- Không sai! Mỹ phụ hơi gật gật đầu. - Chỉ có võ giả từ tinh vực hạ diện đến đây mới có thể có nhiều đồ chơi rác rưởi như vậy!
Bảo bối của mình bị người khác đánh giá là rác rưởi này làm cho Lưu Tiêm Vân khó chịu, nhưng nghĩ tới thực lực, địa vị và thủ đoạn của đối phương cũng chỉ có thể buồn bực không lên tiếng, có lẽ bảo vật quý trọng trong mắt nàng quả thật là rác rưởi trước mặt người ta. . Thử đọc t𝙧u𝙮ện không quảng cáo tại # TRu𝑀 TRU𝒀𝗘N.Vn #
Ngược lại thì Dương Khai không chút phật lòng, bởi vì nhẫn không gian của hắn vốn là rác rưởi che mắt người, những thứ trong đó đều không có giá trị gì lớn, nói là rác rưởi quả không ngoa, hắn cười nhạt nói: - Nói như thế, hiềm nghi giữa chúng ta xem như xóa sạch?
Hắn nói hiềm nghi, đương nhiên là hiềm nghi thám tử Tồi Nhật Các.
Mỹ phụ mỉm cười: - Cho là vậy đi, nhưng bổn cung rất tò mò, các ngươi đến từ Tinh Vực nào?
- Đại Hoang Tinh Vực! Dương Khai không hề nghĩ ngợi, lập tức nói.
Lưu Tiêm Vân rất thức thời không hé răng.
- Nga. Mỹ phụ như có điều suy nghĩ. - Ta có nghe qua tinh vực này, dường như trong Tinh Giới còn có một tông môn có chút quan hệ với tinh vực này.
- Đại nhân nói chính là Hoàng Tuyền Tông? Chúng ta không phải xuất thân Hoàng Tuyền Tông. Dương Khai sao không biết đối phương đang thăm dò mình, lúc này đối đáp trôi chảy, đồng thời lạnh lùng cười: - Ngược lại thì chúng ta và người Hoàng Tuyền Tông có chút ân oán.
- Thật chứ? Mỹ phụ giễu cợt nhìn Dương Khai, đôi mắt đẹp tản ra ánh sáng kỳ dị, như muốn đâm sâu vào tâm linh Dương Khai, nhìn rõ thật giả.
- Không sai, trong Thông đạo Tinh Quang, chúng ta bị người Hoàng Tuyền Tông ám toán. Dương Khai hừ lạnh, ánh mắt oán độc, phảng phất như cùng Hoàng Tuyền Tông có mối thù không đội trời chung.
Mỹ phụ gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Nàng trầm ngâm một lát, mở miệng nói: - Nếu các ngươi không phải thám tử Tồi Nhật Các, hơn nữa lại đến từ Tinh Vực hạ diện, vậy bổn cung có thể cho các ngươi hai lựa chọn.
- Nguyện lắng nghe!
- Một, rời khỏi Bích Vũ Tông, càng xa càng tốt! Mỹ phụ giơ một ngón tay lên, nhẹ nhàng cười.
Nghe nàng nói vậy, Lưu Tiêm Vân biến sắc, gần như sắp bật thốt lên đáp ứng, nhưng theo bản năng nhìn Dương Khai một cái, phát hiện hắn vẫn thờ ơ, vội vàng nuốt lại lời định nói.
- Thứ hai? Dương Khai hỏi.
- Hai, đương nhiên là gia nhập Bích Vũ Tông, trở thành đệ tử Bích Vũ Tông, tuy rằng Bích Vũ Tông ở Nam Vực không coi là đại môn đại phái, nhưng nói thế nào cũng có chút cơ sở, các ngươi gia nhập vào coi như có chỗ đứng, ngày sau có người che chở, nếu là tu luyện gặp vấn đề khó khăn gì, bổn cung có thể giải đáp cho các ngươi.
- Có chuyện tốt như vậy sao? Dương Khai sáng mắt, dường như rất động lòng.
Mỹ phụ cười im lặng, rất hài lòng với thái độ của Dương Khai.
Dương Khai nghĩ một hồi, lại lên tiếng hỏi: - Ta còn một nghi vấn.
- Nói! Mỹ phụ hơi trợn mắt, thần thái kiêu căng lạnh lùng
- Thực lực của chúng ta không coi là cao, vì sao đại nhân lại muốn thu chúng ta vào tông môn? Dương Khai trầm giọng hỏi.
Mỹ phụ che miệng cười duyên, nói: - Bởi vì các ngươi đến từ Tinh Vực hạ diện a, võ giả như các ngươi rất có giá trị bồi dưỡng, nhưng đáng tiếc các ngươi đều không phải là Tinh Chủ thân, nếu là Tinh Chủ thân mà nói, có thể được nhiều chiếu cố hơn.
- Thì ra là thế! Dương Khai hơi gật đầu.
Chuyện như vậy Lưu Tiêm Vân đã từng đề cập với hắn, võ giả từ Tinh Vực đẳng cấp thấp tới không ai không phải thiên tài có tư chất đứng đầu Tinh Vực đó, cho nên sau khi tới Tinh Giới rất được các đại tông môn hoan nghênh, mặc dù không phải Tinh Chủ cũng nhận được nhiều ưu ái.
Mỹ phụ giải thích như vậy rất hợp tình hợp lý.
- Như vậy, các ngươi lựa chọn như thế nào?
Mỹ phụ nhìn Dương Khai hỏi.
- Có gì mà do dự, đương nhiên là ta muốn gia nhập Bích Vũ Tông. Dương Khai không hề nghĩ ngợi, trực tiếp lên tiếng đáp ứng, ngay sau đó nghiêng đầu nói: - Tiêm Vân ngươi thấy thế nào?
Lưu Tiêm Vân gương mặt mờ mịt, hồ đồ không ngờ Dương Khai lại quyết định như vậy, bị hắn hỏi vậy tay chân luống cuống.
Bất quá sau khi thấy ánh mắt Dương Khai, Lưu Tiêm Vân vẫn gật đầu một cái:
- Vậy theo ý Dương huynh đi, ta cũng gia nhập!
Mỹ phụ nghe vậy, dịu dàng cười, từ trên ghế đứng lên, mở miệng nói: - Vậy từ nay về sau, các ngươi là đệ tử Bích Vũ Tông, tạm thời thuộc quản lý của bổn cung, Khấu Vũ, dẫn bọn hắn đi, sắp xếp chỗ ở, giúp bọn họ hảo hảo tu luyện, chớ để bổn cung thất vọng.
Nói xong, mỹ phụ xoay người rời đi.
Khấu Vũ đứng sau lưng nàng cung kính đồng ý.
Đợi mỹ phụ đi rồi, Khấu Vũ mới mỉm cười nhìn Dương Khai và Lưu Tiêm Vân, mở miệng nói: - Như vậy từ nay về sau, mọi người là đồng môn, sư huynh còn chưa biết tên hai người?
- Dương Khai bái kiến Khấu sư huynh. Dương Khai cười hì hì ôm quyền, có vẻ thân thiết.
Tuy Lưu Tiêm Vân cảm thấy không được tự nhiên, nhưng cũng chỉ có thể tự giới thiệu.
Sau khi biết tên hai người, Khấu Vũ nói:
- Thì ra là Dương sư đệ và Lưu sư muội, ngày trước sư huynh đắc tội, xin hai vị sư đệ sư muội không cần tính toán, sư huynh cũng là vì nhiệm vụ.
- Khấu sư huynh nghiêm trọng rồi, chuyện lúc trước là hai người ta không đúng, không trách sư huynh.
Khấu Vũ gật gật đầu, vẫy tay nói: - Đi theo ta, ta mang bọn ngươi tới chỗ ở, sau khi quen với môi trường ở đây, các ngươi sẽ thấy Bích Vũ Tông thật không tệ.
Đi một hồi tới đỉnh núi thấp nhất, Khấu Vũ mới chỉ vào hai gian nhà gỗ liền nhau nói: - Nơi này chính là chỗ ở của các ngươi sau này, mỗi gian phòng đều có cấm chế, cần minh bài thân phận mới vào được, sau hai ngày sẽ người đưa minh bài tới, các ngươi tạm thời ở chỗ này đợi hai ngày không nên chạy loạn, chờ minh bài tới tay mới nên đi ra ngoài, bằng không có thể sẽ gặp phiền toái không cần thiết.
- Rõ. Dương Khai gật đầu, nói: - Khấu sư huynh, ngày thường chúng ta phải làm gì?
Khấu Vũ nghe vậy cười:
- Tạm thời không cần các ngươi làm gì, chỉ cần nỗ lực tu luyện, nếu có nhiệm vụ, ta sẽ gọi các ngươi, mặt khác, chúng ta đều thuộc quản lý của Biện hộ pháp, những ngọn núi khác không liên quan tới chúng ta, chúng ta chỉ cần theo lệnh Biện hộ pháp là được, được rồi, hôm nay tới đây thôi, hôm nào chúng ta nói tiếp.
Lời nói mang ý Khấu Vũ muốn rời đi.
Dương Khai chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng nói: - Khấu sư huynh!
- Còn có chuyện gì?
Khấu Vũ nhíu mày, dường như có chút không kiên nhẫn.
Dương Khai xáp lại gần, thấp giọng hỏi: - Khấu sư huynh, tu vi của hộ pháp đại nhân...
Khấu Vũ cười khẽ: - Đạo Nguyên tam tầng cảnh, đó quá xa vời với ngươi hiện giờ, tu luyện từ từ đi.
- Sư huynh dạy phải! Dương Khai ra vẻ ngoan ngoãn.
Đợi Khấu Vũ rời đi, chỉ còn lại Dương Khai và Lưu Tiêm Vân, Dương Khai bỗng trở nên lạnh lùng, nháy mắt ra hiệu với Lưu Tiêm Vân, đi tới gian nhà gỗ.
Lưu Tiêm Vân theo sát phía sau.
Trong phòng bố trí rất đơn giản, một giường một bồ đoàn, một bàn một ghế mà thôi, tuy thoạt nhìn đã rất lâu không có người ở, nhưng một hạt bụi cũng không có, hiển nhiên nhờ có cấm chế.
Dương Khai ngồi xuống, dùng thần niệm dò xét bốn phía, xác nhận không có người nghe trộm, lúc này mới lên tiếng nói:
- Ngươi muốn hỏi vì sao ta phải gia nhập Bích Vũ Tông đúng không?
Lưu Tiêm Vân nghĩ nghĩ, mở miệng nói: - Vốn có nghi vấn này, bất quá suy nghĩ kỹ lại, chỉ sợ đây là đường sống duy nhất của chúng ta!
- Không sai, tuy Biện hộ pháp cho hai chúng ta lựa chọn, nhưng ai biết chọn con đường kia sẽ có hậu quả gì? Ngươi cũng thấy phong cách hành sự của đám người Bích Vũ Tông này đấy, đều không phải là hạng người thiện lương a. Dương Khai thở dài một tiếng.
Lưu Tiêm Vân cũng cười khổ nói: - Không ngờ vừa vào Tinh Giới lại gặp chuyện này, nếu sớm biết...
- Hiện giờ hối hận cũng vô ích, đi từng bước một, chỉ cần thực lực cường đại, còn sợ không được thoát khỏi đây sao? Dương Khai cười lạnh.
- Nói cũng phải... Lưu Tiêm Vân liên tục cười khổ. - Một khi đã như vậy, ta đi nghỉ trước.
- Ừ.
Mấy ngày sau không có chuyện gì.
Bởi vì minh bài thân phận chưa được gửi tới, cho nên Dương Khai không dám tùy ý đi lại, chỉ bế quan tu luyện trong nhà mà thôi.
Trong cơ thể không có cấm chế, tốc độ chuyển hóa thánh nguyên thành nguyên lực tăng nhanh.
Dương Khai mơ hồ cảm thấy mình sắp đạt tới ngưỡng cửa Hư Vương tam tầng cảnh.
Trước đây lúc ở Tinh Vực, hắn dừng lại nhiều năm ở Tử Vực ngoài U Ám Tinh, tìm hiểu lực lượng đế uy trong đó, thu được ích lợi vô cùng lớn, sau đó có them tích lũy trong Thông đạo Tinh Quang, hắn có mười phần lòng tin đột phá Hư Vương tam tầng cảnh.
Bất quá hắn cũng không nóng nảy.
Dù sao hắn mới đến, vừa mới gia nhập Bích Vũ Tông, nếu biểu hiện quá mức bắt mắt, rất có thể dẫn tới phiền toái không cần thiết.
Cho nên khi tích lũy đến cực điểm, Dương Khai giảm tiến độ tu luyện, chỉ để thân thể hấp thu tinh quang, chuyển hóa thánh nguyên thành nguyên lực, nỗ lực giúp lần đột phá sau thêm thoải mái.
Mấy ngày sau, minh bài thân phận của Dương Khai và Lưu Tiêm Vân được Khấu Vũ mang đến, có minh bài thân phận này, đại biểu cho hai người chân chính trở thành đệ tử Bích Vũ Tông, trừ vài cấm địa ra, có thể tùy ý đi lại.
Dương Khai nhân cơ hội này đi khắp mọi nơi, làm quen không ít đệ tử Bích Vũ Tông, không quản tính khí những người kia như thế nào, Dương Khai quen biết đều là Hư Vương Cảnh, bọn họ vốn là võ giả Tinh Giới, biết không ít chuyện về Tinh Giới.
Tìm hiểu một phen, Dương Khai biết được một tin không tệ.
Đó chính là trong Bích Vũ Tông không có Đế Tôn Cảnh tồn tại!
Chỉ có năm vị cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh trấn giữ mà thôi, Biện Vũ Tình Biện hộ pháp kia là một trong số đó.
Không khác suy đoán của hắn lắm, sau khi biết Biện Vũ Tình là cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, Dương Khai liền đoán trong Bích Vũ Tông mặc dù có Đế Tôn Cảnh, nhưng tuyệt đối không nhiều lắm, cảnh giới không cao!
Bởi vì tu vi một hộ pháp có thể phản ánh chiến lực cao nhất của tông môn.
Trừ Biện Vũ Tình ra, còn có bốn vị Đạo Nguyên tam tầng cảnh khác, một vị là tông chủ, ba vị kia cũng là hộ pháp, phân ra cai quản ba ngọn núi cao nhất, bốn vị hộ pháp tự cai quản lãnh địa của mình, không liên hệ với nhau.