Mục lục
Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ tới nghĩ lui, Dương Khai cũng không tìm ra duyên cớ.

Thời gian hắn tới Tinh Giới không lâu, Đế Tôn cảnh mà hắn tiếp xúc cũng không có mấy người, nếu trước đó quả thực đã từng gặp vị hồng y nữ tử này, khẳng định sẽ có ấn tượng.

Cho nên tình huống trước mắt, chỉ có hai cách giải thích…

Thứ nhất, đối phương đang có việc ở đây, mình với Tần Triều Dương không cẩn thận xông vào.

Thứ hai, đối phương ở đây đợi mình và Tần Triều Dương…

Loại tình huống thứ hai căn bản là không thể nào, vậy chắc là cách giải thích thứ nhất?

Ngay khi Dương Khai đang suy nghĩ, hồng y nữ tử kìa bỗng nhẹ nhàng hé môi, thanh âm vui tai, thản nhiên nói: - Nói chuyện với bản cung mà còn dám núp ở trong lâu thuyền, lá gan của ngươi cũng không nhỏ nhỉ!

Khóe miệng nàng ta đều là nụ cười, nhưng trong hai tròng mắt lại lạnh lẽo đến thấu xương.

Nói tới đây, nàng ta hơi khẽ nhấc tay lên một chút, ngón tay ngọc vân vê “Bụp” đánh ra một tiếng rất kêu.

Lực lượng thiêu đốt chợt hiện lên, một đoàn cầu lửa to bằng cỡ nắm tay bỗng xuất hiện trước mặt nàng ta, khẽ run rẩy một chút rồi trực tiếp bắn qua chỗ lâu thuyền.

Dương Khai và Tần Triều Dương sắc mặt đại biến, không cần suy nghĩ liền bay vụt ra ngoài.

- Oành… Một tiếng nổ tung truyền ra, lâu thuyền lớn như thế trực tiếp bị cuốn vào trong ngọn lửa ngập trời. Tần Triều Dương bị dao động của lực lượng khủng bố này đánh vào, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, từ giữa không trung rơi xuống đất cỏ, sống chết không hay.

Dương Khai cũng cảm thấy sau lưng một mảng đau rát, xương sườn hình như bị gãy mất mấy cái.

Hắn một lần nữa ổn định lại thân hình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cả lâu thuyền bị bao phủ trong ngọn lửa, hừng hực thiêu đốt, chớp mắt đã thành tro bụi.

- Bí bảo của ta! Dương Khai hét lên, đau lòng muốn chết.

Hắn không dễ gì mới có được một món bí bảo phi hành thay thế cho việc đi bộ, hơn nữa đẳng cấp cũng coi như không tồi, không ngờ lần đầu tiên đi xa, lại bị một Đế Tôn cảnh không rõ đầu của tai nheo gì hủy đi mất.

Nghe được lời Dương Khai nói, khóe miệng của hồng y nữ tử kia lại nhếch lên, sự lạnh lẽo trong ánh mắt kia cuối cùng cũng xẹt qua một ý cười không dễ gì phát hiện, thản nhiên nói: - Tiểu tử, thay vì lo lắng cho bí bảo của mình, ngươi có phải nên lo cho tính mạng của mình hơn không?

- Tiền bối rốt cuộc là ai? Tại sao lại ra tay như vậy với ta? Dương Khai quay đầu nhìn về phía nàng ta, miệng quát lên.

Trong lòng hắn quả thực phẫn nộ tới cùng cực!

Đối phương chí ít cũng là cường giả Đế Tôn nhị tầng cảnh, một lời nói không hợp bèn hủy đi bí bảo của mình. Hơn nữa nghe khẩu khí của nàng ta, hình như không có ý định buông bỏ, còn muốn ra tay với mình, điều này khiến Dương Khai có chút không thể nhịn nổi nữa!

- Bổn cung là ai… ngươi không cần phải biết. Hồng y nữ tử mỉm cười, nụ cười kia đủ để điên đảo chúng sinh. Vừa nói vừa liên tục bước nhẹ, cũng không biết là đã vận dụng thần thông gì, hai ba bước đã tới cách Dương Khai mười trượng, nhè nhẹ nhấc một bàn tay ngọc, hướng về vị trí của Dương Khai, miệng tiếp tục nói: - Chỉ là bổn cung… thấy ngươi không thuận mắt mà thôi!

Nói tới đây, bàn tay ngọc tiếp tục vỗ xuống dưới.

Thiên địa pháp tắc thản nhiên ngưng lại, áp lực vô biên từ trên không hạ xuống, xương cốt cả người Dương Khai đều kêu lên răng rắc, giống như sắp bị cái uy áp khủng bố kia ép thành bánh thịt!

- Có bị bệnh không hả?

Dương Khai sắc mặt khó coi tới cực điểm, hắn căn bản không ngờ tới bản thân cũng có ngày gặp tai bay vạ gió như thế này, đơn thuần chỉ là đối phương thấy mình không thuận mắt, bèn muốn đau đớn giết chết.

Khi hắn nói chuyện, nguyên lực trong cơ thể rung động, trên tay lập tức xuất hiện một thanh kiếm rộng bốn chỉ, khẽ quát: - Kiếm Xuất Bách Vạn, Nhất Phu Đương Quan!

Kiếm quang hiện, kiếm khí ngâm.

Xuy xuy xuy xuy...

Bách Vạn Kiếm thời khắc này tựa như hóa thân thành vô số, chằng chịt vây xung quanh Dương Khai, như châu chấu bu tụ lại trong không trung.

- Ồ? Đế Bảo ư? Con mắt xinh đẹp của hồng y nữ tử lóe lên một tia thần sắc kinh ngạc, bất quá cũng không đặt để trong lòng, chỉ là chế nhạo nói: - Tu vi yếu như vậy, có thể phát huy ra mấy thành của Đế Bảo này đây?

Rầm rầm rầm….

Khi nàng ta nói chuyện, trong không trung bắn ra từng chùm ánh sáng chói mắt, vô số kiếm khí và uy áp vô hình đang giằng co kháng cự.

Nhưng thời gian Dương Khai tế luyện Bách Vạn Kiếm ngắn ngủi, tu vi cũng không phải là cao, cho nên vô số kiếm khí trông thì dũng mãnh, thực tế chỉ được cái vỏ ngoài, chỉ vừa tiếp xúc nhẹ với uy áp kia bèn ríu rít tan thành mây khói.

Uy áp khủng bố tiếp tục ép xuống, trực tiếp bao trùm chỗ Dương Khai đang đứng.

- Phát huy mấy thành uy lực không quan trọng, quan trọng là… ta căn bản không hy vọng một kiếm đó có thể chặn được thần thông của ngươi! Thanh âm của Dương Khai bỗng nhiên vang lên ở sau lưng hồng y nữ tử.

Hai tay hắn nắm lấy kiếm, thúc động sức lực toàn thân, hung hăng chém tới cái cổ thon dài của hồng y nữ tử.

Hồng y nữ tử dường như cũng kinh hãi, duyên dáng nói: - Thuấn di? Lực lượng không gian? Thực thú vị đây…

Nàng vừa nói vừa quay mình lại, cười tủm tìm nhìn Dương Khai, không hề có ý tránh né.

Một kiếm đó trực tiếp cắt qua cổ nàng ta, chém thân thể nàng ta thành hai khúc!

Dương Khai vậy mà lại không có chút xíu vui mừng sau khi đắc thủ, trái lại lui nhanh về đằng sau!

Cùng lúc đó, bên cạnh nơi hắn đứng ban đầu, hồng y nữ tử quỷ dị xuất hiện, một ngón tay điểm lên tàn ảnh của hắn.

- Vậy mà cũng né được? Hông y nữ tử chân mày nhíu lại, rù rì nói: - Xem ra bổn cung đã xem thường ngươi rồi…

Dứt lời, sắc mặt nàng ta hơi biến đổi, cau mày quan sát bốn phía.

Nơi nàng ta đứng, bỗng xuất hiện một cái hố đen như mực, từ trong đó truyền ra lực cắn nuốt khủng khiếp.

Ở bên kia, Dương Khai hai tay kết ấn, cắn răng quát khẽ: - Trục xuất!

- Chỉ bằng cái thủ đoạn này… Hồng y nữ tử cười nhạt một tiếng. - Cũng đòi đối phó với bổn cung?

Nàng ta phất tay, hắc động đó bỗng tan thành mây khói.

Dương Khai cười khổ một tiếng, đưng yên tại chỗ không làm gì, dứt khoát thu lại Bách Vạn Kiếm.

- Sao? Từ bỏ kháng cự ư? Hồng y nữ tử hứng khởi nhìn Dương Khai, chế nhạo một tiếng.

- Ta đánh không lại ngươi, còn đánh cái gì nữa? Dương Khai tỏ vẻ lạnh nhạt.

- Vậy là ngươi chuẩn bị chịu chết rồi? Hồng y nữ tử khúc khích cười.

Dương Khai nói: - Phản kháng vô ích chỉ tăng thêm đau đớn mà thôi, tiền bối cho ta một đường mau lẹ đi… Bất quá, trước lúc đó, ta muốn hỏi một chút, ngươi tại sao lại đối với ta như vậy? Ta có điểm nào đắc tội với ngươi?

- Không phải đã nói với ngươi rồi sao… Bổn cung thấy ngươi không thuận mắt! Hồng y nữ tử trả lời.

- Mụ điên! Dương Khai oán hận nói.

- Phụt… Ở một nơi nào đó trong hư không, một thân hình ẩn nấp vốn đang thản nhiên thưởng thức trà, sau khi nghe thấy lời Dương Khai nói, ngụm trà trong miệng lập tức phun ra, xem chút văng vào mặt thiếu nữ thanh xuân đối diện.

Thiếu nữ thanh xuân nọ cũng không phát giác, chỉ là khẩn trương nhìn hai người Dương Khai và hồng y nữ tử, lo lắng năn nỉ nói: - Lý thúc, người thả ta ra có được không? Ta sẽ ngoan ngoãn quay về đảo là được, các người tại sao lại gây phiền toái cho Dương đại ca vậy, hắn mới chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, sao có thể là đối thủ của các người?

- Không được không được… Người đàn ông được thiếu nữ gọi là Lý thúc kia, chậm rãi lắc đầu, chỉnh đốn nói: - Không phải Lý thúc gây phiền toái cho tiểu tử kia, mà là Phượng di của ngươi gây phiền toái cho hắn, chả có quan hệ gì tới Lý thúc hết, Lý thúc chỉ là ngồi đây uống trà mà thôi…

- Tại sao chứ! Phượng di chưa từng gặp Dương đại ca, tại sao lại kiếm chuyện với hắn?

Thiếu nữ lo lắng hỏi.

- Tiểu Thất à… Lý thúc lộ ra dáng vẻ của tháng năm, trịnh trọng nói: - Thế giới bên ngoài… rất là phức tạp. Đàn ông ở bên ngoài cũng vô cùng giảo hoạt, Phượng di của ngươi… cũng là vì tốt cho ngươi thôi!

Mạc Tiểu Thất nghe vậy, bĩu môi, hừ nói: - Ta mặc kệ. Lý thúc nếu người không gọi Phượng di lại, ta sẽ… ta sẽ nói với Phượng di, người xem trộm nàng ta tắm!

Nghe vậy, Lý thúc thần tình đại biến, sắc mặt bỗng tái nhợt, mồ hôi trên trán liên tục vã ra, nói: Tiểu Thất à, cơm có thể ăn đại, nhưng lời không thể nói bậy đâu… Lý thúc của ngươi ăn ngay ngồi thẳng, khi nào lại làm ra cái trò xấu xa đó… Được rồi được rồi, cũng chỉ có lần đó mà thôi, bất quá không phải là chưa thấy được gì đã bị ngươi nhéo quay trở về rồi sao! Trí nhớ của nha đầu ngươi thật tốt, ngươi năm đó mới có bốn tuổi mà thôi!

- Đừng có đổi chủ đề! Ta chỉ hỏi người, đồng ý hay là không! Mạc Tiểu Thất hừ hừ: - Nếu như người dám không đồng ý, ta đành phải thêm mắm thêm muối khi kể chuyện lần đó, chia làm mấy chục đoạn mấy chục khúc, từ từ kể cho Phượng di nghe trong những ngày này…

- Bà cô tha mạng a! Lý thúc mặt như trái mướp đắng. - Ngươi tha cho ta đi, hà tất phải làm khó ta…

- Người đồng ý rồi hử? Mạc Tiểu Thất mặt lạnh nhìn Lý thúc.

Lý thúc thở dài: - Nếu như là vừa rồi… Lý thúc hoặc giả còn có thể giúp được tên tiểu tử kia, nhưng hiện tại…

- Hiện tại thì làm sao?

- Tên tiểu tử đó dám gọi Phượng di mà mụ điên, hắn chết chắc rồi! Lý thúc nhìn có chút hả hê nói.

- A…đừng mà! Mạc Tiểu Thất hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Phượng di nộ hỏa bốc lên, con ngươi xinh đẹp phóng ra từng điểm hàn quang. Đó chính là biểu hiện giận dữ của Phượng di, Mạc Tiểu Thất sợ nhất là trông thấy bộ dáng này của nàng ta.

- Tiểu tử, vừa nãy ngươi nói cái gì? Hồng y nữ tự tựa như đang tươi cười, nhưng Dương Khai lại cảm giác được trong lời nói của nàng ta có cái rét lạnh thấu xương.

Sự tình đã phát triển tới nước này, Dương Khai cũng đánh liều, nếu hồng y nữ tử này quả thật dám hạ sát chiêu, cùng lắm hắn trực tiếp mở ra phong ấn hai màu kim ngân ở bụng, cho nàng ta một trận kinh ngạc lớn. Tới lúc đó cho dù không đánh, chạy trốn… cũng không biết có thể chạy thoát không.

Chỉ là tới lúc đó cũng chẳng còn sức lực phong ấn lại ma niệm và ma khí vô biên kia lại nữa.

Lực phong ấn ẩn giấu trong Thuơng Thụ cũng cần thời gian để tích góp từng tí một.

- Mụ điên! Dương Khai hơi ngẩng cao đầu, đe dọa nhìn hồng y nữ tử.

- Ha ha… Hồng y nữ tử không giận mà cười, tiếp theo đó, thanh âm đột nhiên trở nên sắc bén: - Ngươi có tin là hiện tại ta sẽ giết chết ngươi không hả?

Dương Khai nhướng mày, tỏ vẻ bất ngờ nói: - Ô? Nói như vậy… ngươi không hề có ý giết ta ư?


Nói tới đây, thần thái của hắn thả lỏng, cười nói: - Vậy thì ta thấy thực kỳ quái, ngươi là một cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, bỏ việc chính không làm, lại chạy tới đây chặn đường đi của ta, rốt cuộc là muốn làm gì? Ta trước đây cũng chưa từng gặp ngươi, nên chẳng có thâm thù đại hận gì với ngươi cả.


Hồng y nữ tử cười lạnh nói: - Tự cho mình thông minh!


Câu sau của Dương Khai khiến nàng ta biến sắc.


- Phượng di, xin chào!


Trên mặt hồng y nữ tử lập tức hiện lên vẻ ngạc nhiên, sao cũng không ngờ được Dương Khai lại nói ra thân phận của mình.


Nàng vội vàng nhìn vào một nơi nào đó trong hư không, ở đó, Lý thúc xua hai hay, tỏ ý không liên quan tới hắn.


- Là Phượng di phải không? Dương Khai đang dò hỏi, nhưng ngữ khí sử dụng lại mang ý khẳng định, đồng thời cũng liếc mắt nhìn về hướng ban nãy hồng y nữ tử nhìn về, phất tay trong hư không, cười hô: - Tiểu Thất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VT
13 Tháng sáu, 2023 05:20
Bật hiển thị hình ảnh ở đâu vậy à
BÌNH LUẬN FACEBOOK