– Tư vị ra sao?
Sắc mặt của Dương Khai hiếm khi đỏ lên, cười ha hả đáp:
– Cũng không tệ, cũng không tệ, không hổ là mỹ nhân nổi tiếng trên U Ám Tinh, làn da nhẵn mịn, chăm sóc quả thực rất tốt.
Thấy Dương Khai nói tới những việc này, Đại Diên lập tức chịu không nổi, sau khi khẽ gắt một tiếng liền không nói thêm về việc này nữa, dẫn Dương Khai và Dương Viêm tiến vào đường hành lang trong lòng núi. Tiến vào đường hành lang, Đại Diên đưa tay áp lên thạch bích, thánh nguyên vận chuyển một hồi, ngọc bội lúc trước bay vụt vào giờ lại xuất hiện trên tay, tức thì, thạch bích mở rộng bỗng vô thanh vô tức khép lại. - Nhị vị mời đi theo ta. Đại Diên ở phía trước lên tiếng, rồi dẫn Dương Khai và Dương Viêm hai người đi xuyên qua đường hành lang trong lòng núi. Đi về phía trước chưa tới một trăm trượng, bỗng nhiên xuất hiện một cái động rất lớn, chiếm một khoảng diện tích có chu vi tầm ngàn trượng, tựa như móc rỗng cả lòng Thiên Huyễn Phong mà thành, trong động vô cùng rộng rãi, không có chút dấu tích nào chứng tỏ có người điêu khắc. Dương Khai ngắm nhìn trái phải, ngạc nhiên phát hiện cái động này thì ra là do tự nhiên tạo thành, không phải là con người tạo ra sau này, mà ở phía trên của động, là những cột nhũ màu đỏ sậm hoặc lớn hoặc nhỏ treo ngược, trông bộ dạng mũi nhọn của từng cột dường như lúc nào cũng có thể rớt xuống, cực kỳ nguy hiểm. Mà phía bên dưới của động, cũng đồng dạng dựng đứng từng cây từng cây cột nhũ, khiến cho cả hang động rộng rãi trông như một rừng đá hỗn loạn, mê tung phức tạp. – Đại trận thiên nhiên! Dương Viêm sau khi đảo qua những cột nhũ ở trên và dưới, bông nhiên duyên dáng thốt lên, con ngươi xinh đẹp sáng lên, nhưng lại đứng đó không đi. – Quả nhiên không giấu nổi dưới con mắt của Dương Viêm cô nương. Đại Diên cũng dừng lại, quay đầu nhìn Dương Viêm thoáng có chút bội phục, rồi mới mở miệng giải thích: – Không sai, trong lòng động của Thiên Huyễn Phong, đích thực có một tòa trận pháp thiên nhiên. Nhưng chỉ có một chút hiệu quả mê hoặc, chứ không có uy năng gì quá lớn.. Dương Khai tiếp tục quan sát bốn phía, một lúc lâu sau mới nói: – Sau đó có người thay đổi một chút trận pháp thiên nhiên ở nơi này? - Ừm. Là người trước đây sống ở Thiên Huyễn Phong.. Đại Diên không biết đang nghĩ tới điều gì, trong mắt có chút ảm đạm, nhưng cũng chỉ là thoáng qua một cái rồi biến mất, tiếp tục nói: – Người đó có hiểu biết đôi chút về trận pháp, cho nên bèn thay đổi đôi chút trận pháp thiên nhiên ở nơi này, để cho nó không chỉ có công hiệu mê hoặc mà còn có năng lực kháng địch. – Ta có thể tiến vào xem một chút không? Dương Viêm xin phép một tiếng, bộ dạng dường như rất có hứng thú đối với tòa trận pháp thiên nhiên này. - Làm càn! Dương Khai nghiêm mặt lại, khiển trách Dương Viêm một câu. Nơi này nói thế nào cũng là động phủ của Đại Diên, người ta bố trí trận pháp ở bên ngoài, sao có thể để cho người khác tùy ý vào tra xét? Việc này rất dễ phạm phải điều kiêng kỵ của người ta. Đại Diên lại khẽ mỉm cười nói: - Dương sư đệ đừng nói vậy, Dương Viêm cô nương nếu có hiểu biết qua về trận pháp, thì việc cảm thấy hứng thú với trận pháp cũng là rất bình thường, dù sao trận pháp thiên nhiên số lượng không nhiều, rất khó để hình thành. Dương Viêm cô nương nếu muốn vào trong đương nhiên là có thể. Chỉ là trận pháp này ta cũng không tinh thông lắm, kể từ sau khi vị tiền bối sống ở nơi này qua đời, tuy rằng sau đó ta sống ở đây, nhưng cũng không biết làm thế nào với trận pháp này, chỉ biết có một con đường an toàn. Dương Viêm cô nương nếu như có thể phá giải trận pháp này, đồng thời mang chỗ tinh túy của nó truyền lại cho ta, vậy Đại Diên còn phải cảm kích Dương Viêm cô nương nữa. – Thì ra là vậy! Dương Khai sắc mặt có chút buông lỏng, Đại Diên nếu đã có ý mượn sức của Dương Viêm, vậy hắn cũng không tiện ngăn cản tiếp nữa. Chỉ là nhìn Dương Viêm nói: - Có thể không? Dương Viêm bĩu môi, không đáp trả, mà là vén tà áo bào đen, thân hình thoắt một cái liền biến mất giữa các cột nhũ. Dương Viêm cười khổ không ngừng, biết bản thân mình đã xem thường năng lực của Dương Viêm, khiến nàng ta rất tức giận.
Mà Đại Diên thấy Dương Viêm có biểu hiện tự tin như vậy, thì trước mắt sáng ngời, âm thầm mong đợi. – Chúng ta đi thôi. Không cần lo cho nàng ta, dù sao nơi này cũng đã là địa bàn của cô nương rồi, nàng ta nghiên cứu xong tự động sẽ đi ra. Dương Khai hướng về phía Đại Diên cười bất đắc dĩ. – Được. Đại Diên đương nhiên không có ý kiến, tiếp tục dẫn Dương Khai đi xuyên qua những cột nhũ. Không lâu sau, hai người đã đi xuyên qua lòng động, tiến vào một hành lang trong lòng núi khác, rồi lại tiến về phía trước không xa, mới đến được bên trong một cái thạch thất. Vừa tiến vào thạch thất này, Dương Khai thần sắc liền chấn động, hắn phát hiện, nơi này lại tràn ngập hương thơm của rất nhiều loại đan và dược, mà trong thạch thất còn có năm sáu cái lò luyện đan có lớn có nhỏ bày ở đó.
Giờ mới hắn nhớ ra, Đại Diên cũng là một luyện đan sư. Trước đây, khi còn ở Lưu Viêm Sa Địa, Ngụy Cổ Xương đã từng nói điều này. Mà Đại Diên sở dĩ có hiểu biết đối với Hồng Chúc Quả cũng bởi do nàng là luyện đan sư. Bất quá nàng ta đã yêu cầu mình, đẳng cấp luyện đan thuật của bản thân ắt hẳn cũng không quá cao, Dương Khai đối với chuyện này trong lòng biết rõ, ngược lại cũng không nói toạc ra. – Khiến Dương sư đệ chê cười, mọi thứ ở nơi này của Đại Diên e là không lọt vào pháp nhãn của sư đệ. Đại Diên nói vẻ tươi cười. – Nào có, nào có, cô nương ở đây có một động thiên khác, tốt hơn nhiều so với Long Huyệt Sơn. Dương Khai cười ha hả. – Dương sư đệ..
Đại Diên bỗng nhẹ nhàng hô lên một tiếng, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào hắn: – Thế giới bên ngoài thật có luyên đan sư cấp Hư Vương sao? Dương Khai nhìn nàng ta một cái, bỗng phát hiện, có rất nhiều người trên U Ám Tinh hình như rất thích thú thế giới bên ngoài, loại vấn đề tương tự như thế này, hắn đã nghe người khác hỏi không chỉ một hai lần. Hắn lập tức thần sắc nghiêm lại, gật đầu nói: – Không sai, thế giới bên ngoài xác thực có luyện đan sư cấp Hư Vương, tuy nhiên ta chưa từng được gặp, nhưng đã từng có nghe nói, hơn nữa cũng có luyện khí sư cấp Hư Vương, cường giả Hư Vương Cảnh! Còn có đại nhân vật như Tinh Chủ. – Tinh Chủ! Đại Diên chân mày nhướng lên: – Chính là võ giả cường đại có thể luyện hóa căn nguyên tinh tú, trở thành người chủ của một tinh trong truyền thuyết? - Ừ, bất quá người như vậy hẳn là rất ít, ta nghe nói luyện hóa căn nguyên tinh tú và sự nguy hiểm của nó, cho dù là cường giả Hư Vương cảnh cũng không dám tùy tiện đi thử, nếu không có thể sẽ bị hồn phi phách tán. - Là vậy à.. Đại Diên nghe vậy liền cười, ngay sau đó vui vẻ nói: - Nếu như có cơ hội, Đại Diên cũng muốn thỉnh giáo cùng Dương sư đệ những đặc sắc ở bên ngoài, hy vọng Dương sư đệ đừng cự tuyệt. – Được, tới lúc đó tại hạ nhất định có gì nói đó! Dương Khai liền đồng ý một tiếng, tuy rằng sự hiểu biết của hắn đối với Tinh Vực cũng không nhiều lắm, nhưng nói thế nào thì cũng coi như từ bên ngoài tới, sự hiểu biết chắn chắn sâu sắc hơn người ở U Ám Tinh, chỉ là nói những chuyện này thật ra không có vấn đề gì. Đại Diên không hỏi thêm gì nữa, sắp xếp cho Dương Khai nghỉ ngơi trong một gian phòng bên cạnh thạch thất, lại cáo lỗi với Dương Khai một tiếng, để hắn tạm thời điều tức mấy ngày, còn nàng thì phải tới thỉnh an sư tôn của mình.
Dù sao lần trước khi rời khỏi Lưu Ly Môn, nàng cũng chẳng báo với ai, mà vừa rồi Doãn Tố Điệp lại đặc biệt chạy tới báo tin cho nàng biết sư tôn muốn gặp nàng, đương nhiên nàng không thể để sư tôn đợi lâu được. Dương Khai khoát tay, để nàng tự tiện rời đi. Chỉ chốc lát, Đại Diên đã rời khỏi Thiên Huyễn Phong, hóa thành một luồng sáng xanh biến mất trong dãy núi Thái Thanh. Mà đợi cho Đại Diên đi rồi, Dương Khai mới từ trong tĩnh tọa mở hai mắt, trong mắt lóe sáng, lộ ra chút ít mùi vị giảo hoạt, tức thì khua tay một cái, một thân ảnh liền xuất hiện trước mặt hắn. Chính là Thạch Khổi, đứng ở đó nhìn chằm chằm vào Dương Khai, dường như đang đợi hắn ra mệnh lệnh. – Biết bản thân phải làm cái gì rồi chứ? Dương Khai hỏi một tiếng. Thạch Khổi nghiêng đầu nghĩ ngợi, tức thì gật gật đầu.
- Ừ, vị trí ta sẽ cho ngươi biết! Nhớ kỹ, nếu như gặp phải nguy hiểm gì, hoặc giả có khả năng bị người khác phát hiện, lập tức quay trở về, không được kinh động bất cứ ai! Dương Khai dặn dò tỉ mỉ, rồi mới đưa một ngón tay ra, điểm lên trán của Thạch Khổi. Một điểm sáng xanh trên đầu ngón tay, ập vào trong đầu của Thạch Khổi, trong đó chứa một tia thần niệm của Dương Khai, có vị trí chính xác của Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn. Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn nếu là chí bảo của Lưu Ly Môn, trận pháp cấm chế ở bên đó khẳng định là một thành lũy nghiêm ngặt, tuy rằng Dương Khai có niềm tin với Thạch Khổi, nhưng việc gì cũng có lỡ như, nên mới nghiêm túc dặn dò nó như vậy. Hắn cũng không muốn chỉ vì một chút Thiên Huyễn Lưu Ly mà mất đi một đồng bọn như Thạch Khổi.
Thạch Khổi kể từ khi ra đời cho tới nay, luôn một mực thận trọng, tận tâm, cần cù siêng năng, chịu hết mọi nhọc nhằn, một trợ thủ tốt như vậy, đi đâu mà tìm? Tia sáng xanh có chứa thần niệm của Dương Khai sau khi ấn vào trán của Thạch Khổi, rất nhanh thì biến mất. Thạch Khổi ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, dường như đang tiêu hóa thông tin chứa trong thần niệm, một lúc lâu sau, con ngươi mới quay mông mông, không nói câu nào, lắc lắc thân mình, dưới đất lập tức xuất hiện một cái lỗ nhỏ, sau đó Thạch Khổi liền biến mất không thấy đâu. Đợi tới khi Dương Khai phát giác được tông tích của hắn, hắn đã ở ngoài một trăm trượng, chỉ dừng trong chốc lát, liền chính xác và nhanh chóng phóng tới phương hướng của Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn. Thạch Khổi trời sinh đặc thù, dưới lòng đất căn bản không cách nào ngăn cản hành động của nó. Sau khi thả Thạch Khổi ra, Dương Khai lập tức phất tay một cái, lấp lại lỗ nhỏ dưới mặt đất, từ ngoài nhìn vào không thấy chút đầu mối nào, rồi mới làm mặt tỉnh bơ tiếp tục tĩnh tọa điều tức. Nói ra thì, hắn cho tới tận bây giờ vẫn còn không rõ Đại Diên rốt cuộc mời hắn tới để làm gì, nhưng với tính cách của Đại Diên, hẳn sẽ không đòi bản thân mình làm điều gì quá khó khăn, đến lúc đó nếu như thực sự là làm khó, Dương Khai cũng có thể cự tuyệt, dù sao mục đích lớn nhất khi tới nơi này cũng đã đạt được, còn lại thì chỉ cần chờ Thạch Khổi quay lại là được. Sau khi nghĩ thông điểm này, Dương Khai lập tức yên tâm ngồi yên ở đó. Liên tiếp ba ngày, Dương Khai không hề nhìn thấy bóng dáng của Đại Diên. Còn Dương Viêm giống như quỷ mị thì đã xuất hiện rồi, trong đôi mắt xinh đep lộ ra tia sáng hưng phấn, bộ dạng tựa như đạt được thu hoạch sau khi nghiên cứu trận pháp thiên nhiên. Dương Khai cũng không hỏi nhiều, bởi có hỏi thì hắn cũng không hiểu, dứt khoát mặc kệ việc này. Đại Diên chưa trở về, Dương Viêm bèn tự động nghỉ ngơi trong gian phòng bên cạnh.
Lại tiếp tục chờ đợi ở Thiên Huyễn Phong thêm hai ngày, Đại Diên mới đột ngột xuất hiện. Bất quá Dương Khải cảm thấy có điều kỳ quái, trông Đại Diên có vẻ rất mệt mỏi, thần sắc có chút uể oải, hơn nữa hai mắt sưng đỏ, rõ ràng là mới khóc một trận, ngay cả khi cố gắng gượng cười, cũng không xóa đi được sự chán nản ẩn chứa giữa chân mày. Dương Khai không biết nàng ta rốt cuộc đã gặp phải điều gì mà biến thành bộ dạng này, nhưng nghĩ rằng có liên quan tới vị sư tôn đó của nàng. Dù sao trước đó Đại Diên là đi gặp sư tôn của mình, sau năm ngày quay lại, không ngờ có sự thay đổi này, thật khiến người khác khó hiểu.