Mục lục
Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tình huống gì vậy? Dương Khai kinh hô một tiếng, đứng tại chỗ, ánh mắt kinh hãi nhìn cảnh tượng trên trời.

Bên kia, mỗi một lần Thất Diệu Khổng Tước vị trí truyền tới tiếng hít thở chính là chỗ chim thần sống!

Dương Khai vẫn luôn ngạc nhiên, chim thần Thất Diệu Khổng Tước mạnh như thế nào, nhưng vẫn không bắt được trọng điểm.

Nhưng nhìn từ uy lực Thất Diệu Bảo Quang nó thổ nạp ra, chim thần tuyệt đối không thể kém hơn Hư Vương tam tầng cảnh! Có lẽ so với Hư Vương tam tầng cảnh còn kinh khủng hơn.

Hắn cũng từng nghĩ qua phải đi nhìn xem chim thần rốt cuộc hình dạng thế nào, nhưng vẫn là không quyết tâm. Nhưng thời khắc này từ tình hình bên kia mà xem, chim thần Thất Diệu Khổng Tước dường như có chút dị động.

Chẳng lẽ người nào không có mắt trêu chọc nó?

Dương Khai trong lòng nghĩ như vậy, âm thầm vì người làm ra chiêu đó mà cảm nhận được bi ai, trêu chọc Thất Diệu Khổng Tước, chỉ sợ là muốn chết không có chỗ chôn.

- Ô, không đúng! Dương Khai thần sắc ngẩn ra, bởi vì một khắc này hắn mới phát hiện ra, động tĩnh bên kia tuy rằng rất rõ ràng, nhưng căn bản không có dao động chiến đấu truyền đến, hiển nhiên là không có người trêu chọc Thất Diệu Khổng Tước. Lúc hào quang bảy màu bao trùm bầu trời, mơ hồ có một thân ảnh khổng lồ từ mặt đất bay lên, sáp nhập vào trong hào quang bảy màu, ngay sau đó, hào quang bảy màu kia bất thời vừa thu lại, hướng phía xa trốn đi, càng lúc càng xa!

- Bay đi? Dương Khai chau mày, chỉ có thể làm ra phỏng đoán như vậy.

Ngay sau đó, thần sắc hắn mừng như điên!

Thất Diệu Khổng Tước vẫn luôn sống ở một nơi sâu trong dược cốc, chỗ đó bất kể là vị trí nào, khẳng định đều có gì đó hấp dẫn nó dừng lại, nói cách khác, chỗ đó tuyệt đối có bảo bối!

Lúc này Thất Diệu Khổng Tước bay đi, chẳng phải là vừa lúc đi trước tìm cơ hội tốt?

Cùng chung ý niệm này, Dương Khai liền bất kể như thế nào cũng không áp chế nổi, một lòng muốn đi sang bên kia dò xét một phen, đứng tại chỗ thần sắc giãy giụa suy tính một hồi, Dương Khai mới cắn răng, nhanh chóng hướng bên kia bay tới.



Cùng lúc đó. Tại một nơi trong dược cốc, Tử Long đứng tại chỗ, trong ánh mắt phóng ra tia cuồng nhiệt, nhìn chằm chằm vào hào quang bảy màu biến mất trong không trung, quát nhỏ: -Tới lúc rồi, không nghĩ tới lần này vận may lại không ngờ tốt như vậy, mới vào được hơn mười ngày liền gặp được chim thần rời ổ. Ha ha ha, thật là cơ hội trời cho!

Tử Long vẫn luôn biểu hiện rất trầm ổn, nhưng là bây giờ, vẻ mặt của lão cũng rất hưng phấn, giống như là gặp được chuyện tốt ngàn vạn năm khó gặp.

Hứa Nguy ở bên cạnh đầu óc mơ hồ.

Trái lại Tử Đông Lai lập tức mừng rỡ hỏi han: -Nói như thế, chúng ta có thể lấy được Bất Lão Thụ?

- Bất Lão Thụ? Hứa Nguy trong nháy mắt trợn tròn mắt. Hoảng sợ nhìn Tử Đông Lại, kinh thanh nói: -Thiếu chủ, ngươi vừa nói Bất Lão Thụ?

Lão hiển nhiên cũng là biết Bất Lão Thụ tồn tại, biết Bất Lão Thụ đại diện cho cái gì, lại có ý nghĩa như thế nào, nhưng cũng chỉ là nghe đồn qua, thậm chí lão cho rằng Bất Lão Thụ những thứ này căn bản là không tồn tại.

Nhưng vừa rồi, lão lại nghe được từ trong miệng Tử Đông Lai ba chữ Bất Lão Thụ.

Kết hợp đủ loại, Hứa Nguy lập tức suy đoán ra, nơi chim thần kia sống, tồn tại loại Bất Lão Thụ chí bảo thiên địa này!

- Liên quan gì đến ngươi? Tử Đông Lai lạnh lùng liếc Hứa Nguy một cái, vừa rồi hắn cũng là tâm tình kích động, không cẩn thận bại lộ một chút tin tức quan trọng, nhưng cái này cũng không có quan hệ quá lớn, dù sao một lát nữa ba người họ phải đi. Cho dù hiện tại không nói, Hứa Nguy cũng sẽ tự mình có thể thấy được Bất Lão Thụ.

Hứa Nguy thần sắc ngượng ngùng, không dám hỏi nhiều nữa.

- Có thể chiếm được hay không tạm thời ta cũng không biết, nhưng đây là cơ hội vô cùng tốt không thể nghi ngờ! Tử Long hít một hơi thật sâu, -Đi, nếu như ta đoán không lầm, những người khác cũng muốn hướng bên kia chạy tới.

- Bọn họ muốn chết! Tử Đông Lai hừ lạnh một tiếng.

Bất Lão Thụ. Loại chí bảo nghịch thiên này, chỉ có Tử Tinh mới có tư cách có nó, chỉ có mình và phụ thân mới có tư cách luyện hóa, đến lúc đó chiếm được Bất Lão Thụ. Cùng phụ thân hưởng thụ, cha con hai người thành tựu bất tử diệt thân, cùng với thời gian, tu luyện đến đỉnh phong võ đạo, chế phách Tinh Vực, thật là vui mừng hết sức!

Người dám cùng mình tranh đoạt Bất Lão Thụ, hết thảy đều đáng chết!

Bên kia, Nghê Quảng mang theo Tuyết Nguyệt đang cắm đầu hướng nơi chim thần ở mà bay tới.

- Nghê thúc, Thất Diệu Khổng tước đại khái bao lâu sẽ trở lại? Tuyết Nguyệt vừa đi theo phía sau Nghê Quảng, vừa lên tiếng hỏi.

- Không rõ lắm. Nghê Quảng lắc đầu, -Chim thần cách một khoảng thời gian, đều sẽ rời khỏi sào huyệt một trận, thời gian này khả năng rất ngắn, cũng có thể rất dài, còn phải xem tâm tình của nó. Nhưng cơ hội lần này khó có, chúng ta cho dù không cách nào lấy được Bất Lão Thụ, cũng phải đi lấy Bất Tử Nguyên Dịch! Vật kia mặc dù không trân quý bằng Bất Lão Thụ, nhưng cũng là một trong ba đại thần thủy, một giọt là được thịt xương trắng hoạt tử nhân, là thuốc hay cứu mạng!

- Tử Long bọn họ chắc cũng đến đi? Tuyết Nguyệt cau mày.

- Bọn họ khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, chúng ta vì lấy được Bất Tử Nguyên Dịch có chuẩn bị, Tử Long lại như thế nửa điểm cũng không có chuẩn bị, nhưng đến chỗ kia, sao có thể trang đoạt còn phải nhìn bản lĩnh từng người. Đến lúc đó ngươi phải cẩn thận hành sự, ta khả năng không có nhiều tinh lực lo cho ngươi.

- Ta biết, Nghê thúc ngươi yên tâm đi. Tuyết Nguyệt gật gật đầu, nhìn về phía trước, cũng không biết gia hỏa có thể bị động tĩnh lần này hấp dẫn mà chạy tới hay không, nếu là có thể cùng hắn hội hợp, thật ra có thể tăng lên chút ít phần thắng.



Khoảng cách của Nghê Quảng và Tuyết Nguyệt ở bên ngoài hai ngàn dặm, Quỷ Tổ bị hắc khí bao phủ, chăm chú nhìn phương hướng dị động truyền đến, trầm mặc hồi lâu mới hơi mất hứng nói: -Ồ, hay là đi xem một chút đi, Dương tiểu tử đại khái sẽ không bỏ qua cơ hội tham gia náo nhiệt này, qua bên kia tìm hắn gặp mặt quan trọng hơn, nơi quỷ quái này có thể đào được gí đó thật là càng ngày càng ít.

Ba đại cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh, rối rít bị động tĩnh lần này hấp dẫn, hướng phía phương hướng kia, cùng một mục đích chạy tới, những Hư Vương nhất tầng cảnh khác cũng không có ngoại lệ.

Mặc dù đại đa số mọi người không biết sự tồn tại của Bất Lão Thụ và Bất Tử Nguyên Dịch, nhưng lá ý nghĩ của bọn họ cùng Dương Khai giống nhau, đều cảm thấy nơi chim thần sống tất có trọng bảo, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội khó có được như vậy.

Trong lúc nhất thời, tất cả người trong dược cốc đều bị hấp dẫn, thi triển thủ đoạn hướng phía trước bay tới.

Chính trung tâm dược cốc, một vùng đất lớn bằng phẳng, bốn phía một mảnh trống không, không có cây cối, cũng không có cỏ dại, chỉ có một tiểu thụ miêu cao khoảng một thước, toàn thân xanh tươi, phấp phới đón gió.

Tiểu thụ miêu này thoạt nhìn yếu đuối, nhưng lá cây, rễ cây của nó lại tích chứa sinh cơ khiến người khác khó có thể tưởng tượng, sinh cơ kia đã nồng đậm đến mức mắt thường có thể nhìn thấy, tại vòng ngoài tiểu thụ miêu, tạo thành một vầng sáng có thể thấy được.

Thụ miêu kia chỉ dài quá bảy cái lá, mà trên mấy cái lá đó, mỗi lá đều có thứ giống như giọt sương, giọt sương sớm mượt mà không tỳ vết, bày ra vẻ trắng sữa, tản ra mùi mê người.

Sương sớm tổng cộng chỉ có ba giọt mà thôi.

Đây chính là Bất Tử Nguyên Dịch trong lời đồn, là lá cây trên Bất Lão Thụ két sánh ra kỳ bảo! Tuyệt đối là cơ duyên chỉ gặp không thể cầu, nghe đồn Bất Dịch Nguyên Tử vật này là bảo vật nghịch thiên có thể đem người chết cứu sống, một người chỉ cần thời gian chết đi không quá dài, thân thể phá hủy không quá nghiêm trọng, chỉ cần uống một giọt Bất Tử Nguyên Dịch, liền có thể sống lại.

Trong ba đại thần thủy, Bất Tử Nguyên Dịch có giá trị lớn nhất, bởi vì nó là bảo bối cứu mạng.

Một bóng người bỗng nhiên từ đằng xa bay tới, rất nhanh liền tới nới đất trống không bằng phẳng bên cạnh, từ tốc độ và dao động thánh nguyên phát ra trên người này mà nhìn, rõ ràng là một vị cường giả Hư Vương nhất tầng cảnh.

Mạnh Đồng!

Người kia không có bất kỳ bối cảnh gì, một thân một mình tu luyện thành Hư Vương Cảnh!

- Không có người? Mạnh Đồng nhìn một lượt, phát hiện không ngờ mình là người đầu tiên đến chỗ này, trong lòng không khỏi mừng như điên, đôi mắt nhỏ xoay tròn, lập tức liền thấy được Bất Lão Thụ cách đó không xa.

- Đây là cái gì? Mạnh Đồng ngạc nhiên nhìn chằm chằm Bất Lão Thụ, nhưng trong lúc nhất thời không thể nhận ra.

Tuy rằng không thể nhận ra Bất Lão Thụ nhưng hắn cũng nhìn ra tiêu thụ miêu này có chỗ bất phàm, chẳng những tiểu thụ miêu này, mà là lá cây của nó, trên lá cấy kia có màu trắng nhà giống như sương sớm, cũng đều là bảo vật!

- Chết tiệt, thế nào còn lại là Thất Diệu Bảo Quang? Thật là tức chết lão phu. Mạnh Đồng quát to một tiếng, gần như buồn bực muốn ói máu.

Chim thần quả thật đã rời đi, hắn lại là người thứ nhất đến nơi này, nhưng là trong phạm vi phương viên mười trượng quanh Bất Lão Thụ, lại có Thất Diệu Bảo Quang tồn tại, đem Bất Lão Thụ bảo phủ nghiêm ngặt.

Bất kì kẻ nào muốn lấy được bảo vật, cũng phải đột phá phong tỏa Thất Diệu Bảo Quang này.



Mạnh Đồng cũng không dám dấn thân vào chỗ hiểm, trong lúc nhất thời vò đầu bứt tai, lại không có chủ ý hay.

Chà chà…

Tiếng kình phong từ cách đó không xa truyền đến, Mạnh Đồng biến sắc, ý thức được đã có người đến, sau đó cảm nhận được, quay đầu lại nhìn, bất ngờ nhìn thấy bên kia ba đạo động quang bay tới, không tới một lát công phu liền tới bên cạnh mình, độn quang tán đi, lộ ra thân ảnh cha con Tử Long và Hứa Nguy.

Mạnh Đồng cau mày, không dấu vết cùng đám người Tử Long kéo dài khoảng cách, ánh mắt rơi vào trên cánh tay cụt của Hứa Nguy, mi mắt không khỏi co rút lại, trong lòng có chút ưu tư.

Hắn rốt cuộc không biết Hứa Nguy gặp phải cái gì, mà lại thiếu một cánh tay, cũng không biết Hứa Nguy cùng hai cha con Tử Long làm sao lại cùng hành động, nhưng là hắn biết, tự mình thế đơn lực cô, tuyệt đối không phải đối thủ của mấy tên này.

Trời ban cơ hội cư như vậy bỏ lỡ, Mạnh Đồng nặng nề mà thở dài một tiếng, đối với sự tồn tại của Thất Diệu Bảo Quang quả thực là căm thù đến tận xương tủy.


Nếu không có Bảo Quang bảo vệ, hắn khẳng định sẽ đem Bất Lão Thụ đoạt đi rồi, đâu còn sẽ đứng ở chỗ này ngẩn người.


- Cơ hội tốt! Tử Long vừa hạ xuống, con ngươi lộ ra tinh quang, khẽ quát một tiếng.


Lão không nghĩ tới tự mình chạy đến lại nhanh như vậy, chỗ này chỉ có một mình Mạnh Đồng, hơn nữa nhìn bộ dáng Mạnh Đồng, hiển nhiên cũng không biết nên làm thế nào.


Lão đã nhanh chân đến trướ dĩ nhiên là sẽ không lãng phí thời gian, lập tức thân hình thoắt một cái, hướng gần vào phía Bất Lão Thụ.


- Tử huynh, tốc độ ngươi không chậm a!


Đúng lúc này, một âm thanh khiến Tử Long kiêng kị vang lên, thân hình lão không khỏi chợt ngừng lại, ngẩng đầu nhìn hướng âm thanh phát ra, rất nhanh liền thấy được Nghê Quảng mang theo Tuyết Nguyệt bay tới hạ xuống cách mình không xa.


- Nghê tiên sinh ngươi cũng rất nhanh! Tử Long hừ nhẹ một tiếng, trong lòng khó chịu đến cực điểm, còn kém một chút xíu, nếu là Nghê Quảng tởi trễ một chút nữa, lão liền có thể lấy được bảo vật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VT
13 Tháng sáu, 2023 05:20
Bật hiển thị hình ảnh ở đâu vậy à
BÌNH LUẬN FACEBOOK