Tử Ly dẫn đường phía trước, Dương Khai theo sát đằng sau.
Tiếp xúc một hồi, xác định Dương Khai không có ác ý với nó, Tử Ly cũng không sợ hắn nữa, thậm chí cũng không thừa cơ bỏ trốn. Trong lúc dẫn đường, thỉnh thoảng còn dừng lại chờ Dương Khai, đợi hắn đến gần mới tiếp tục đi.
Hành động của Tử Ly rõ ràng có mục đích, trên đường đi không gặp phải yêu thú nào, không biết nó dùng năng lực gì để tránh né.
Hồi lâu sau, một người một thú đến một sơn cốc.
Xung quanh sơn cốc là núi, nếu không quen đường, thật chưa chắc tìm được.
Tử Ly đến gần cửa vào sơn cốc, bỗng nhiên ngừng lại, không đi tiếp, mà chờ Dương Khai đến liền chỉ về phía sơn cốc múa may một hồi, hai chân bóp cổ mình, giả bộ khó thở, mắt trợn trắng, cuối cùng té thẳng ra đất.
- Hả? Dương Khai nhướng mày, hỏi:
- Ý của ngươi, là trong sơn cốc có nguy hiểm...
Tử Ly lật mình dậy, gật đầu với Dương Khai.
- Để ta xem! Dương Khai nói rồi, liền nhìn vào trong sơn cốc, chỉ liếc qua, liền hiểu được nguy hiểm mà Tử Ly chỉ là gì.
Bên trong sơn cốc này tràn đầy mây độc, bất kể hình thái hay màu sắc đều giống cự mãng phun ra. Có điều, diện tích quá rộng, mây độc xanh bao phủ hết trong sơn cốc, làm người ta không nhìn rõ tình hình bên trong.
- Ta thật tò mò... Dương Khai mỉm cười liếc Tử Ly:
- Lúc trước ngươi dùng cách gì, mới trộm được linh quả ra khỏi đó...
Nếu trong sơn cốc này vẫn bao phủ mây độc quanh năm, với thực lực bậc chín như Tử Ly, hoàn toàn không có khả năng đi vào, càng đừng nói trộm ra linh quả.
Nhưng thực tế, chính vì Tử Ly lấy trộm một trái linh quả, mới chọc tới cự mãng đuổi giết không tha, một đường chạy tới trước mặt Dương Khai.
Đối với chất vấn của Dương Khai, Tử Ly lại chớp chớp mắt, mờ mịt nhìn hắn.
Lần này, nó lại ra vẻ không hiểu...
- Giả vờ giả vịt! Dương Khai hừ lạnh, cũng không truy hỏi, mà vung tay, tiếng ông ông vang lên, đám mây Phệ Hồn Trùng bay vào trong sơn cốc.
Thấy vậy, Tử Ly liền tràn đầy mong chờ.
Cảnh tượng đám mây Phệ Hồn Trùng lập tức cắn nuốt mây độc, nó đứng một bên nhìn rõ ràng, tự nhiên biết mây độc trong sơn cốc này cũng không ngoại lệ.
Chỉ cần mây độc bị xua tan, sẽ dễ dàng lấy được linh quả bên trong!
Sự thật đúng là thế, đám mây trùng đen lướt qua, mây độc dày đặc tan biến thấy rõ, toàn bộ thần thức độc bị Phệ Hồn Ma Trùng cắn nuốt hết, hóa thành sức mạnh của chúng.
Trước sau không quá nửa canh giờ, mây độc trong sơn cốc đã hóa thành hư không, hoàn toàn biến mất.
Cắn nuốt nhiều mây độc như thế, đám Phệ Hồn Ma Trùng cũng được lợi không ít, ông ông bay về, trở vào tay áo Dương Khai.
- Đi thôi! Dương Khai gọi Tử Ly, bước vào sơn cốc, như đang dạo trong vườn hoa nhà mình.
Tử Ly cũng ngông nghênh ra oai, cáo mượn oai hùm, giơ chân đạp bước, vô cùng kiêu ngạo...
- Đây là cây linh quả kia... Dương Khai đi thẳng vào trung tâm sơn cốc, nhìn một gốc cây trái xanh biếc, cao chừng nửa người.
Từ lúc quan sát ngoài cửa sơn cốc, Dương Khai đã phát hiện cây này, chỉ là khi đó chưa dọn dẹp xong mây độc, hắn không dám tùy tiện đi vào.
Cây này toát ra linh tính khác thường, xung quanh còn để lại dấu vết sinh vật lớn hoạt động, xem ra là của cự mãng đã chết để lại.
Ánh mắt Dương Khai quét qua cây, lập tức sáng lên.
Hắn phát hiện, trên cây có 5 trái linh quả như thế, giống y như trái Tử Ly cho hắn.
Thân là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên, còn tiếp nhận tất cả truyền thừa của Công Tôn Mộc, ngay cả Thái Diệu Bảo Liên mà Dương Khai cũng nhận ra, nhưng mà hắn thật không biết loại linh quả này tên gì.
Chỉ có thể nói, linh quả này là sản vật đặc biệt ở thế giới Thần Du Kính, bên ngoài chưa từng có.
Tuy nhiên hiệu quả của nó mạnh mẽ thần kỳ, hơn nữa rất thích hợp cho võ giả bên ngoài vào lịch lãm như Dương Khai.
Hắn cũng nghiêm nghị, trực tiếp hái lấy một trái, bỏ vào miệng nhai mấy cái rồi nuốt.
Thoáng cái, chẳng những cảm giác khó chịu giảm đi nhiều, dường như lực lượng thần hồn cũng tăng mạnh một chút.
- Được lắm được lắm! Dương Khai nói rồi, lại hái một trái, vui vẻ mà ăn.
- Ực... Tiếng động vang lên bên cạnh.
Dương Khai liếc qua, nhìn Tử Ly ở bên chân mình, trợn to đôi mắt tròn bóng, đáng thương nhìn Dương Khai, tiếng ực nuốt nước miếng vừa nãy rõ ràng là nó phát ra.
- Dù ngươi có ôm thành ý nhìn ta... Dương Khai nói, lại ném vào miệng trái thứ 3, nhồm nhoàm nói:
- Cũng không có thừa chia cho ngươi đâu!
Ánh mắt Tử Ly liền tối lại, cụp đầu xuống, uể oải không thôi.
- Ôi... Dương Khai thở dài:
- Thôi, cho ngươi một trái vậy.
Nói rồi, hắn hái xuống 2 trái cuối cùng, tự mình ăn một trái, ném trái còn lại cho Tử Ly.
Tử Ly lập tức lên tinh thần, mắt sáng rực, đứng thẳng dậy, giơ hai chân lên nhận lấy trái cây, cẩn thận ngửi mấy lần, toát ra vẻ hài lòng, mới nhét vào cái túi ở bụng, cất giấu như bảo bối.
Nuốt vào 4 trái linh quả, cộng thêm trái của Tử Ly đưa cho trước đó, cảm giác khó chịu của Dương Khai lúc này đã thành hư không, lại mạnh mẽ khỏe khoắn như trước, không khỏi sinh ra cảm giác như được tái sinh.
Hắn liếc Tử Ly, cười hắc hắc.
Tử Ly lập tức dùng hai chân trước ôm cái túi bụng, cảnh giác nhìn Dương Khai, như sợ hắn lật lọng.
- Ngươi coi ta là ai chứ. Dương Khai nghiêm mặt hừ lạnh.
- Đừng coi thường người ta chứ, đồ đã đưa, ta làm sao đòi lại?
Tử Ly như hiểu như không nhìn hắn.
- Nhóc này... Dương Khai lại híp mắt cười nhìn nó:
- Ngươi rất quen thuộc địa bàn này?
Tử Ly nghe vậy, im lặng một hồi, gật đầu.
- Vậy ngươi đi trước dẫn đường, nếu tìm được thứ gì tốt, chúng ta chia theo như vừa nãy? Dương Khai hòa ái dụ dỗ, khi nói còn khích động dụ dỗ vỗ cái túi trên bụng nó:
- Chỉ cần ngươi hợp tác với ta, chứa đầy cái túi này chỉ là chuyện sớm muộn.
Tử Ly nghe vậy, mắt sáng lên, liền hưng phấn kêu chít chít, gật đầu như gà mổ thóc.
Không cần chờ Dương Khai ra lệnh gì, nó đã chủ động đi trước dẫn đường.
Dương Khai nhướng mày, đi theo sau.
Tử Ly quả thật quen thuộc Thiên Yêu Sơn này, nó biết chỗ nào có thứ tốt, nhưng đa số đều có yêu thú mạnh mẽ bảo vệ, giống như cự mãng, Tử Ly không thể chọc nổi, bởi vậy bất lực mà nhìn, không còn cách nào.
Nhưng mà có Dương Khai làm đảm bảo mạnh mẽ, nó đã không cần băn khoăn.
Chỉ cần dẫn Dương Khai đến nơi, sau đó cho Dương Khai ra tay, giải quyết yêu thú canh chừng bảo vật, chuyện tiếp theo đương nhiên là vui vẻ phân chia chiến lợi phẩm...
Dương Khai coi như nói chuyện giữ lời, mỗi lần lấy được thứ tốt đều sẽ chia cho Tử Ly một chút, về phần có chia đều hay không, vậy phải xem giải thích thế nào.
Chỉ trong 2 ngày ngắn ngủi, Dương Khai dẫn theo Tử Ly quét ngang sào huyệt yêu thú trong vòng mấy chục ngàn dặm, được vô số linh quả, căn nguyên thần hồn yêu thú không tính hết, thu hoạch to lớn.
Những linh quả sinh trưởng trong thế giới Thần Du Kính, trên cơ bản đều có tác dụng đối với lực lượng thần hồn.
Nhưng mà cũng có một chút có hại, Dương Khai không cẩn thận ăn trúng một trái, kết quả đầu óc choáng váng, cả nửa ngày không hồi thần được, nếu không phải trong người có chí bảo Ôn Thần Liên bảy màu, chỉ là một trái này đã lấy mạng nhỏ của hắn.
Làm như thế, tuy rằng Dương Khai hấp thu không ít căn nguyên thần hồn, linh thể thần hồn lại xuất hiện tình trạng khó chịu.
Trạng thái này không ảnh hưởng lớn tới bản thân, nhưng không cho phép Dương Khai tiếp tục hấp thu căn nguyên thần hồn.
So sánh với Dương Khai, Phệ Hồn Ma Trùng trưởng thành mạnh hơn, dù sao bọn chúng cắn nuốt phần lớn lực lượng thần hồn. Từ khi vào thế giới Thần Du Kính đến nay, chỉ trong 10 ngày, thực lực Phệ Hồn Trùng tăng gần gấp đôi.
Hơn nữa, Dương Khai mơ hồ cảm giác, Phệ Hồn Trùng của mình dường như đang chuyển biến theo hướng không rõ, hiện tại hắn nhận ra, những Phệ Hồn Trùng này càng thêm hung dữ thô bạo, cao ngạo không nghe lời, đôi khi không tuân theo lệnh hắn.
Không biết là tốt hay xấu.
Cái túi nhỏ trên bụng của Tử Ly, cơ bản đã nhét đầy.
Tên này thật kỳ lạ, dù lấy được không ít thứ tốt, nhưng vẫn không ăn, giống như chỉ đang thu thập, không ngừng nhét linh quả được Dương Khai chia cho vào trong túi.
Cuối cùng... nhét không được nữa.
Nó vốn đã nhỏ, cái túi lớn được bao nhiêu?
Cuối cùng Dương Khai có lý do chính dáng, độc chiếm toàn bộ chiến lợi phẩm.
Tử Ly hình như cũng không để ý, vẫn cẩn mẫn đi trước dẫn đường, dẫn Dương Khai càn quét rải thảm trong Thiên Yêu Sơn, nghiễm nhiên trở thành cu li.
Hai ngày sau, trước cửa một sơn động, Dương Khai lẳng lặng đứng đó, Tử Ly đứng trên vai hắn.
Trải qua 2 ngày ở chung, Tử Ly đã không sợ Dương Khai nữa, mà đã quen với hắn.
Lúc này, một người một thú đều nghiêm túc, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong sơn động, tinh thần tập trung.