Nhưng đến bây giờ, dường như cả ngọn núi đang bị thiêu đốt, đỉnh núi trơ trụi, đất đai xung quanh khô cằn, không còn phong cảnh thanh tú xinh đẹp như trước nữa.
Ngay cả pháp trận bố trí dùng để tập hợp linh khí, hình như cũng bị hủy diệt.
Trong lòng núi, khe suối không còn sót lại chút gì, hoàn toàn khô cạn, nước suối đã tan biến đâu mất dạng.
Bên trong thạch thất, một lốc xoáy vô hình đang xoay tròn, kéo theo thiên địa linh khí, tụ hội về phía này.
Quỷ Tổ khoan thai xuất hiện trước mặt Dương Khai, vẫn không nhúc nhích, nhíu mày nhìn hắn.
Dương Khai hình như không phát hiện ra, một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng hít vào một hơi, ngừng vận huyền công.
Im lặng kiểm tra bản thân một lượt, thần sắc Dương Khai phấn khởi hẳn lên.
Dương dịch trong đan điền, tà năng trong Ngạo Cốt Kim Thân đều biết mất không thấy gì nữa, hai loại sức mạnh dung hợp vào nhau, tạo thành một loại sức mạnh có đầy đủ cả hai đặc tính, mạnh hơn so với dương dịch và tà năng, ẩn chứa lực sát thương mạnh mẽ hơn.
Sức mạnh này chảy xuôi trong kinh mạnh, làm dịu huyết nhục toàn thân, cất trữ ở trong Ngạo Cốt Kim Thân.
Dương Khai cảm giác bản thân mình thay đổi từ trong da ngoài, giống như thay da đổi thịt, toàn thân tràn đầy sức mạnh không gì sánh nổi.
Một lần cảm ngộ, một lần tu luyện, khiến bản thân có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế này!
Hắn thậm chí cảm thấy mình có thể đại chiến một phen cùng cao thủ Thánh Vương Cảnh!
Tu vi cảnh giới cũng tăng lên một ít, tiến vào Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh không chút trở ngại.
Dương Khai thậm chí còn không biết mình đột phá, trong khoảng thời gian này hắn vẫn đắm chìm vào việc dung hòa hai loại sức mạnh. Không hề phát hiện ra điều đó, hỉ sự bất ngờ này khiến hắn càng thêm sung sướng.
Tâm niệm vừa động, Dương Khai thử thi triển Ma Thần Biến.
Từng đạo Ma vân không nhìn thấy bò lên, ẩn vào huyết nhục của Dương Khai, trong tích tắc, khí huyết lực, dao động sinh mạng điên cuồng thăng hoa...
Xem ra vẫn có thể thi triển Ma Thần Biến, Dương Khai chắc mẩm, dù sao sức mạnh sau khi dung hợp, đều sở hữu toàn bộ đặc điểm của dương nguyên và tà năng.
- Không tệ, không tệ. Thực sự ngươi làm rất tốt!
Giọng nói của Quỷ Tổ từ trước mặt truyền đến. Tỏ ý khen ngợi từ đáy lòng.
Dương Khai mở mắt, tản đi Ma Thần Biến, ôm quyền thi lễ:
- Tiền bối, đa tạ tiền bối ngày trước đã chỉ bảo.
Quỷ Tổ biểu lộ vẻ mặt cổ quái, hừ lạnh nói:
- Lão phu không chỉ bảo ngươi điều gì. Không cần nói lời cảm ơn lão phu!
Dương Khai cười ha hả nói:
- Tiền bối chỉ là thuận miệng. Nhưng nếu không có câu nói ấy, vãn bối muốn đi đến được bước này có thể phải mất mười mấy năm, thậm chí lâu hơn. Cho nên bất kể như thế nào, vẫn phải đa tậ tiền bối đã chỉ điểm!
- Tùy ngươi nghĩ như thế nào cũng được!
Quỷ Tổ xua xua tay, như thể không muốn dây dưa gì với Dương Khai, trầm giọng nói:
- Ngươi bế quan đã hơn một tháng, lão phu rộng lượng cho ngươi thời gian dài như vậy để tăng công lực, lúc này cũng thành công rồi, có phải nên tận lực làm chút bổn phận không hả?
Lão lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Khai, dường như bởi vì đợi lâu như vậy mà có chút phật ý.
Dương Khai vội vàng gật đầu:
- Vãn bối có thể bắt đầu tiến hành, ừm, chỉ có điều trước đó, ta muốn đi xem pháp trận không gian đó.
- Tùy ngươi, chỉ cần ngươi có thể tìm đường rời khỏi đây, làm như thế nào đều không quan trọng, tuy nhiên ngươi phải nhớ kỹ, nếu không tìm ra phương pháp, lão phu sẽ rút thần hồn của ngươi, tra tấn ngươi vĩnh viễn, khiến lão phu thất vọng, ngươi tuyệt đối không có kết cục gì tốt đẹp!
Lão hung hăng uy hiếp một phen, tùy tay đánh một đạo năng lượng hắc ám vào cơ thể Dương Khai, biến mất trong tức khắc.
Năng lượng hắc ám kia xuyên qua xuyên lại không ngớt trong cơ thể Dương Khai, chẳng mấy chốc sau đã tới cánh tay hắn, hiện ra một kí hiệu mặt người khủng khiếp.
Trong đó có thần niệm của Quỷ Tổ, Quỷ Tổ có thể giám sát nhất cử nhất động của Dương Khai thông qua ký hiệu này.
Dương Khai cười khổ lắc đầu, cất bước đi ra ngoài.
Chả mấy chốc sau đã rời khỏi lòng núi, đi tới khoảng đất bằng bố trípháp trận không gian.
Pháp trận không gian này kể từ khi Quỷ Tổ vận dụng lần cuối, vẫn để đó không dùng đến tận bây giờ, trong đại trận vô số thánh tinh tia sáng ảm đạm, năng lượng bên trong hầu như bị tiêu hao hết, cánh cửa không gian tôi luyện từ các mảnh vỡ chiến hạm còn đứng nguyên tại chỗ, trên khung cửa còn có một tầng Không Linh tinh mỏng manh bao bọc, biến ảo khôn lường.
Dương Khai không chỉ một lần lén quan sát pháp trận không gian này, hòng kiếm chút gợi ý từ nó, tăng cường sự lĩnh ngộ đối với pháp trận không gian.
Mãi đến lần này khi dò xét ở khoảng cách gần, không chút kiêng dè, hắn mới phát hiện, Quỷ Tổ tuy chẳng làm được thành tựu gì về bí mật không gian, nhưng lão đã trải qua ngàn năm nghiên cứu, quả thật có chút tâm đắc của mình.
Không ngờ lão lại có thể nghĩ đến việc sử dụng Không Linh tinh để làm chìa khóa mở ra thông đạo hư không, ổn định thông đạo hư không.
Tuy nhiên đáng tiếc là cánh cửa dùng để hình thành thông đạo hư không được luyện từ các mảnh vỡ của chiến hạm Thánh Vương cấp, đẳng cấp vẫn còn có chút thấp, Không Linh tinh bao phủ trên khung cũng hơi ít, cho nên thông đạo hư không mà Quỷ Tổ mở ra mới hỗn loạn như vậy, bất cứ lúc nào đều có thể sụp đổ.
Nếu cung cấp cho lão đủ nguyên liệu, lão chắc chắn có thể bố trí thành công một pháp trận không gian ổn định, về phần pháp trận không gian sẽ đưa họ đến đâu, e rằng Quỷ Tổ cũng không biết.
Dương Khai quan sát pháp trận không gian này kĩ càng, hiểu rõ sự nghiên cứu của Quỷ Tổ đối với bí mật không gian, lấy đó biến thành kiến thức của mình, thần thái chuyên chú.
Một lát sau, một hồi tiếng bước chân bỗng nhiên truyền tới.
Dương Khai quay đầu nhìn lại, phát hiện toàn bộ những người còn sống trên đại lục này, tất cả đều đã chạy tới đây.
Bọn họ nhìn thấy Dương Khai xuất quan, cho nên mới chạy tới.
- Chủ nhân...
Bích Nhã không thèm để ý bốn phía đang quăng ánh mắt khinh miệt về phía mình một chút nào, khẩn thiết hô một tiếng, cười dài đi đến bên cạnh Dương Khai, sốt sắng nói:
- Chúc mừng chủ nhân công lực đại tăng, đạt được cảm ngộ.
Lần này ả chân tâm thật ý quy thuận Dương Khai, muốn ở bên cạnh hắn, không còn dáng vẻ xu nịnh, cho nên nụ cười của ả vô cùng rạng rỡ.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.
- Huynh đê, không sao là tốt rồi, về sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.
Thần Đồ cười ha hả, sâu trong đôi mắt lại hiện lên một tia nghi hoặc rõ rệt.
Y vấn không rõ lắm công lực thật sự của Dương Khai, tuy rằng trong trận tử chiến ở chiến hạm, Dương Khai đột nhiên bùng nổ giết một tên Nhập Thánh tam tầng cảnh, nhưng đó là đánh lén trong nháy mắt, cũng không thể nói lên điều gì.
Thần Đồ cũng luôn phỏng đoán công lực thật sự của Dương Khai như thế nào.
Trước khi Dương Khai bế quan, y không cảm nhận được bất kì áp lực nào từ trên người Dương Khai, nhưng mỗi thời điểm ở cạnh Dương Khai, tận sâu trong nội tâm, đều có một âm thanh hò hét.
Nếu như y thật sự đánh Dương Khai, người chết chắc chắn sẽ là y.
Đây là trực giác của Thần Đồ với tư cách là một võ giả, nên y luôn cảm thấy Dương Khai vẫn đang giấu diếm tu vi và khả năng của mình.
Nhưng hiện tại gặp lại, Thần Đồ phát hiện cảm giác của mình so với trước kia hoàn toàn không có sự uy hiếp, lần này bản năng lúc trước cũng không có nhắc nhở y nữa.
Thần Đồ nghi hoặc khó hiểu, không biết Dương Khai bế quan gây ra động tĩnh lớn như vậy là có ý gì. Rốt cục là thành công hay là bị thất bại?
Có điều việc tu vi của hắn tăng lên một tầng cảnh giới thì lại rõ như ban ngày.
- Về sau ta sẽ cẩn thận.
Dương Khai cười ha hả.
Hòa Tảo, Hòa Miêu cũng mỉm cười gật đầu với Dương Khai, vui vì thấy hắn bình yên, ngược lại Nguyệt Hi có chút mất tự nhiên, đứng phía sau hai đồ đệ, gương mặt đầy lạnh lùng.
Một bên, Lã Quy Trần có vẻ miễn cưỡng tươi cười, gật đầu với hắn:
- Tiểu huynh đệ, có một chuyện bọn ta cứ thấy khó hiểu. Tiểu huynh đệ có thể nói cho bọn ta biết được không?
Dương Khai nhìn y một cái, thản nhiên nói:
- Chuyện gì?
Lã Quy Trần nhìn những người xung quanh, ổn định lại tâm thần, thấp giọng nói:
- Trước ngươi nói Quỷ Tổ tiền bối muốn cầu cạnh ngươi, rốt cục tiền bối muốn nhờ ngươi giúp đỡ chuyện gì?
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều giương ánh mắt sáng quắc nhìn Dương Khai, kì vọng hắn cho một câu trả lời.
Bọn họ thực sự không biết Dương Khai rốt cục có năng lực gì, chỉ là một võ giả Nhập Thánh Cảnh nhỏ bé mà lại đạt được thỏa hiệp cùng một cường nhân như Quỷ Tổ.
Quỷ Tổ coi trọng hắn ở điều gì?
- Lời này ngươi không ngại có thể đến hỏi Quỷ Tổ tiền bối, nếu tiền bối muốn nói thì chắc chắn sẽ cho ngươi biết.
Dương Khai khẽ cười nói.
Lã Quy Trần liền tỏ ra ngượng ngập, lập tức im bặt.
Y nhìn thấy Quỷ Tổ trốn còn không kịp, làm gì còn dám đến gặp hỏi chuyện này, nếu làm lão không vui chỉ sợ bản thân y cũng bị bóp chết.
- Tiểu tử, nếu ngươi còn lải nhải với chúng làm lãng phí thời gian, lão phu sẽ cho ngươi biết tay!
Giọng Quỷ Tổ bỗng nhiên vang lên bên tai, có vẻ cực kì mất kiên nhẫn. Dương Khai biến sắc, ôm quyền nói:
- Thật ngại quá, đã để tiền bối thúc giục, không nói chuyện phiếm nữa.
Dứt lời, Dương Khai lấy Tinh Toa ra, hóa thành một đạo cầu vồng màu xanh dần dần biến mất.
Cách khoảng đất bằng trên sườn núi vạn dặm, Dương Khai dừng lại.
Thủ đoạn xé rách không gian này hiện giờ chỉ có Quỷ Tổ biết, là một tuyệt chiêu của Dương Khai, cho nên hắn cũng không bộc lộ ra, tối thiểu cũng không bại lộ đối với loại người như Lã Quy Trần.
Xem xét hai bên trái phải một lượt, Dương Khai vận chuyển lực lượng, ngưng tụ tại đầu ngón tay, thuận tay xé một cái.
Không gian lập tức xuất hiện một khe nứt, trong khe không có ánh sáng, lạnh như băng, trống rỗng hư vô, từng đợt dao động quỷ dị từ trong truyền ra.
Dương Khai không vội vã chui vào, nhìn qua khe lặng người suy nghĩ.
Trước kia hắn xé rách không gian, nơi bị xé giống như đao kiếm cắt ra, vết cắn bằng phẳng.
Nhưng hiện tại, bên cạnh vị trí bị xé rách, lại có nhiều đám Ma diệm màu đen cháy bừng bừng, đám Ma diệm đó khi lạnh khi nóng, biến ảo khôn lường, làm cho người ta không nắm được dấu vết và quy luật.
Nó dường như đốt cháy cả không gian, khiến vết xé kia không thể liền lại được.
Dương Khai vẻ mặt cổ quái.
Hắn không ngờ, sau khi dung hợp hai loại sức mạnh lại sinh ra ngọn Ma diệm vô cùng quỷ dị này.
Xem chừng phải xem xét lại bản thân rồi.
Không dừng lại, Dương Khai lách mình vào trong khe, thần niệm vừa động, Ma diệm chợt tắt, vết xé rách không gian một lần nữa khép lại.
Ở giữa loạn lưu không gian, Dương Khai không chút lo lắng, nhìn cánh tay mình bị Quỷ Tổ khắc kí hiệu mặt người, hắn cười khổ một tiếng.
Quỷ Tổ mưu mô gì trong lòng, Dương Khai rõ hơn ai hết.
Sở dĩ lão không giết hắn, thúc giục hắn tìm kiếm phương hướng rời đi, chính là muốn giám sát động tĩnh của hắn, rình xem hắn xé rách không gian như thế nào, theo dõi động tĩnh trong loạn lưu không gian, dùng cái này để tăng cường sự lí giải của bản thân đối với sự huyền bí của không gian.
Lão muốn học trộm thủ đoạn này.
Người như Quỷ Tổ, há lại đem tất cả hi vọng đánh cuộc vào Dương Khai? Chính lão còn có ý định khác!