U Thiên Tỏa và Tru Thiên Mâu.
Cả hai đều là thần kỹ.
U Thiên Tỏa chẳng những có thể trói buộc thân thể, còn có thể trói buộc thần hồn, khả năng sát thương của Tru Thiên Mâu còn lớn vô cùng.
Nghiêm Chấp không biết sự lợi hại trong đó, sau khi bị một đạo U Thiên Tỏa quất trúng người, thần thức trong khoảnh khắc trở nên ngưng trọng, phản ứng cũng không nhanh bằng lúc trước, nơi y đang đứng cũng trở nên sánh như bùn nhão.
Xiềng xích và trường mâu vần vũ đầy trời, từ bốn phương tám hướng phủ về phía Nghiêm Chấp.
Nghiêm Chấp lách trái lách phải, nhưng mãi vẫn không thể thoát khỏi vòng vây, đang lo sốt vó thì kim long thu nhỏ đó đã lao đến, phun thẳng một ngụm năng lượng nóng rực, Nghiêm Chấp kêu gào, vận chuyển chân nguyên ngăn cản, xương cốt toàn thân đều kêu răng rắc, dường như không chịu nổi sức ép hủy diệt này, muốn nổ tung tới nơi vậy.
Hai móng vuốt sắc bén của kim long vung ra, thừa dịp Nghiêm Chấp phòng thủ bất lợi, nó đâm vào ngực y, hung hăng xé về hai phía.
Nghiêm Chấp trợn to mắt, cảm nhận được mùi chết chóc đang ập xuống, tự biết không thể thoát nạn, y cắn răng gầm lên: - Ngươi cũng đừng hòng yên thân!
Chân nguyên toàn thân bỗng nhiên bùng nổ, hóa thành hàng nghìn hàng vạn đòn tấn công nhằm vào kim long với cự li gần.
Dường như y đã bộc phát hết sức mạnh tự thân, sau khi phóng xuất ra đòn tấn công này, Nghiêm Chấp cười dữ tợn ha hả, thân xác y teo lại như quả bóng trút sạch khí.
Máu đỏ xen lẫn sắc vàng lả tả đầy trời, tiếng rồng gầm truyền ra, đinh tai nhức óc.
Ầm...
Cả người Nghiêm Chấp bị xé ra làm hai, máu và nội tạng rơi tứ tung. Cảnh tượng vô cùng kinh hãi.
Nghe thấy tiếng rồng gầm, đám võ giả ngẩng đầu lên nhìn, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng kinh sợ này.
- Tông chủ chết rồi? Đám người U Hàn Động Thiên sững sờ rồi lại thất thần nhìn máu và thịt rơi lác đác giữa bầu trời, không chấp nhận nổi một kết quả như vậy.
Một canh giờ trước, Nghiêm Chấp vẫn còn hăng hái dẫn theo bọn chúng tiến đến xâm chiếm Long Phượng Phủ, còn tuyên bố phải bắt người kế thừa truyền thừa Long Hoàng về bồi dưỡng, chấn hưng uy danh U Hàn Động Thiên.
Ai ngờ một canh giờ sau, y đã bị một con kim long đột nhiên xuất hiện xé thành hai mảnh.
Một vị cường nhân tu vi cảnh giới đạt đến Nhập Thánh Cảnh lại chết như vậy!
Ở đại lục Thông Huyền, tu vi đạt tới loại trình độ này số lượng cũng không nhiều, tất cả đều đã tu luyện ít nhất một đến hai trăm năm mới có được thành quả đó, bọn họ ai nấy cũng thủ pháp kinh người, bản lĩnh thông thiên triệt địa, cũng có bản lĩnh thoát thân không tầm thường, cho nên những năm gần đây hiếm có trường hợp cường nhân Nhập Thánh Cảnh bỏ mạng.
Ít ra thì võ giả ở Long Phượng Phủ và U Hàn Động Thiên chưa bao giờ nghe nói đến chuyện lớn như vậy.
Nhưng bây giờ, cảnh tượng này rõ ràng đã diễn ra ngay dưới mắt bọn họ.
Trong tông môn chỉ có vẻn vẹn hai vị Nhập Thánh Cảnh, chết một người, người còn lại hình như còn bị Phủ chủ của Long Phượng Phủ chèn ép đến thở không nổi, đám người U Hàn Động Thiên bỗng chốc mất hết ý chí chiến đấu, nếu biết trước như vậy, bọn chúng sẽ không bao giờ hùng hổ gây sự như vừa rồi nữa.
Lại thêm một tiếng rồng gầm truyền ra, kim long dài mấy chục trượng ngửa mặt lên trời gầm thét, dường như là đang phát tiết cơn đau đến từ vết thương trên thân thể, càng như để là thị uy.
Bách Kính Sơ mặt trắng bệch, nào dám tiếp tục giằng co với Trần Châu nữa?
Y và Nghiêm Chấp tuy rằng đều là Nhập Thánh nhất tầng cảnh, nhưng thật sự thì vẫn kém hơn Nghiêm Chấp một bậc. Nay Nghiêm Chấp còn đánh không lại con kim long kia, Bách Kính Sơ càng không có khả năng này.
- Đi! Bách Kính Sơ quát một tiếng, lùi về phía sau.
- Long Phượng Phủ ta là nơi các ngươi nói đến là đến, nói đi là đi ư? Trần Châu cười khẩy không ngừng, nhân lúc Bách Kính Sơ bỏ chạy, tung một kích đánh xuống.
Máu bắn ra, Bách Kính Sơ biến đâu mất dạng, chỉ còn lại một cánh tay nổ tan nát giữa không trung.
Trần Châu đứng nguyên chỗ, miệng thở hổn hển, cũng không đuổi theo.
Trước đó y đã bị thương không nhẹ, chẳng qua vì Long Hoàng chi uy hiển hiện, mới cố gắng chiến đấu, giờ thì cũng đã hết sức rồi.
Đám người U Hàn Động Thiên vừa thấy Bách Kính Sơ bỏ chạy, cũng không dám nán lại nữa, hoảng sợ chạy trốn như chó nhà có tang, người của Long Phượng Phủ truy sát ráo riết, càng lúc càng xa.
Cho tới giờ khắc này, Trần Châu mới có thời gian nhìn cự long kim sắc tượng trưng cho thân phận Long Hoàng, thần sắc trang nghiêm, đầy cung kính.
Có điều Trần Châu nhanh chóng phát hiện một điểm kỳ quái, kim long đó sau khi xé xác Nghiêm Chấp, cứ ở nguyên một chỗ, không nhúc nhích, cặp mắt rồng còn lộ rõ nét đăm chiêu, dường như nó đã có được không ít thể ngộ và xúc cảm từ trận chiến này vậy.
Lắc đầu, Trần Châu nghĩ đó là ảo giác của mình.
Sau một lúc lâu, kim long mới băt đâu chuyên đông, hóa thành một đạo kim quang, bay về phía Tôn Ngọc, biến mất tăm phía sau y.
Cùng lúc đó, dải ngân hà trước mặt Tôn Ngọc và Lăng Kiên cũng vụt tan biến.
Trần Châu nghiêm mặt lại, cố gượng cơ thể yếu ớt bay về phía Tôn Ngọc, đến gần, còn chưa kịp nói gì, Tôn Ngọc đã cung kính chắp tay chào hỏi: - Bái kiến Phủ chủ!
Lăng Kiên cũng vội vàng hành lễ.
Trần Châu không kìm nổi bật cười: - Không cần phải như thế, giờ ngươi đã là Long Hoàng của Long Phượng Phủ, lẽ ra ta phải thi lễ với ngươi mới đúng, ngươi làm như vậy là giết ta rồi đó.
Tôn Ngọc lúng túng, gãi đầu ấp úng một lúc lâu, cũng không biết nên nói gì, sắc mặt đỏ bừng.
Chuyện của mình thì mình tự biết, vừa rồi y chỉ lộ mặt ở đây mà thôi, người giết chết Nghiêm Chấp là vị Dương tiền bối kia, không liên quan gì đến y cả.
Hơn nữa vị Dương tiền bối đó bạn đại chiến, còn bố trí bí bảo bảo vệ cho y.
Trần Châu mỉm cười nhìn Tôn Ngọc, càng nhìn càng thấy thuận mắt, y nghĩ vị Long Hoàng này tính tình khiêm tốn, nên trong lòng thầm vui mừng.
- Còn phải đa tạ Long Hoàng các hạ đã cứu thê tử ta một mạng, nếu không có ngươi cứu viện đúng lúc, chỉ e Đình Y đã... Trần Châu nghĩ mà sợ, lúc đó nếu không phải có Ngân Diệp đó bao lấy Dư Đình Y, chắc chắn Nghiêm Chấp đã giết nàng rồi.
Đối với Trần Châu mà nói, Dư Đình Y là bạn đời của y, là người cùng y đồng sinh đồng tử, tính mạng đối phương còn quan trọng hơn tính mạng của bản thân.
Tôn Ngọc cứu Dư Đình Y, điều này khiến Trần Châu vô cùng cảm kích.
- Nên thế, nên thế...
Tôn Ngọc xua tay lia lịa, không khỏi có chút xấu hổ.
Thấy y ngượng ngùng như vậy, Trần Châu cười khà khà, bèn căn dặn: - Long Hoàng các hạ đại chiến một trận, chắc đã mệt lắm rồi, Lăng trưởng lão, ngươi đưa Long Hoàng các hạ về phủ nghỉ ngơi, bên này bọn ta sẽ giải quyết hậu quả.
- Vâng! Lăng Kiên vội vã cung kính đáp lời, dẫn Tôn Ngọc bay về phía Long Phượng Phủ.
Vừa bay, Tôn Ngọc vừa quay đầu nhìn chung quanh, vẻ mặt áy náy.
- Ha ha, ha ha ha ha...
Lăng Kiên bỗng nhiên phá lên cười một tràng.
- Sư phụ cười gì vậy? Tôn Ngọc thắc mắc.
- Tiểu tử thối, có tiên đô ghê nhỉ... Cường nhân Nhập Thánh Cảnh còn nói giết là giết, ta còn tưởng lần này chúng ta chết chắc rồi. Lăng kiên không cung kính với Tôn Ngọc như Trần Châu, dù sao hai người cũng là thầy trò, lão đã quan sát Tôn Ngọc từ nhỏ đến lớn.
- Sư phụ... Chúng ta không nói chuyện này nữa. Tôn Ngọc đỏ mặt.
- Được, không nói, không nói.
Lăng Kiên vội vàng gật đầu, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: - Có điều truyền thừa Long Hoàng quả thật rất tuyệt, nhưng hiện tại con chỉ mới là Thần Du Cảnh thất tầng, vậy mà có thể giết chết Nhập Thánh Cảnh, nếu để cho con luyện đến Nhập Thánh Cảnh, chẳng phải là thiên hạ vô địch rồi sao? Đến lúc đó Long Phượng Phủ ta sẽ là thế lực lợi hại nhất thiên hạ rồi, sư phụ của con cũng có thể được thơm lây.
Lăng Kiên lẩm bẩm một mình, nói đến hưng phấn, nét mặt rạng rỡ, dường như cảm thấy có một bức tranh tuyệt đẹp đang từ từ mở ra từ trên tay Tôn Ngọc.
Tôn Ngọc cúi đầu, không nói một tiếng, đi theo sư phụ bay vào trong tông môn.
Long Phượng Phủ, giờ đây bị bao trùm bởi không khí hoảng loạn khẩn trương, những cao thủ trong phủ về cơ bản đã ra ngoài tiếp địch cả, còn toàn là những người công lực không được mạnh lắm, nhìn thấy Tôn Ngọc và Lăng Kiên trở về, tất cả đều ào đến hỏi thăm tình hình.
Đến việc Tôn Ngọc ra khỏi long cốc từ lúc nào, cũng bị bọn họ lãng quên.
Lăng Kiên cậy già lên mặt, xua hết mấy đệ tử tiến đến dò la tin tức, chỉ nói cho họ biết tông môn đã đại thắng, hai vị Nhập Thánh Cảnh của U Hàn Động Thiên, một người bị giết, một người bị chém mất một cánh tay.
Các đệ tử Long Phượng Phủ liền bĩu môi, chẳng ai tin lời Lăng Kiên nói.
Bọn họ tuy rằng công lực không cao, nhưng nhiều ít cũng biết U Hàn Động Thiên lợi hại hơn tông môn mình một chút, đối phương có hai vị Nhập Thánh Cảnh, bên mình chỉ có một, làm sao có thể có kết quả như vậy?
Lăng Kiên cũng không nhiều lời, chỉ dẫn Tôn Ngọc trở lại chỗ ở cũ, sắp xếp cho y nghỉ ngơi.
Sau khi Lăng kiên rời đi, Tôn Ngọc mới khẽ thở dài một hơi, tâm trạng căng thẳng dần thả lỏng, y nhìn quanh quất, khẽ gọi: - Tiền bối, Dương tiền bối...
- Đừng gọi nữa, ta vẫn đi theo ngươi từ nãy đến giờ mà. Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc.
Tôn Ngọc quay đầu nhìn lại, phát hiện Dương Khai ngồi ngay ngắn trên giường mình từ lúc nào chẳng hay, đúng là thủ đoạn xuất quỷ nhập thần.
Tôn Ngọc vội vàng đứng dậy, cung kính thi lễ:
- Tạ ơn tiền bối cứu nguy, Tôn Ngọc suốt đời không quên, sau này nhất định sẽ hậu báo!
Dương Khai khoát tay, uể oải nói: - Ngươi không tiết lộ sự tồn tại của ta là được rồi.
Tôn Ngọc thất kinh, lúc này y mới phát hiện Dương Khai mình đầy thương tích, y phục dính đầy vết máu đỏ sẫm, tay bưng kín bụng, trong bụng có một luồng hàn khí nhàn nhạt đang lan tràn, khiến máu đang chảy nhanh chóng đóng băng.
Song điều khiến Tôn Ngọc cảm thấy kỳ quái là, thứ máu chảy ra từ cơ thể Dương Khai còn phát ánh sáng vàng rực.
- Tiền bối bị thương?
Tôn Ngọc lo lắng hỏi.
- Không sao! Dương Khai lắc đầu. - Khôi phục một lúc là được, không phải là thương thế quá nghiêm trọng.
- Tại sao tiền bối lại bị thương? Tôn Ngọc cảm thấy mơ hồ, lúc chiến đấu, y căn bản không thấy Dương Khai ra tay, chỉ có kim long giao tranh với Nghiêm Chấp, tuy kim long cũng bị Nghiêm Chấp đả thương, nhưng có liên quan gì đến Dương tiền bối?
Hơn nữa thương thế ở bụng, giống hệt với vết thương của kim long.
Tôn Ngọc nhìn thấy rõ ràng, Nghiêm Chấp đã đưa cánh tay hóa tuyết cắm vào bụng kim long, vị trí này hoàn toàn giống với vết thương của Dương Khai.