Dương Khai vừa quan sát, vừa khôi phục công lực.
Đứng bên cạnh, sắc mặt Vu Kiếp liên tục thay đổi, ngập ngừng muốn lên tiếng rồi lại thôi.
- Vu tông chủ muốn hỏi gì, cứ việc nói ra đi.
Dương Khai cười ha hả.
Vu Kiếp ngẫm nghĩ một lát, rồi chắp tay:
- Vậy Vu mỗ cả gan xin hỏi... Thánh chủ đại nhân, ngài và Ma tộc ở đây này có quan hệ gì?
- Nếu ta nói, bọn họ là thủ hại của ta, thì Vu tông chủ có tin không?
Dương Khai liếc nhìn Vu Kiếp, khóe miệng nhếch thành một nụ cười bí hiểm.
Vẻ mặt Vu Kiếp cứng lại, nhìn chằm chằm vào Dương Khai không chớp mắt, hồi lâu mới gật đầu:
- Vu mỗ tin!
Lão đã ở đây được hai ngày, thấy cách xưng hô và thái độ của mấy vị cường nhân Nhập Thánh Cảnh với Dương Khai, cũng đã đoán ra được chút chân tướng sự việc, hiện giờ Dương Khai chính miệng thừa nhận, Vu Kiếp nào có thể không tin?
- Tại sao Thánh chủ đại nhân lại có đám thủ hạ này, bọn họ là người của Ma tộc!
- Người Ma tộc thì làm sao?
Dương Khai cười hề hề.
- Từ xưa đến nay, người mà ma không đội trời chung.
Vu Kiếp ngạc nhiên, nhấn mạnh như đó là lẽ đương nhiên.
- Có thể giúp được ta, thì tức là hữu dụng với ta, ai quan tâm đó có phải là người của Ma tộc hay không? Nói ra thì, tất cả đều là sinh linh trong thiên hạ, phân biệt như thế để làm gì?
Vu Kiếp sững sờ nhìn Dương Khai, trong đầu lúc này khá rối loạn.
Lão không giống Dương Khai, người mới đặt chân đến đại lục Thông Huyền một thời gian.
Tất cả sinh linh sinh trưởng ở đại lục Thông Huyền, đều bài xích và không tin tưởng dị tộc, Vu Kiếp cũng thế, lão âm thầm cảm thấy, hợp tác với Ma tộc sẽ không có được kết quả tốt.
Dương Khai rộng lượng như thế, khiến lão rất khó chấp nhận được điều này.
Nghĩ một lát, trầm giọng nói:
- Nhưng Thánh chủ đại nhân, ngài có nghĩ, nếu tin tức này lan truyền ra bên ngoài, thì ngài sẽ không bao giờ được sống yên ổn trong lãnh địa của loài người, thậm chí ngay cả Cửu Thiên Thánh Địa và sư môn của ngài cũng sẽ bị liên lụy.
Dương Khai lắc đầu:
- Ta mặc kệ người đời nghĩ như thế nào, việc ta làm cũng không đến lượt người khác ý kiến, kẻ nào muốn gây rắc rối với ta, cứ việc tìm ta là được.
Miệng Vu Kiếp khẽ mấp máy, có vẻ muốn á khẩu:
- Quả nhiên, Thánh chủ đại nhân không giống người thường.
Lại lắc đầu:
- Tuy nhiên, có một điều khiến Vu mỗ không hiểu nổi, sức mạnh của đám Ma tộc này không tầm thường, cũng có năm cường nhân Nhập Thánh Cảnh, hơn nữa Ma tộc rất tự cao và kiêu ngạo, với tu vi của ngài, tại sao bọn chúng lại trở thành thủ hạ của ngài?
Xưa nay chưa từng có tên Ma tộc nào lại làm thủ hạ của con người, bắt Ma tộc chịu đựng sự nhục nhã đó, thì thà giết họ đi còn hơn.
Nhưng đám người Lệ Dung lại cực kì cung kính đối với Dương Khai, cam tâm tình nguyện làm thủ hạ của hắn.
- Bởi vì ta là truyền nhân của Đại Ma Thần.
Dương Khai nhếch miệng cười.
Vu Kiếp biến sắc, cười khan hề hề:
- Thánh chủ đại nhân đừng nói đùa nữa...
Dương Khai cũng không giải thích, chỉ nói:
- Vu tông chủ, sau này ngươi có dự định gì không?
- Dự định?
Vu Kiếp nhíu mày:
- Hiện giờ chưa có, vượt qua cửa ải này trước đã. Có điều Thánh chủ đại nhân yên tâm, tất cả những gì ta đã nhìn thấy mấy ngày qua, ta sẽ không bao giờ nói ra đâu.
Dương Khai khẽ gật đầu:
- Ta biết con người của Vu tông chủ, không cần hứa hẹn với ta làm gì.
Vu Kiếp không nhiều lời nữa, cùng Đương Khai nhìn về phía Ma Cổ Bảo.
Bên đó, hình như Lệ Dung cùng Hàn Phi đã bố trí xong, bà giơ cao viên Thánh đan do Dương Khai luyện chế, vẻ mặt thành kính, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ngay sau đó, ma nguyên dày đặc tuôn trào ra từ nội thể bà và Hàn Phi.
Từng vệt sáng tỏa ra dưới chân hai người, có thể thoáng thấy đó là một trận đồ huyền diệu.
Hào quang lóe lên, bỗng nhiên huyền đan trên tay Lệ Dung nổ tung, hóa thành một đám sương mù từ trên trời giăng xuống, bao phủ trên người các tộc nhân Cổ Ma đang tề tựu một chỗ.
Các tộc nhân không dám chậm trễ, vận chuyển công pháp, hấp thu dược hiệu của Thánh đan vào cơ thể, vẻ mặt của mỗi người đều hiện rõ sự mừng rỡ.
Răng rắc...
Từng đợt âm thanh nhu động của máu thịt và xương cốt truyền ra.
Dương Khai kinh ngạc phát hiện, trong nháy mắt đám tộc nhân Cổ Ma này đã có những thay đổi rất quỷ dị, mơ hồ, gông xiềng trói buộc trên người họ đã bị phá nát.
Giúp họ giành lại tự do một lần nữa.
Cảnh tượng này diễn ra khoảng chừng một canh giờ, đám sương mù kia mới biến mất, tất cả đã được đám người tộc Cổ Ma hấp thu sạch sẽ.
Lệ Dung và Hàn Phi mở mắt ra, mỉm cười nhìn xuống dưới.
- Lệ đại nhân, tất cả đã xử lí thỏa đáng rồi ạ.
Hoa Mặc đứng ở dưới hô to.
- Đã thu dọn xong mọi thứ chưa?
Lệ Dung hỏi.
- Những gì cần đều mang theo cả.
- Tốt!
Lệ Dung gật đầu, vẻ mặt đầy hưng phấn, dõng dạc nói:
- Hôm nay ta sẽ đưa tộc ta rời khỏi nơi này, các tộc nhân, ghi nhớ bằng đôi mắt của mình, nới này là nơi tộc ta đã sinh sống mấy nghìn năm qua, sau này chúng ta sẽ không quay lại đây nữa.
Từng tộc nhân Cổ Ma đều quay đầu nhìn xung quanh mảnh đất này, vẻ mặt đầy phức tạp.
Từ lúc sinh ra, nguyện vọng lớn nhất của họ là rời khỏi nới này, bước ra thế giới bên ngoài, nhưng đến lúc này vẫn có cảm giác buồn bã lạ thường.
Dù sao nơi này đã nuôi dưỡng họ từ khi sinh ra cho đến giờ.
- Các vị thống lĩnh lại đây.
Lệ Dung vẫy tay.
Hoa Mặc, Ngân Nha, Huyết Kích vội vàng bay đến bên cạnh bà, năm người nhìn nhau, đồng loạt gật đầu, ngay sau đó, một sức mạnh đủ để phá vỡ không gian được thi triển, xé toạc bầu trời hỗn độn.
Thủ pháp của bọn họ khác với khả năng xé rách không gian của Dương Khai, bọn họ chỉ mở cánh cửa của Tiểu Huyền Giới thông ra thế giới bên ngoài bằng thủ pháp nhất định mà thôi.
Lần trước khi Dương Khai rời đi. Đám người Lệ Dung cũng dùng thủ pháp này để đưa hắn đi.
- Ta đi trước quan sát, các ngươi hãy bảo vệ tộc nhân theo sau!
Lệ Dung nói một câu, bay vào khe hở.
Sau khi bóng dáng bà biến mất, bọn Hàn Phi mới sắp xếp cho tộc nhân lần lượt đi qua cánh cửa đó, rời khỏi Tiểu Huyền Giới.
...
Tuyết Sơn vô tận, Tuyết Lỵ thần sắc chăm chú nhìn xuống phía dưới, Úc Mạt vẻ mặt cũng rất khó coi.
Cách đó không xa, đám người Trương Ngạo, Tào Quản còn sợ hãi vạn phần.
Phía dưới, mấy ngọn núi đã bị san bằng, đó chính là kết quả của cuộc chiến giữa một cường nhân Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh với Nhập Thánh tam tầng cảnh.
Trong phạm vi này, độc khí và hủ khí tràn ngập, chẳng ai dám lao vào điều tra, Tuyết Sơn trắng xóa cũng đã vũng lầy độc địa.
Những người công lực khá thấp, ngửi phải độc khí và hủ khí sẽ chết ngay tại chỗ, biến thành một bãi mủ nhầy nhụa, đó chính là kết cục của mấy tên đệ tử Phá Huyền Phủ khi lao xuống đó điều tra.
- Tên Bối Quan Nhân chết tiệt này, đều là người trong Ma tộc, lại dám tấn công bổn tọa, có chết cũng không đền hết tội!
Gương mặt xinh đẹp của Tuyết Lỵ nhăn nhó, ả phun lời mắng nhiếc.
Mấy ngày trước, ả lần theo khí tức của Dương Khai tìm đến nơi này, phát hiện ra tung tích của Bối Quan Nhân trong một sơn động, còn chưa kịp điều tra, Bối Quan Nhân đã thình lình phát đòn tấn công nhằm vào ả.
Đối mặt với một người nửa sống nửa chết có công lực lên đến Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, Tuyết Lỵ cũng luôn miệng than thở.
Khổ chiến hai ngày, mới đánh nát được cơ thể y, dù vậy, một lượng lớn độc khí và hủ khí tích tụ trong cơ thể y qua vô số năm lại tràn ra ngoài, khiến Tuyết Lỵ không thể không tránh đi, vừa thi triển thủ pháp tiêu trừ độc khí, vừa chờ đợi thời cơ.
Cỗ huyết quan mà Bối Quan Nhân bảo vệ khiến ả đặc biệt lưu tâm.
Từ cỗ quan tài này, Tuyết Lỵ ngửi thấy một khí tức đáng phấn chấn: khí tức của Đại Ma Thần!
Ả có thể kết luận, cỗ huyết quan đó có liên quan đến Đại Ma Thần trong truyền thuyết.
Bọn Trương Ngạo và Tào Quản trơ mắt lên nhìn, trong lòng bất lực cùng cực.
Bọn chúng vì Bối Quan Nhân mới đến đây, nhưng bây giờ, thành quả đã bị Tuyết Lỵ chiếm mất. Đối mặt với vị Ma tướng này, chúng không có cơ hội chiến thắng, trong lòng cực kì khó chịu.
Thời gian qua đi, độc khí và hủ khí cũng loãng dần, qua một thời gian nữa là có thể xuống dưới để điều tra.
Đúng lúc này, một luồng hồng quang bỗng tỏa sáng, một khí tức khiến Tuyết Lỵ cảm thấy cực kì bất an tràn ra.
Ả thất sắc, tập trung nhìn lại, chỉ thấy ở giữa hồng quang có một bóng người vụt thoáng qua, đứng giữa không trung, phất tay tiêu trừ số ít độc khí và hủ khí còn sót lại, nhìn xung quanh, thần sắc bỗng lạnh xuống.
Bà phát hiện rải rác xung quanh, là các mảnh thân xác của Bối Quan Nhân.
- Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh?
Tuyết Lỵ kinh ngạc nhìn vị mỹ phụ vừa xuất hiện, trong đôi mắt tràn đầy sự nghi hoặc.
Ả cảm thấy, trong cơ thể nữ nhân vừa xuất hiện này, ẩn chứa ma nguyên rất đậm đặc, chắc chắn là người cùng tộc.
Sao nơi này bỗng nhiên xuất hiện thêm một nữ nhân như thế?
Hình như đối phương cũng đã phát hiện ra ả, cách đó không xa, con ngươi âm u lạnh lẽo nhìn qua, thản nhiên hờ hững, thậm chí còn có chút gì đó thù hằn và khiêu khích.
Tuyết Lỵ mỉm cười, công lực của đối phương thấp hơn ả một cảnh giới, ả tất không phải sợ hãi.
- Soạt soạt soạt...
Từng bóng người liên tiếp hiện lên giữa hồng quang, tất cả đều là người trong Ma tộc, những tên Ma tộc này lấy vị nữ nhân xuất hiện đầu tiên làm trung tâm, từng người tìm chỗ đứng cho mình.
Sau khi ổn định, họ quan sát xung quanh, vừa tò mò vừa kích động, gương mặt tràn ngập vẻ hưng phấn.
Cảm nhận cái giá rét, cầm lấy từng cục tuyết trên mặt đất, họ xôn xao tán thán và thốt lên kinh ngạc.
Dường như bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy những thứ này.
Đêm trở về khuya, ánh trăng lạnh lùng chiếu xuống, mặt trăng hình lưỡi liềm và những vì sao thoắt ẩn thoắt hiện thu hút sự chú ý của họ, từng người một ngẩng đầu lên, chỉ chỉ trỏ trỏ lên bầu trời.
Đám người Tuyết Lỵ đứng ngớ người ra một chỗ, nhíu chặt mày, nghĩ mãi không ra, đám Ma tộc này từ đâu chui ra mà đông đến mức này.
Đám tộc nhân Cổ Ma đã bị phong ấn vô số năm, ngắm nhìn thế giới xinh đẹp này, cảm thấy như đó là ảo giác, họ run rẩy, tâm trạng kích động khó lòng áp chế, thậm chí nhiều người còn rơi nước mắt, ngửa mặt lên trời gào thét điên cuồng.
Một cảnh tượng náo nhiệt vô cùng.
Đám người Tuyết Lỵ nghiễm nhiên trở thành khán giả, không được họ để mắt đến một lần.
Mãi đến khi Dương Khai và Vu Kiếp theo Hàn Phi ra khỏi Tiểu Huyền Giới, hai con mắt sắc lẻm của Tuyết Lỵ mới nhìn về phía hắn đầy thèm thuồng.