Bên cạnh chiến hạm, Tân Nhuệ hồ nghi hỏi.
Tuyết Nguyệt mỉm cười:
- Hôm qua có vài chuyện phải ở lại, chưa đi được, nên ta mới để chiến hạm đi trước. Tân Nhuệ thúc thúc chuẩn bị đi Phỉ Thúy Tinh, nên ta nghĩ tiện đường đi cùng chắc là không thành vấn đề, dù gì thì cũng sẽ đi qua gần Vũ Bộc Tinh, ta xuống ở đó là được.
Tân Nhuệ bất giác nhíu mày lại.
Tuyết Nguyệt nhìn lão, tiếp tục cười:
- Chắc Tân Nhuệ thúc thúc không thấy có gì bất tiện chứ? Ta chỉ đi nhờ thôi, chẳng lẽ chiến hạm này có thứ gì không cho ta thấy được?
Thái độ của Tân Nhuệ khiến y sinh nghi, không khỏi nhìn vào lão.
Tân Nhuệ bật cười ha hả:
- Tuyết Nguyệt thiếu gia đùa sao, chiến hạm này của ta chỉ có vật tư Liệt Diệm đặt mua, còn thứ gì khác mà thiếu gia không được thấy chứ? Mời Tuyết Nguyệt thiếu gia!
Nói rồi lão lách người qua.
- Đa ta Tân Nhuệ thúc thúc.
Tuyết Nguyệt dẫn hai người của mình đi vào, tất cả những võ giả nhìn thấy y đều trang nghiêm hành lễ.
- Điều tra xem trong chiến hạm này có vật tư nào không thể vận chuyến ra ngoài không!
Tuyết Nguyệt vẫn giữ nụ cười trên môi, truyền thần niệm cho hai tên thuộc hạ.
- Thiếu gia hoài nghi Tân Nhuệ vận chuyển vật tư lậu?
Một tên trả lời.
- Chắc là lão không làm vậy đâu, nhưng thái độ của lão khiến ta hơi chú ý, cẩn thận vẫn hơn!
- Thuộc hạ sẽ điều tra!
Ba người đi trong chiến hạm, nhanh chóng tìm tới một gian phòng xa hoa, gian phòng này xưa này chỉ có người có thân phận cao quý nhất mới có tư cách ở.
Còn như gian phòng mà Dương Khai và Huyết Đồng ở thì chỉ khoa là loại phòng thường cho võ giả của thương hội.
Bên ngoài chiến hạm, đợi cho đám người Tuyết Nguyệt vào trong, Tân Nhuệ mới ngước lên nhìn thì vừa hay thấy hai gương mặt sắc diện cực khó coi bên cửa sổ.
- Hắn vào rồi.
Mặt Dương Khai trầm như nước, nhìn Huyết Đồng.
Da mặt Huyết Đồng cũng giật rần rần, y có nghĩ cũng không ngờ lại đụng độ Tuyết Nguyệt vào lúc này, hơn nữa lại còn lên cùng một chiến hạm với y.
- Tuyết Nguyệt thiếu gia muốn đi Vũ Bộc Tinh, đó là một ngôi sao tu luyện do thương hội ta quản hạt, chỉ cần hai tháng là tới nơi. Dương thiếu gia hãy tạm nhẫn nại một thời gian, đợi Tuyết Nguyệt thiếu gia đi là ổn.
Huyết Đồng trấn an.
- Cũng chỉ còn cách này.
Dương Khai bất đắc dĩ gật đầu.
Tuy hắn chưa bao giờ thực sự gặp mặt Tuyết Nguyệt, nhưng lúc đó hắn có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt y, thì hẳn là đối phương cũng sẽ nhớ đại khái dáng hắn. Lúc này mà xuất hiện trước mặt Tuyết Nguyệt, rõ là tự chui đầu vào lưới. Để giữ kín bí mật lén giao dịch vật tư quý giá, y đã giết chết hai nghìn người vô tội, chắc chắn không hề to tát nếu giết thêm một người nữa.
Hai tên đi cạnh Tuyết Nguyệt nhất định là cường nhân mà hắn không thể nào địch lại, Dương Khai cảm nhận được áp lực cực lớn từ bọn chúng.
Hắn biết lời Huyết Đồng nói là sự thật, cũng là cách tốt nhất.
- Vật này Dương thiếu gia hãy cầm lấy, trút thần niệm vào là có thể nói chuyện được với ta. Nếu ngài có cần gì, cứ gì nó để thông báo cho ta biết.
Huyết Đồng vừa nói, vừa lấy ra một bí bảo hình la bàn đưa cho Dương Khai.
Dương Khai cầm lấy, nhìn ngắm một lúc, nhanh chóng hiểu ra công dụng và các dùng của nó.
Loại bí bảo la bàn dùng để nói chuyện này trước đây Dương Khai đã thấy nhiều lần, đám người của Tử Tinh và Kiếm Minh cũng dùng nó để nói chuyện, đến nay hắn mới sở hữu cho mình một cái, không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.
- Ừ, vậy ta về trước đây.
Dương Khai nói, cất la ban rồi đi ra ngoài.
Vừa rồi hắn nghe thấy tiếng bước chân của Tuyết Nguyệt và hai tên kia lướt ngang từ bên ngoài, biết chắc chúng đã đi xa, nên bây giờ có ra ngoài cũng không sao.
- Dương thiếu gia...
Huyết Đồng chợt gọi từ phía sau.
- Còn chuyện gì?
Dương Khai quay đầu nhìn y.
Huyết Đồng nửa muốn nói nửa không, một lúc lâu mới lên tiếng:
- Thần Đồ thiếu gia thật lòng muốn kết giao với ngài, thiếu gia không bao giờ làm chuyện gây hại ngài đâu!
Dương Khai nhìn y, ánh mắt sâu xa, khẽ gật đâu.
- Ta hiểu rồi.
Hắn hoài nghi Thần Đồ bán đứng mình, cũng vì chuyện lần này quá trùng hợp, ai cũng phải sinh nghi.
Nhưng từ cuộc đối thoại vừa rồi giữa Tuyết Nguyệt và Tân Nhuệ, hắn đã biết đó chỉ là hiểu lầm của mình.
Lúc Thần Đồ biết hắn giết chết ba võ giả của thường hội, y căn bản không có ý định truy cứu, thế này cũng có thể nhìn ra, y thật sự rất coi trọng tình hữu nghị giữa mình và hắn, bằng không thì ít nhất cũng đã để lộ chút không vui rồi.
Nhưng y không có, y hoàn toàn không để tâm đến cái chết của ba võ giả thương hội mình!
Trở về phòng, Dương Khai đóng cửa, khoanh chân ngồi lên giường tu luyện.
Tầm một canh giờ sau, trong chiến hạm bỗng vang lên tiếng vù vù, toàn chiến hạm như đều lắc lư, nhưng chỉ trong một cái nháy mắt, rồi tất cả lại bình thường trở lại, ngay lập tức, chiến hạm dần bay lên và chuyển hướng, tốc độ càng lúc càng nhanh, đợi đến khi bay lên cao mấy nghìn trượng, nó chợt hóa thành một dải sáng, xông thẳng về phía Tinh Không rộng lớn.
Dương Khai mở to mắt ra nhìn, chỉ thấy cảnh sắc bên ngoài cửa sổ lùi đi như bay, cả Thủy Nguyệt Tinh nhỏ dần.
Xuyên qua tầng mây dày, chiến hạm bước vào thế giới ngàn sao, bay về phía Phỉ Thúy Tinh.
Kể từ sau khi biết Tuyết Nguyệt cũng ở trên chiến hạm này, Dương Khai luôn cẩn thận đóng cửa không ra ngoài, kể cả lúc tu luyện, cũng không giải phóng sức mạnh, tránh khiến Tuyết Nguyệt chú ý.
Từ tin tình báo của Huyết Đồng, hắn được biết Tuyết Nguyệt ở trong một gian sương phòng xa hoa trên một tầng khác, không cùng tầng với khoang này, có điều Dương Khai vẫn không thể lơ là cảnh giác.
Lang bạt nhiều năm bên ngoài như vậy, cẩn trọng mới là gốc rễ để hắn tiếp tục sống.
Tốc độ của chiến hạm Thánh Vương cấp thượng phẩm cực nhanh, nhanh hơn không chỉ gấp mấy lần so với việc Dương Khai ngự sử Tinh Toa.
So sánh chiến hạm và Tinh Toa ngang cấp với nhau, thì chiến hạm luôn chiếm ưu thế về tốc độ, cho dù nó thể tích lớn, nhưng vô số linh trận được khắc bên trong lại có thể tăng nguồn lực rất lớn cho nó, thánh tinh dùng làm nguồn suối năng lượng cũng có thể cung cấp động lực cần thiết.
Trong Tinh Không, có biết bao nhiêu thiên thạch trôi dạt, những thiên thạch này di chuyển không có quy luật, có lớn có nhỏ, có cái bay rải rác, cũng có hội tụ với nhau, hình thành nên biển thiên thạch khổng lồ.
Lúc chiến hạm di chuyển giữa Tinh Không, đã tránh những thiên thạch này với tư thế hết sức tài tình, tránh gây thiệt hại không đáng có cho chiến hạm. Nếu không tránh được, cũng sẽ được võ giả trên chiến hạm ra tay trước, thay đổi quỹ đạo của thiên thạch, hoặc trực tiếp bắn nát.
Suốt cả chặng đường bình an vô sự, Dương Khai chỉ tu luyện cảm ngộ trong phòng mình, thi thoảng cũng nhìn ra ngoài ngắm cảnh sắc tuyệt đẹp hòng thư giãn.
Ngày nọ, hắn chợt lấy la bàn ra, trút thần niệm vào trong liên lạc với Huyết Đồng.
- Dương thiếu gia có gì cần sai bảo?
Huyết Đồng nhanh chóng hồi đáp.
- Hai tên đi cùng Tuyết Nguyệt có tu vi thế nào?
- Một tên là Phản Hư Cảnh, tên còn lại chắc chỉ là Thánh Vương tam tầng cảnh!
- Phản Hư Cảnh...
Dương Khai giật mình, cũng hiểu được Tuyết Nguyệt có địa vị thế nào trong lòng Ngải Âu hội trưởng. Thủ vệ mạnh nhất trong hành cung của Thần Đồ cũng chỉ có Gia Long, tu vi Nhập Thánh tam tầng cảnh, nhưng cạnh Tuyết Nguyệt lại có một cường nhân Phản Hư Cảnh.
Trong lòng Ngải Âu hội trưởng, rõ ràng địa vị của Tuyết Nguyệt cao hơn Thần Đồ.
- Còn bản thân Tuyết Nguyệt?
Dương Khai hỏi.
- Mười năm trước đã đột phá Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, hiện tại thì không biết...
Giọng Huyết Đồng có phần thổn thức.
- Tuyết Nguyệt thiếu gia tư chất xuất chúng, trong số các con của Ngải Âu hội trưởng, tu vi của hắn là cao nhất, Thần Đồ thiếu gia chỉ có thể đứng thứ hai.
- Lợi hại.
Dương Khai tán thưởng.
- Trong chiến hạm này, ngoài tên cường nhân cạnh Tuyết Nguyệt ra, không còn võ giả Phản Hư Cảnh nào nữa đúng không?
- Ừ, quả vậy, dù gì cường nhân công lực tầm này cũng rất hiếm, ở mỗi một ngôi sao tu luyện, người đạt tới Phản Hư Cảnh đều không nhiều, họ phân tán ở nhiều nơi trong Tinh Vực, làm trụ cột của mỗi thế lực. Việc nhỏ như vận chuyển vật tư thường không làm phiền họ được, trừ phi là vận chuyển những thứ cực kỳ quý, mới có võ giả Phản Hư Cảnh ra mặt hộ tống.
Y giải thích, dừng một lát rồi nói:
- Dương thiếu gia đang lo lắng cho sự an toàn của chiến hạm? Nếu thế thì không cần lo đâu, công việc làm ăn của thương hội trải rộng khắp Tinh Vực, đều có qua lại với các thế lực lớn. Kể cả bọn cường đạo ẩn thân trong Tinh Hà Chi Tích, hung đồ của Di Khí Sào Huyệt, cũng không mạo hiểm nhắm vào chiến hạm của thương hội ta, chúng cũng có yêu cầu về thương hội.
Tinh Hà Chi Tích, Di Khí Sào Huyệt là hai thế lực cực kỳ tài ác trong cả Tinh Vực. Trước đây Dương Khai đã từng biết sơ qua từ Thần Đồ. Chúng bị cả Tinh Vực căm thù, hoành hà bá đạo trong Tinh Vực, cướp các chiến hạm đi đường, bắt người cướp của trong chiến hạm, nam thì làm nô lệ, nữ thì làm kỹ nữ, thủ đoạn hung tàn tột cùng.
Chiến hạm nào cũng đều tránh xa hai nơi này.
Các đại thế lực trong Tinh Vực từng liên thủ nhiều lần bao vây tiễu trừ chúng, nhưng hai nơi này quá hiểm yếu, đều có đại trận tự nhiên cực ghê gớm bảo vệ. Mỗi lần hành động, các đại thế lực đều bị tổn thất nghiêm trọng. Tuy có thể tạm thời trấn áp thói hống hách của Tinh Hà Chi Tích và Di Khí Sào Huyệt, nhưng chẳng được bao lâu, chúng lại sống dậy phá hoại Tinh Vực, hơn nữa còn trả thù nặng tay hơn.
Mấy phen đày đọa, cũng không còn ai tốn sức mà chẳng được gì nữa.
- Phàm là chiến hạm có biểu tượng của thương hội, thì không ai dám động đến, cũng chẳng ai lại động vào!
Ngữ khí của Huyết Đồng có thoáng phần tự hào.
- Hiểu rồi!
Dương Khai gật đầu, nhàn rỗi tới mức vô vị, hắn nói đông nói tây với Huyết Đồng thêm một lúc để giết thời gian rồi mới cắt liên lạc.
Hắn đắm chìm thần niệm vào trong thức hải, hiển hóa thành linh thể thần hồn, vùi đầu vào nghiên cứu Tinh đồ.
Vừa rồi lúc nói chuyện với Huyết Đồng, Dương Khai đã dò la tình hình Vũ Bộc Tinh chiến hạm sắp đi qua và đích đến là Phỉ Thúy Tinh, được biết hai ngôi sao này đều là ngôi sao tu luyện linh khí không tầm thường. Vũ Bộc Tinh là tinh cầu của Hằng La Thương Hội, còn Phỉ Thúy Tinh là Chủ tinh của Liệt Diệm, hắn bắt đầu tìm vị trí của Phỉ Thúy Tinh và Vũ Bộc Tinh trên tấm Tinh đồ này.