta bị lốc xoáy cuốn vào sao?

Ký ức của nàng vẫn còn dừng lại tại biến cố trong Tịch Hư Lĩnh, nghĩ lại lốc xoáy không thể chống lại kia, gương mặt xinh đẹp không khỏi lại trở nên trắng bệch.

- Đúng là chúng ta đã bị cuốn vào, sau đó liền rơi xuống một vùng biển lớn.

- Biển lớn? Lưu Tiêm Vân càng thêm tỏ ra mờ mịt, mấy ngày nay nàng cũng đã thăm dò qua hoàn cảnh xung quanh, căn bản không thấy biển lớn gì cả, ngược lại, hoàn cảnh nơi này vô cùng động lòng người, hơn nữa còn có rất nhiều kiến trúc, hiển nhiên là trước đây đã có không ít người ở nơi này.

Nếu có thể định cư lâu dài cùng sư huynh ở chỗ này, cũng không phải là chuyện xấu.

Dương Khai gãi gãi đầu, cũng không biết nên giải thích tình huống trước mắt này như thế nào, chỉ có thể nói: - Ta dẫn ngươi đi xem qua sẽ biết.

Nói rồi, Dương Khai điều khiển tâm niệm, đưa Lưu Tiêm Vân ra khỏi Huyền Giới Châu.

Hai người vừa hiện thân, liền cảm thấy một loại khí tức tanh hôi xung quanh ập vào mặt, ngay sau đó, từ bốn phương tám hướng vang lên những tiếng động quái dị, thậm chí còn có lòng bẩn trôi nổi xung quanh.

Dương Khai đảo thần niệm quan sát một lượt, lập tức liền hiểu rõ tình huống trước mắt.

Lúc trước, vì hắn phải vào Tiểu Huyền Giới phong ấn ma khí, nên không để ý đến việc Huyền Giới Châu trôi đi đâu, cứ để nó tự do chìm xuống lòng biển sâu. Mấy ngày trôi qua, cũng không biết vì sao lại lọt vào bụng một con cá lớn.

Xem ra con cá lớn này đã nuốt Huyền Giới Châu vào trong bụng, sau đó mang bọn họ một đường du lịch, cũng không biết hiện tại đã bơi đến nơi nào.

Sau khi hiểu được sự việc, Dương Khai liền vận chuyển lực lượng, bắn Kim Huyết Ti ra. Sau một trận cắt xén, trên lưng con cá lớn liền xuất hiện một lỗ hổng. Dương Khai lập tức dẫn theo Lưu Tiêm Vân phóng ra ngoài.

Thân thể con cá này tuy rằng không nhỏ, nhưng cũng không phải là yêu thú cường đại, bị Dương Khai chặt chém một hồi như vậy, dĩ nhiên là đau đớn khó có thể chịu nổi, không ngừng dãy dụa trong lòng biển, máu tươi tràn ngập ra. Nhìn bộ dáng của nó, có lẽ không thể sống được.

Mà ngay sau đó, Dương Khai cùng Lưu Tiêm Vân liền phóng ra khỏi mặt biển. Dương Khai lấy ra mộc thuyền, kéo theo Lưu Tiêm Vân đứng lên trên đó.

Gió biển mang theo mùi máu tanh thoang thoảng đánh tới, xung quanh là một vùng biển xanh biếc, mênh mông vô bờ, vô số vòi rồng hiện ra khắp nơi, truyền tới lực hút cuồng bạo, nhìn qua hết sức nguy hiểm.

Lưu Tiêm Vân lập tức ngây người.

Nàng còn chưa kịp hiểu rõ địa phương trước đó ra sao, bỗng nhiên đã lại được đưa tới một vùng biển rộng mênh mông, điều này quả thực khiến nàng không biết phải hình dung như thế nào.

- Sau khi chúng ta bị lốc xoáy hút vào, liền bị chuyển tới nơi này. Dương Khai mắt quét nhìn bốn phía, cũng không thấy chút dấu vết lục địa nào, không khỏi có chút thất vọng.

- Đây là nơi nào? Lưu Tiêm Vân kinh hãi hỏi.

- Nghe Diêu Xương Quân cùng Bàng Quảng nói, nơi này dường như là Tịch Hư Bí Cảnh gì đó!

Dương Khai nhíu mày nói.

- Tịch Hư Bí Cảnh? Vẻ mặt Lưu Tiêm Vân mờ mịt, nhìn bộ dáng là biết nàng chưa từng nghe qua. Nàng mới chỉ tới Cao Thành được vài năm, đối với những bí mật ở nơi này vẫn chưa hiểu rõ, dĩ nhiên là chưa từng nghe nói qua về Tịch Hư Bí Cảnh.

- Diêu Xương Quân cùng Bàng Quảng cũng bị truyền tới đây sao? Lưu Tiêm Vân lập tức trở nên hoảng sợ, nhìn trước ngó sau lo lắng nói.

- Không cần lo lắng, bọn họ không biết đã đi đâu rồi. Dương Khai thuận miệng nói một câu, cũng không nói cho Lưu Tiêm Vân biết Diêu Xương Quân đã chết, dù sao chuyện này cũng rất ly kỳ. Nhưng còn Bàng Quảng thì quả đúng là đã bỏ đi mất.

- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?

- Đa đên nơi nay, vậy thì yên ổn mà ở thôi, Dương Khai thở dài nói: - Trước tiên tìm xem nơi này có người nào khác ở không, hỏi thăm một chút, sau đó sẽ tìm người ra.

- Ừm, có sư huynh làm chủ thì tốt rồi.

Lưu Tiêm Vân hoàn toàn không có chủ ý gì, chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Dương Khai mà thôi.

Lập tức, Dương Khai liền điều khiển mộc thuyền bay về một hướng.

Nơi này biển rộng mênh mông vô bờ, không thấy được điểm cuối, Dương Khai cũng không thể phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, chỉ có thể nhắm đại một hướng không ngừng bay đi, hy vọng sẽ phát hiện được gì đó.

Tuy nhiên trên mặt biển không chỗ nào là không có vòi rồng, khiến hắn bị cản trở rất lớn.

Từng luồng vòi rồng phát ra lực hút và phá hoại cực mạnh, nếu thật sự bị cuốn vào trong đó, ngay cả Đạo Nguyên Cảnh cũng không nhất định có thể bình yên đào thoát.

Dương Khai vì tránh né khỏi lực hút của nhưng luồng vòi rồng này, nên lực lượng bản thân cũng bị tiêu hao rất lớn.

Ước chừng ba ngày sau, hai người vẫn như cũ không phát hiện ra chút dấu vết nào, tựa như vùng biển này không có điểm cuối vậy, bình tĩnh như Dương Khai cũng bắt đầu có chút bất an. Nếu như cứ một mực không tìm được chỗ đặt chân như vậy, chẳng lẽ hai người cũng phải bay mãi sao?

Cứ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ chết, tuy rằng hắn có Tiểu Huyền Giới có thể tránh khỏi nguy hiểm, nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng không tìm được đường ra chẳng khác nào sẽ bị vây ở chỗ này cả đời.

- Sư muội, ngươi điều khiển một lúc, ta khôi phục lại một chút. Dương Khai gọi Lưu Tiêm Vân lại, chuyển giao quyền khống chế cấm chế mộc thuyền cho nàng.

- Được. Lưu Tiêm Vân sớm đã nghĩ thay thế cho Dương Khai, lúc này nghe hắn nói vậy, hiển nhiên sẽ không chối từ.

- Cẩn thận những vòi rồng kia một chút, gặp phải vòi rồng quá lớn, chủ động đi đường vòng, cũng đừng cậy mạnh xông vào, thứ đó rất nguy hiểm. Dương Khai dặn dò một câu, rồi khoanh chân ngồi xuống, vừa lấy ra mấy viên linh đan khôi phục đưa vào trong miệng, vừa thầm vận huyền công.

Linh khí thiên địa trong Tịch Hư Bí Cảnh này vô cùng nồng đậm, tuy rằng còn kém Tiểu Huyền Giới của hắn, nhưng so với Thánh địa tu luyện của những tông môn bình thường cũng không kém hơn.


Dương Khai vốn tưởng rằng vận công phụ với linh đan, rất nhanh sẽ khôi phục lại.


Nhưng theo thời gian trôi qua, hắn cảm thấy tình huống có chút không đúng lắm.


Linh khí thiên địa hấp thu vào trong cơ thể, dường như còn có một loại tạp chất không rõ nào đó, thứ này đi vào trong cơ thể, liền giống như mũi châm vậy, không ngừng kích thích kinh mạch cùng máu thịt, khiến người ta đau đớn khó nhịn nổi.


Càng là tu luyện, thì thứ này bị hút vào càng nhiều.


Nửa canh giờ sau, Dương Khai phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt vô cùng khó coi.


- Sư huynh, sao vậy? Sắc mặt Lưu Tiêm Vân đại biến, rõ ràng Dương Khai đang khôi phục nguyên lực, thế nào lại phun ra máu tươi, cứ như là bị thương nặng vậy. Xung quanh đây cũng đâu có địch nhân nào đâu.


- Linh khí thiên địa nơi này có cổ quái, không có thể hấp thu, càng hấp thu nhiều, sẽ càng dễ dàng xảy ra chuyện! Dương Khai nghiến răng nói, rồi đưa tay chùi miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VT
13 Tháng sáu, 2023 05:20
Bật hiển thị hình ảnh ở đâu vậy à
BÌNH LUẬN FACEBOOK