Không khí khô hanh, khắp nơi trong thạch thất đều điểm xuyết những kỳ thạch tỏa ánh sáng dịu nhẹ, khiến nơi này sáng rõ.
Ngọn núi này hình như nằm ở vị trí trung tâm của đại lục, trong lòng núi, các thông đạo tỏa đi khắp nơi hội tụ thành một đại trận, kéo linh khí nồng đậm của đại lục tề tụ lại đây.
Thủ pháp mà Dương Khai bố trí ở sơn động cách đây vạn dặm mà so với thủ pháp của Quỷ Tổ thì ấu trĩ tiếu lâm hơn hẳn.
Một dòng suối nhỏ đâm xuyên suốt những thạch thất đó, nước suối trong veo chảy từ từ, hoàn toàn không phải dòng suốt bình thường, mà là linh thủy thuần khiết ngưng kết từ linh khí, uống một ngụm bằng với hấp thụ một lượng lớn năng lượng thiên địa, vô cùng có ích cho việc tu luyện.
Dương Khai vác Hòa Tảo và Hòa Miêu vào trong lòng núi, dùng thần niệm cảm giác một phen thì không khỏi thay đổi sắc mặt, môi trường tu luyện ở đây quả tốt không thể tốt hơn, chẳng trách Quỷ Tổ lại chọn đây làm chỗ ở.
Hắn cũng nhìn ra được điểm kỳ lạ trong dòng suối đó, không khỏi tấm tắc khen, rồi men theo hướng suốt chảy, tiếp tục đi vào trong lòng núi.
Từ lúc bị Dương Khai vác lên vai, Hòa Tảo cứ im lặng, Hòa Miêu thì sợ đến run cầm cập, nàng tưởng tên Dương Khai mặt người dạ thú này định giở trò đồi bại với nàng thật.
Bên tai vẫn văng vẳng tiếng quát giận giữ và chửi rủa xé ruột xé gan của Nguyệt Hi, nàng gần như hét tới khản cả cổ, nhưng cũng chẳng ai để ý tới.
Chẳng mấy chốc sau, Dương Khai dừng bước, hắn tìm bừa một gian thạch thất đi vào, thả Hòa Tảo và Hòa Miêu xuống.
Hòa Miêu lạp tức nhảy về sau lưng tỷ tỷ như con thỏ con, tay nắm chặt vạt áo, sợ hãi nhìn Dương Khai, giọng run run:
- Ngươi muốn làm gì? Ngươi sẽ không làm gì bọn ta đấy chứ?
- Ngươi nghĩ sao?
Dương Khai nở nụ cười tà ác.
Hòa Miêu không kìm được run bắn một cái, càng thêm kinh hãi.
- Đừng đùa nữa.
Hòa Tảo thản nhiên nhìn Dương Khai, hàng lông mày nhíu lại thành một đường:
- Có gì thú vị à, cho dù giữa ngươi và sư phụ có xích mích, thì cũng không nên giày vò người như thế, làm vậy... quá tàn nhẫn.
- Tàn nhẫn?
Dương Khai nhướn mày, cười nhạt.
- Người như sư phụ ngươi đáng bị giáo huấn một phen, thời gian các ngươi ở cạnh cô ta chắc chắn không hề ngắn, chẳng lẽ không biết cô ta có khuyết điểm gì?
Hòa Tảo cau mày, khẽ thở dài:
- Sư phụ có lúc quả thật hơi ngốc, có chết cũng không nhận sai, như thời gian trước, rõ ràng người biết không nên quá cảnh giác ngươi, làm khó ngươi, nên xin lỗi ngươi, cảm tạ vì đã cứu bọn ta, nhưng từ đầu chí cuối vẫn không chịu mất thể diện.
- Đó là vì ta công lực thấp, chả được cô ta coi trọng.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu.
- Sư phụ không phải là người xấu, người...
- Khỏi cần nói nữa, cô ta đã từng muốn giết ta, thì phải trả giá! Ta sẽ quyết định sinh tử của cô ta dựa vào biểu hiện.
Hòa Tảo rùng mình, bất an nhìn Dương Khai:
- Ngươi muốn giết sư phụ?
- Còn xem thái độ đã, ta sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào có địch ý với ta sống trên cõi đời này!
Thần sắc Dương Khai lạnh tanh.
- Cho dù cô ta có là sư phụ các ngươi thì cũng không! Nếu các ngươi vì đó mà tìm ta báo thù, ta cũng sẽ không nương tay đâu.
- Ngươi làm thế chẳng phải làm khó bọn ta sao?
Hòa Tảo cười khổ.
- Vậy nên ta mới đưa các ngươi vào đây!
Dương Khai nói một tiếng, rồi dùng thần niệm kết nối với Quỷ Tổ.
Một lát sau, năng lượng tà ác trói buộc Hòa Tảo và Hòa Miêu vụt biến mất, họ lại được tự do.
- Tự tìm chỗ tu luyện đi, tạm thời đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài, các ngươi cũng không ra được đâu!
Dương Khai bảo, rồi bỏ đi thẳng.
Đợi cho Dương Khai đi khỏi, Hòa Miêu mới thò đầu ra nhìn, hít một hơi thật sâu, tay vỗ ngực:
- Sợ chết đi được, muội còn tưởng là hắn định làm thật...
Hòa Tảo cười bảo:
- Muội tưởng hắn định làm gì?
Hòa Miêu đỏ cả mặt, xấu hổ không nói gì.
- Hắn không phải là người như vậy, hắn đưa chúng ta vào đây, thứ nhất là để trừng phạt sư phụ, thứ hai là để có lợi cho chúng ta.
- Có lợi cho chúng ta?
Hòa Miêu kinh ngạc.
- Trước đó, lúc Quỷ Tổ định ném hắn vào thông đạo hư không, chẳng phải chúng ta đã nói đỡ giúp hắn đó sao?
Hòa Tảo mỉm cười, thạch thất cô tịch bỗng như sáng rực.
- Hắn là người ân oán phân minh, đưa chúng ta vào đây, nhất định là để cho chúng ta tu luyện.
- Vậy à? Muội lại thấy hắn rất đáng sợ.
Vẻ mặt Hòa Miêu đầy hãi hùng, giờ nhớ lại Dương Khai lúc ấy, nàng không kìm được ớn lạnh tận đáy lòng, thầm cảm thấy tên này quá mức tàn nhẫn.
- Phía sư phụ làm sao đây?
Hòa Miêu hỏi, nàng vẫn có thể nghe thấy tiếng chửi rủa của Nguyệt Hi, âm thanh bi phẫn khản đặc đó văng vẳng bên tai, khiến nàng lấy làm lo âu.
Hòa Tảo chợt cười thần bí, lấy bí bảo truyền tin ra, hai tỷ muội nhìn nhau, ánh mắt sáng ngời.
Hòa Tảo trút thần niệm vào trong bí bảo, truyền tin về tình cảnh của hai tỷ muội lúc này cho sư phụ.
Trong một gian thạch thất khác, Dương Khai tìm chỗ khoanh chân ngồi xuống, suy nghĩ về dự định sau này.
Tuy hiện giờ giữa hắn và Quỷ Tổ đã có giao ước, nhưng rốt cuộc có thể dùng cách xé hư không để rời khỏi đại lục này hay không, hắn vẫn không có tự tin.
Vừa rồi bị Quỷ Tổ truy kích, hắn đã mất lần xé không gian, nhưng chỉ có thể hiện thân ở một góc nào đó của đại lục này, không thể rời khỏi đây để lên tới Tinh Không, điều này khiến hắn rất chán nản.
Nếu thủ đoạn này mà không có tác dụng, Quỷ Tổ nhất định sẽ không chịu tha cho hắn, đến lúc đó, hắn sẽ phải chết thê thảm hơn bất cứ ai.
Cũng may vẫn còn có thể kéo dài chút thời gian, Dương Khai nghĩ hắn phải tìm ra cách giải quyết nhanh nhất có thể, ít nhất phải khiến Quỷ Tổ nhìn thấy được hy vọng thì mới ổn.
Bên ngoài truyền đến tiếng quát của Thần Đồ, Dương Khai giật mình, ngẩng đầu lên hỏi:
- Tiền bối, bằng hữu của ta có thể vào được không?
- Ngươi muốn cho ai vào đều được! Dù sao ở đây cũng có rất nhiều thạch thất.
Tiếng Quỷ Tổ vang lên.
Dương Khai gật đầu, phóng thần niệm ra báo cho Thần Đồ một tiếng.
Một lát sau, Thần Đồ vác theo đủ thứ bao lớn bao nhỏ đi vào, y vừa đi vừa ngắm cảnh, miệng tấm tắc khen, có vẻ cũng phải xiêu lòng trước môi trường tu luyện ở đây.
Đi tới thạch thất chỗ Dương Khai, y nhẹ nhàng đặt đống đồ vác trên vai xuống, nói:
- Đồ của bọn Tử Tinh thu thập được trong thời gian qua đều ở cả đây, Lã Quy Trần không dám giữ lại cái nào hết.
- Còn có cả thánh tinh đó!
Sau lưng Thần Đồ vụt ra một bóng người, mỹ phụ Bích Nhã miệng cười tủm tỉm xuất hiện trước mặt Dương Khai.
Dương Khai nhìn ả một cái rồi lại nhìn Thần Đồ.
Thần Đồ nhún vai:
- Cô ả tự đòi vào, bằng không nhiều đồ thế này mình ta cũng chẳng khuân vết vào được.
- Tiểu ca... Người ta tới đây là để nói với ngươi một câu xin lỗi.
Bích Nhã tỏ vẻ đáng thương, mắt mờ nhạt ánh nước, trông sợ sệt như một tiểu cô nương làm sai, khẽ cắn môi, nói một cách nũng nịu:
- Ngươi đại nhân đại lượng, đừng so tính chuyện lúc trước nữa được không?
Giọng ả mềm mại dễ nghe, ánh mắt u oán.
Tận sâu trong đôi mắt đó, dường như ẩn chứa nỗi hối hận rất đậm, khiến người khác nghĩ ả thật lòng nhận lỗi, lập tức có cảm giác muốn che chở, tha thứ cho mọi việc làm trước đây của ả.
Nhưng Thần Đồ đứng một bên lại không kìm được run bắn người, đưa tay xoa cổ, bất mãn nói:
- Mẹ nó, hại lão tử nổi da gà khắp cùng mình! Ngươi không nói bình thường được hay sao mà cứ phải nũng na nũng nịu như vậy?
Ba Hạc trừng mắt nhìn y một cách hung tợn, rồi lại mỉm cười nhìn Dương Khai:
- Ta biết ta rất ti tiện, nhưng chỉ cần tiểu ca không chê, từ nay về sau ta chỉ nghe lời một mình ngươi thôi, mặc cho ngươi sai khiến, làm trâu làm ngựa cho ngươi, tuyệt đối không oán thán.
Thần Đồ kinh ngạc:
- Ngươi cũng biết là mình ti tiện à?
Da mặt Bích Nhã co giật, vẻ mặt như thể chỉ muốn bóp chết Thần Đồ ngay tức khắc, nhưng ngại trước mặt Dương Khai nên cũng không giác nổi giận, gương mặt đầy khó coi.
- Làm trâu làm ngựa?
Dương Khai nhếch miệng cười, một nụ cười thú vị.
Bích Nhã gật đầu:
- Người ta thật lòng đó.
- Ngươi muốn gì?
Dương Khai hỏi ả.
- Muốn sống.
Câu trả lời của Bích Nhã ngắn ngọn nhưng nhiều ý.
- Được, nể mặt ngươi thành thực, sau này ngươi cứ theo ta!
Dương Khai khẽ gật đầu.
Đôi mắt Bích Nhã lập tức tỏa ánh sáng động lòng người, mừng rỡ nói:
- Đa tạ tiểu ca, nô tì nhất định sẽ tận tâm tận lực hầu hạ ngài, không khiến ngài thất vọng đâu... Ừm, vậy sau này nô tì gọi ngài là gì đây... Chủ nhân được không ạ?
Mặt ả thoáng ửng đỏ, hình như rất xấu hổ, có phần tình chân ý thật, có phần động lòng người...
Thần Đồ nhìn thấy mà không khỏi trợn tròn mắt, lắc đầu lia lịa:
- Ả đàn bà này đúng là diễn giỏi thật, nếu không biết con người ngươi thế nào, có khi ta đã bị ngươi lừa rồi.
Bất cứ ai nhìn thấy ả lúc này, e là sẽ động lòng trắc ẩn, lơi lỏng cảnh giác với ả.
- Hai chủ tớ cứ từ từ chơi đùa, ta không quấy rầy nữa.
Thần Đồ nói một tiếng, hỏi:
- Dương Khai, ta có thể tìm một nơi trong này ở lại được không?
- Được!
Dương Khai gật đầu.
- Đa tạ!
Thần Đồ nhếch miệng cười, đang định rời đi thì thấy Dương Khai ném tới một cái bình ngọc, y giơ tay đón lấy:
- Đây là cái gì?
- Một bình thánh đan! Dùng để tu luyện.
Thần Đồ cười khà khà:
- Huynh đệ có lòng rồi, các ngươi cứ thoải mái, ta sẽ đóng kín thần thức, đảm bảo sẽ không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào.
Y nói đầy hàm ý, nhanh chóng biến mất tăm hơi.
- Chủ nhân... có muốn nô tì xoa bóp vai giúp ngài nhé? Nô tì thấy ngài có vẻ rất mệt!
Bích Nhã đưa ánh mắt duyên dáng nhìn Dương Khai, vẻ mặt nũng nịu, cái cổ trắng ngần ửng hồng lạ thường, hình như đến hơi thở cũng nóng hơn hẳn.
Nói rồi, ả cũng chẳng quan tâm Dương Khai có đồng ý hay không, đi thẳng tới sau lưng hắn khoanh chân ngồi xuống, thân thể mềm mặt chủ động dính sát vào, hai cánh tay đặt lên vai Dương Khai, nhẹ nhàng vuốt ve.
Động tác của ả dịu dàng như nước, như thể đang chạm vào người mình si mê, lực sử dụng cũng vừa đủ, từng năng lượng lạ thường xuyên thấu qua đầu ngón tay ả, kích thích cơ thể Dương Khai, khiến hắn toàn thân thoải mái, mọi mệt nhọc do tiêu hao sức mạnh quá độ vì bị Quỷ Tổ truy kích bỗng không cánh mà bay, trong phút chốc vẻ mặt hưng phấn, khỏe khắn hơn cả.