Dương Khai không có bao nhiêu giao tình với bọn họ, lỡ như bọn họ làm bại lộ bí mật Huyền Giới Châu, sợ rằng sẽ dẫn tới vô số cường giả thèm thuồng.
Huyền Giới Châu là Đế Bảo, còn có thể tự hình thành một giới, mang theo bên mình, nhìn khắp Tinh Giới thì sợ là chỉ có duy nhất một cái này!
Bảo vật hình thành một giới, trong Tinh Giới cũng có một ít, ví dụ Ngũ Sắc Bảo Tháp mà lần trước Dương Khai đi vào, nó là bảo vật trấn cung của Tinh Thần Cung, bên trong cũng tự hình thành một giới.
Nhưng mà Ngũ Sắc Bảo Tháp hoàn toàn khác Huyền Giới Châu, đó là không thể mang theo bên mình, chỉ có thể đặt trong Tinh Thần Cung.
Huyền Giới Châu liên quan trọng đại, không đến lúc tất yếu, Dương Khai không dám bại lộ nó.
- Bây giờ, xem ra đột phá trực diện cũng không thể đi được. Dương Khai lầm bầm, bỗng nhiên biến sắc, hỏi:
- Bên trong Phong Lâm Thành, phải có pháp trận không gian chứ?
Ở Tinh Vực cố hương, trong các thành trì lớn đều có pháp trận không gian, càng đừng nói ở Tinh Giới vô biên, tuy rằng Phong Lâm Thành không phải lớn lắm, nhưng cũng nên có pháp trận không gian mới phải.
- Có, nhưng ở trong phủ thành chủ! Khang Tư Nhiên gật đầu.
- Đi, đi phủ thành chủ! Dương Khai nói rồi, liền điều khiển lâu thuyền bay đi phủ thành chủ.
Nhìn từ trên cao, hiện giờ Phong Lâm Thành rối tung cả lên, tin tức ma khí tinh thuần trào ra từ Đại Ma thượng cổ bao vây thành trì lan truyền, những võ giả ở trong thành lâu năm đều kinh hoàng, sợ hãi đại trận phòng ngự bị phá, gặp phải tai họa.
Mà con đường đầu tiên bọn họ nghĩ tới, đương nhiên là đi qua pháp trận không gian truyền tống!
Cho nên lúc này có vô số võ giả chạy tới phủ thành chủ!
Phát hiện điều này, sắc mặt Dương Khai trầm xuống, càng tăng tốc lâu thuyền.
Không lâu sau, lâu thuyền đến bên trên phủ thành chủ.
Hắn còn chưa khống chế lâu thuyền đáp xuống, đã nhận ra năng lượng của cường giả Đạo Nguyên Cảnh bùng nổ trong cung điện, cùng với tiếng nổ lớn, cung điện đó sụp đổ, đá bắn tung tóe, cả tòa cung điện trở thành mảnh đổ nát.
Không ít võ giả mắng to bay ra, thần sắc giận dữ.
Dương Khai thấy thế, ánh mắt co rụt, bản năng cảm thấy không ổn, quay sang hỏi Khang Tư Nhiên:
- Khang huynh, chỗ đó... không phải là nơi đặt pháp trận truyền tống đó chứ?
Khang Tư Nhiên chua xót gật đầu.
Khóe miệng Dương Khai co rúm, ánh mắt nhìn về phía một bóng người lôi thôi ở trên không trung.
Người người mập lùn, quần áo tơi tả, tóc rối bù, nhìn không khác gì ăn mày, nhưng cố tình trên người phát tán khí tức mạnh mẽ của Đạo Nguyên Cảnh, bên hông đeo một cái hồ lô lớn màu xanh.
Không phải Túy Tửu Ông thì là ai?
Ở chỗ này, cũng chỉ mỗi hắn là Đạo Nguyên Cảnh, xem ra động tĩnh vừa rồi là một tay hắn gây ra.
Bên dưới đang có vô số võ giả giận dữ trừng Túy Tửu Ông, hận không thể giết cho vừa lóng
- Phó thành chủ đại nhân, tại sao ngươi lại phá hủy pháp trận truyền tống. Uổng cho chúng ta bình thường vẫn kính ngưỡng tác phong của ngươi, không ngờ ngay lúc gấp rút, ngươi lại ra tay độc ác như vậy!
- Đúng thế, Túy Tửu Ông, vì sao ngươi lại cắt đứt đường lui của chúng ta!
- Pháp trận không gian bị phá hủy, lần này xong rồi, chúng ta không còn đường trốn nữa.
- Túy Tửu Ông, nếu hôm nay ngươi không cho chúng ta một câu trả lời vừa ý, đừng hòng sống rời khỏi chỗ này!
- Túy Tửu Ông, ta với ngươi thề không đội trời chung!
Những tiếng gầm thét, chất vất, như những mũi nhọn đâm thẳng về phía Túy Tửu Ông ở trên cao, cũng có người tâm tình kích động đã ra tay trước, tế ra bí bảo, thi triển võ kỹ, đánh xuống Túy Tửu Ông.
Túy Tửu Ông đứng đó, mặc cho ngàn người mắng chửi, không hề nhúc nhích, thậm chí công kích đánh tới cũng không thèm chớp mắt, chỉ điều động nguyên lực bảo vệ, không có ý đánh trả.
- Các vị! Túy Tửu Ông nhìn xung quanh, ánh mắt lạnh lùng, giọng trầm thấp quát:
- Tiểu lão nhi hiểu rõ ý của mọi người, cũng biết ý tưởng của mọi người! Nhưng hôm nay Phong Lâm Thành ta bị ma khí bao vây, nguy hiểm sớm tối, lúc nào cũng có thể bị phá!
- Lão thất phu nhà ngươi, nếu đã biết vì sao còn hủy diệt pháp trận không gian, quả nhiên là cố ý hiểm ác, đáng giết! Trong đám đông truyền ra tiếng rống giận.
Túy Tửu Ông đưa mắt nhìn sang bên đó, sắc mặt vô cùng áy náy, nói tiếp:
- Chính vì nguyên nhân này, tiểu lão nhi mới buộc bất đắc dĩ dùng hạ sách này. Phong Lâm Thành ta mấy trăm ngàn võ giả, nếu có thể đồng tâm hợp lực, chưa chắc không thể vượt qua kiếp nạn lần này. Nhưng nếu các vị chỉ muốn đi qua pháp trận không gian rời khỏi đây, vậy thành trì chắc chắc bị phá, đến lúc đó sinh linh đồ thán, khắp nơi rên xiết, nhất định thành luyện ngục nhân gian!
- Tiểu lão nhi ở Phong Lâm Thành cả đời, nơi này có người thân, bạn bè, cũng có người thân bạn bè của các vị, tiểu lão nhi không muốn thấy bọn họ chịu hành hạ, mất đi thần trí. Chẳng lẽ các vị chịu thấy cảnh này? Nếu các người chỉ muốn một mình chạy trốn, vậy người thân, bạn bè của các ngươi sẽ do ai bảo vệ?
Nói tới đây, Túy Tửu Ông quét ánh mắt uy nghiêm ra xung quanh.
Tiếng gào thét giận dữ trong đám đông yếu đi, nhiều người cúi đầu trầm ngâm.
- Phong Lâm Thành ở trong Tinh Giới cũng chỉ là một hạt cát giữa biển! Dù là ở Nam Vực cũng không nổi danh, ít người biết tới. Nhưng các huynh đệ Phong Lâm Thành, đều là cứng cỏi kiêng cường! Tiểu lão nhi sống hơn nửa đời người, chứng kiến mấy trăm năm Phong Lâm Thành, tiểu lão nhi thích nơi này, không muốn thấy khoảng khắc thành trì bị phá!
- Các vị yên tâm đã có người mang tin tức đi qua pháp trận truyền tống tới thành trì khác, cũng sẽ truyền tin tức này về các đại tông môn Tinh Thần Cung. Không lâu sau sẽ có cường giả đến tiếp viện, giải tỏa nguy cơ Phong Lâm Thành!
- Nhưng mà trước đó, tiểu lão nhi khẩn cầu các vị, có thể cùng ta giữa vững thành trì, cùng chống ngoại địch! Ở đây tiểu lão nhi đảm bảo với các vị, chắc chắn dốc hết sức bảo vệ thành trì, bảo vệ bình an của các vị, dù có chảy cạn máu cũng không một câu oán hận!
- Các vị, xin giúp ta một tay!
Nói tới đây, Túy Tửu Ông quét nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy thỉnh cầu chân thành!
Toàn trường yên tĩnh, không còn xôn xao lộn xộn nữa.
- Tính thêm bổn thành chủ, ở đây bổn thành chủ lấy tâm ma thề, thành còn người còn, thành phá người chết! Tiếng nói của Đoàn Nguyên Sơn truyền từ xa tới, thoáng cái bóng người lóe lên, xuất hiện bên cạnh Túy Tửu Ông.
Túy Tửu Ông ngẩn ra, sau đó mỉm cười với Đoàn Nguyên Sơn.
- Lão Tửu, khổ cực rồi. Đoàn Nguyên Sơn lén truyền âm, thần sắc cảm kích.
Túy Tửu Ông lắc đầu.
Lúc này, đám đông bên dưới, không biết người nào hô to lên:
- Đi theo thành chủ cùng phó thành chủ đại nhân, nghe theo mệnh lệnh hai vị đại nhân, thành còn người còn, thành phá người chết!
- Thành còn người còn, thành phá người chết!
- Thành còn người còn, thành phá người chết!
Ngày càng nhiều võ giả gia nhập vào hét lên, dần dần, tiếng hô rung trời hội tụ, lan tỏa khắp nơi, truyền tận chín tầng trời.
Mọi người đồng lòng!
Vững vàng như tường đồng!
Túy Tửu Ông mừng rỡ nhìn bên dưới, cúi đầu thật sâu!
Mặc kệ mọi người bên dưới bị buộc bất đắc dĩ hay là thật lòng ủng hộ, chỉ cần chịu bảo vệ Phong Lâm Thành mà góp sức, vậy cũng đủ làm hắn cảm kích.
- Cảm tạ các vị, hiện tại chúng ta không còn đường lui, muốn sống sót, chỉ có chống đỡ ma khí, xin các vị đi tường thành, chi viện đồng đạo trong thành! Túy Tửu Ông hô to.
Nói một tiếng, người bên dưới liền di chuyển, mỗi người tự bay hay điều khiển bí báo phi hành, tách ra bốn phía.
- Lão Tửu, chỗ này giao cho ngươi, ta muốn đi gặp một người. Đoàn Nguyên Sơn nói rồi, đưa mắt nhìn lâu thuyền, người nhoáng lên đến đằng trước, chắp tay nói:
- Dương huynh, có thể ra gặp mặt?
- Đoàn thành chủ vào trong nói chuyện. Tiếng của Dương Khai truyền ra.
Đoàn Nguyên Sơn nghe vậy, mỉm cười đi vào lâu thuyền.
Vào trong thuyền, Đoàn Nguyên Sơn liền thấy Dương Khai vẻ mặt lạnh nhạt.
- Dương huynh! Đoàn Nguyên Sơn lại chắp tay, sắc mặt nghiêm nghị nói:
- Lần này Đoàn mỗ không mời mà tới, là muốn hỏi Dương huynh một chút tình báo về ma khí thượng cổ!
- Ta biết. Dương Khai gật đầu, cũng không che giấu, đơn giản nói ra những chuyện xảy ra trong hầm mỏ.
Đoàn Nguyên Sơn nghe xong, chân mày nhíu chặt, trầm giọng nói:
- Theo lời Dương huynh nói, chuyện lần này là do Khương gia làm ra?
- Không sai! Dương Khai gật đầu.
- Khó trách không thấy lão già Khương Thái Sinh! Đoàn Nguyên Sơn giận dữ,rồi hỏi:
- Nếu như Dương Khai tiếp xúc trực tiếp với ma khí thượng cổ, có biết cách nào chống đỡ?
Dương Khai lắc đầu:
- Vậy thì ta không rõ, chỉ biết ma khí thượng cổ ăn mòn thân thể người, sẽ làm tính tình người đó đại biến, hơn nữa... người vừa chết bị ăn mòn, cũng sẽ sống lại!
- Có chuyện như thế? Đoàn Nguyên Sơn biến sắc.
- Vậy thì ta không biết, hoặc là trong chỗ ma khí thượng cổ có điều thần kỳ gì.
Hai người đang nói, Mạc Tiểu Thất bỗng xen vào:
- Thật ra không có biện pháp đặc biệt để đối phó ma khí thượng cổ, chỉ có dùng lực lượng mạnh mẽ đánh tan. Nếu là ma khí bình thường, còn có vật khắc chế, nhưng mà ma khí tinh thuần từ Đại Ma thượng cổ thì quá khó khắc chế, tuy nhiên...
- Tuy nhiên thế nào? Đoàn Nguyên Sơn lập tức quay sang nhìn Mạc Tiểu Thất, vẻ mặt nóng vội.
- Tuy nhiên trong hầm mỏ đó nếu dùng Thanh Tâm Ngọc làm vật phong ấn, vậy thỉ Thanh Tâm Ngọc sẽ có tác dụng chống đỡ ma khí xâm nhập. Nếu để võ giả trong thành đeo một chút Thanh Tâm Ngọc, có lẽ sẽ phát huy hiệu quả kỳ diệu.
- Thanh Tâm Ngọc? Đoàn Nguyên Sơn nhướng mày, đau đầu nói:
- Thứ này không có nhiều, nhà kho phủ thành chủ có một chút, nhưng số lượng cực ít!
Mạc Tiểu Thất mỉm cười, lấy ra mấy cái nhẫn đưa cho Đoàn Nguyên Sơn:
- Thành chủ đại nhân xem thử.
Đoàn Nguyên Sơn khó hiểu cầm lấy, thần niệm quét qua, liền mững rỡ ra mặt:
- Có nhiều Thanh Tâm Ngọc như vậy?