Dư Phong cùng mấy chục võ giả Hải Khắc gia tộc ngây người nhìn cảnh này, lặng ngắt như tờ.
Tuy rằng lần trước Dương Khai vượt cấp chém giết Từ Chí Thâm, bọn họ cũng quan sát toàn bộ quá trình, đã biết chiến lực vượt trội của Dương Khai, nhưng đến giờ bọn họ phát hiện, Dương Khai lại còn mạnh hơn trước.
Dù tính là Từ Chí Khôn bị thương, nhưng cũng đã gần tới Phản Hư Cảnh, cuối cùng còn cạn kiệt sinh cơ, thiêu đốt tinh huyết bùng nổ tiềm lực, nhưng vẫn không chịu nổi một quyền của Dương Khai.
Tên này là quái vật hả? Dư Phong nhìn bóng lưng Dương Khai, mí mắt run run dữ dội.
Hay nói là, võ giả bên ngoài đều hung hãn như thế? Nếu như những võ giả bên ngoài đều giống như Dương Khai, vậy người tu luyện U Ám Tinh là hạng gì?
Trong khi mọi người đang rung động, Dương Khai đi ra, nhặt lên bí bảo cùng mười mấy chiếc nhẫn không gian nằm dưới dất, thần thức quét qua, bĩu môi, thuận tay ném cho Dư Phong.
- Thánh tinh cùng vật liệu bên trong đưa cho Vũ Y, còn lại thì các người chia nhau đi.
- Hả?
Dư Phong cả kinh: - Huynh không cần sao?
- Ta không dùng tới.
Đồ vật của người Từ gia quả thật không vừa mắt hắn, trừ khi Từ gia còn có bảo như Bách Nhạc Đồ. Nhưng mà thứ như Bách Nhạc Đồ cũng hiếm thấy, Dương Khai tin rằng ngay cả Từ gia cũng chỉ có một món mà thôi.
- Vậy đa tạ Dương huynh. Tuy rằng Dư Phong kinh hãi, nhưng cũng không khách khí, vội gật đầu cảm tạ, vui vẻ chạy sang một bên, hớn hở kiểm tra đồ vật trong mười mấy chiếc nhẫn không gian. Những người khác cũng chạy tới, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kinh hô.
Từ gia không mạnh, nhưng cũng là tiểu gia tộc,trong mười mấy nhẫn không gian này, chiếc nhẫn của Từ Chí Khôn gia chủ là nhiều nhất, bí bảo, đan dược, võ điển công pháp tu luyện của người Từ gia. Còn có hơn 20 ngàn thánh tinh thượng phẩm, hơn 40 ngàn thánh tinh trung phẩm, trăm mấy ngàn thánh tinh hạ phẩm.
Dư Phong xem đến đỏ mắt.
Tuy rằng hắn đã sớm biết giết người đoạt bảo là phương thức phát tài nhanh nhất dễ nhất, nhưng Hải Khắc gia tộc bọn họ vốn là gia tộc tầng chót bét, có thể giết được ai, có thể chọc tới ai? Hôm nay nhìn thấy, lập tức hiểu được lời đồn không giả.
Cả trăm huynh đệ bọn họ, ra sống vào chết trong tinh không, chiến đấu một hai năm thu thập khoáng thạch, về tới gia tộc được ban thưởng tổng cộng không quá 10 ngàn thánh tinh thượng phẩm. Đó còn là Vũ Y tự móc tiền túi ra bù cho bọn họ.
Nhưng hôm nay Dương Khai chỉ giết mười mấy người, thu hoạch được gần như cả đời mấy chục người bọn họ cũng không cố gắng kiếm được, chênh lệch cực lớn này khiến bọn họ vừa hưng phấn lại chua xót.
Những bí bảo, đan dược đó đều không có cấp bậc cao, phần lớn là cấp Thánh, một ít là cấp Thánh Vương, vừa lúc thích hợp cho người đi theo Vũ Y sử dụng.
Phần lớn bọn họ là Nhập Thánh Cảnh, chỉ có bốn năm người là Thánh Vương Cảnh, còn chỉ là nhất tầng cảnh mà thôi, bí bảo đan dược cấp Thánh vừa lúc thích hợp cho bọn họ.
- Hóa Vương đan, lại có tới 10 viên! Bỗng nhiên Dư Phong hét lên, tay cầm bình ngọc run run.
Vừa nghe vậy, không ít người đều toát ra thần sắc phấn chấn.
Tuy rằng Dương Khai chưa bao giờ luyện chế qua Hóa Vương đan, nhưng mà cũng hiểu tác dụng của loại đan dược này. Thánh Vương đan là cho võ giả vừa thăng cấp Thánh Vương Cảnh dùng để củng cố tu vi. Còn Hóa Vương đan, sẽ làm võ giả Nhập Thánh tam tầng cảnh có tỷ lệ tăng lên Thánh Vương Cảnh, là hạ phẩm đan cấp Thánh Vương.
Rất nhiều võ giả trên con đường tu luyện sẽ bị kẹt ở đỉnh phong một đại cảnh giới, không thể đột phá lên cảnh giới tiếp theo. Thánh Vương tam tầng cảnh chính là bình cảnh to lớn, có thể nói trong 10 võ giả sẽ có 9 người rưỡi gặp phải bình cảnh này, người tu luyện không gặp bình cảnh như Dương Khai thì đã ít lại còn hiếm.
Dương Khai cũng dựa vào chức năng của Diệt Thế Ma Nhãn mới làm được đến mức đó. Nếu không có Diệt Thế Ma Nhãn, hắn cũng sẽ giống những võ giả khác, đến lúc đột phá đại cảnh giới sẽ phải đi luyện chế đan dược phụ trợ.
Một viên đan dược có thể tăng lên tối thiểu 30% tỷ lệ, có thể nói chỉ cần tư chất võ giả không quá kém, có một viên đan dược như thế thì tỷ lệ đột phá đến Thánh Vương Cảnh là 90%.
Trong mấy chục người đi theo Vũ Y, có gần 20 người là Nhập Thánh tam tầng cảnh, khỏi cần nói cũng hiểu được tác dụng của Hóa Vương đan này.
Hải Khắc gia tộc cũng có Hóa Vương đan, nhưng những đan dược đó đều là cho những đệ tử tư chất không kém trong gia tộc sử dụng, mấy chục người đi theo Vũ Y vốn không có tư cách nhận được. Gần 20 võ giả đang bên bờ đột phá đều kẹt ở bình cảnh này, chỉ cần có Hóa Vương đan, bọn họ hoàn toàn có thể trở thành võ giả Thánh Vương Cảnh.
Thấy ánh mắt nóng bỏng của các huynh đệ, Dư Phong lập tức nghiêm mặt, trịnh trọng thu vào trong lòng, trầm giọng nói: - Đưa thứ này cho tiểu thư, tiểu thư sẽ có phương án phân phối hợp lý nhất!
Mọi người đều gật đầu, không có dị nghị.
Trong lòng Dương Khai khẽ động, đột nhiên cảm thấy nên luyện chế chút đan dược dùng tu luyện cho bọn họ. Hắn vẫn không hề dùng đan dược để hỗ trợ tu luyện, nhưng không đại biểu người khác không cần dùng, dù sao luyện chế Hóa Vương đan cũng không tốn sức gì.
Quyết định xong, lúc này ánh mắt Dương Khai mới lạnh lùng nhìn ra xa xa.
Hắn tự nhiên biết rõ người Hải Khắc gia tộc vẫn đứng yên ở đó, cao thủ Hải Khắc gia tộc đi theo người Từ gia đến đây, nhưng không theo bọn họ cùng ra tay, Dương Khai cũng không có lý do đối phó bọn họ.
Phát hiện ánh mắt của hắn nhìn sang bên này, Ba Thanh Nham bỗng nhiên run run, lắp bắp nói: - Gia chủ, tôi quên mất một chuyện, lần trước Dương Khai nói chưa được hắn cho phép, phàm là đến gần hang động 50 dặm, đều là kẻ địch của hắn.
Lần trước Dương Khai nói như vậy, hắn còn không coi ra gì, dù sao Long Huyệt sơn là của Hải Khắc gia tộc, Dương Khai coi như chiếm đất của người ta. Nhưng mà bây giờ cao thủ Từ gia khiêu khích hắn cũng toàn diệt, Ba Thanh Nham không còn dám coi thường Dương Khai nữa.
Lỡ như hắn lấy cớ này đánh tới, người bên mình cũng không thể cản nổi.
- Cái gì? Y Ân cả kinh thất sắc. - 50 dặm?
Chỗ bọn họ đang đứng, đừng nói là 50 dặm, ngay cả 5 dặm còn chưa đủ.
- Lui! Y Ân không dám chần chờ, khẽ quát một tiếng, lập tức lùi lại, các trưởng lão cùng cung phụng vội vàng đi theo.
Lui thẳng ra 50 dặm, phát hiện Dương Khai không có ý truy đuổi, mọi người mới dừng lại, hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy xấu hổ. Đối mặt với người thanh niên này, đám người bọn họ lại hoảng sợ chạy trốn như chó nhà có tang, quả thật mất mặt không thôi.
Hiện tại không phải lúc suy nghĩ những điều này, tận mắt nhìn thấy mười mấy Thánh Vương Cảnh Từ gia cũng toàn quân bị diệt, mọi người đều ý thức được giá trị to lớn của Dương Khai.
Y Ân càng hung tợn trừng Ba Thanh Nham.
Ba Thanh Nham nào không biết hắn đang trách mình chuyện gì, vội bước lên, chắp tay nói: - Gia chủ, lần này là tôi không nhận rõ người, không ngờ tới Dương Khai lại có tiềm lực như vậy, hơn nữa trình độ đạo trận pháp của cô gái kia cũng cao đến thế. Nếu sớm biết, lúc Từ Chí Thâm tìm tới hắn gây chuyện, tôi nên ngăn cản, sẽ không đến mức khiến Vũ Y thoát ly gia tộc, dẫn tới...
- Được rồi, bây giờ nói những điều này có tác dụng gì. Y Ân không kiên nhẫn khoát tay.
- Gia chủ, bây giờ chúng ta nên ra sức giao hảo với hắn hay sao? Hoàng Quyên có chút lo lắng hỏi. - Tiềm lực của hắn khủng bố như vậy, hơn nữa thủ đoạn bố trí trận pháp của cô gái kia cao minh như thế, nếu có thể kết giao bọn họ, đối với chúng ta chỉ có lợi chứ không hại.
- Phải đó, Hoàng cung phụng nói không sai, hai nhân tài như thế, quả thật phải kết giao lôi kéo. Ngõa Luân cũng gật đầu đồng ý.
- Hiện tại không thể đi kết giao bọn chúng! Ngoài dự liệu của mọi người, không ngờ Y Ân lại lắc đầu.
- Vì sao? Hoàng Quyên không hiểu, nếu nói trước khi thấy năng lực của một nam một nữ kia, không kết giao còn thôi, nhưng giờ đã thấy rõ bản lĩnh của bọn họ, làm sao lại bỏ qua cơ hội lớn như vậy được? Gia chủ hồ đồ ư?
- Các người đã quên trước khi chết, Từ Chí Khôn đã hô lên lời gì? Y Ân hừ lạnh.
Mọi người cẩn thận hồi tưởng, thoáng cái, đồng loạt biến sắc.
- Gia chủ, ngài nói là Ảnh Nguyệt Điện...
Hoàng Quyên không chắc chắn dò hỏi.
Y Ân cười lạnh: - Hải Khắc gia tộc cùng Từ gia hắn, tuy nói là thế lực tầng chót, chẳng đáng là gì đối với Ảnh Nguyệt Điện, nhưng dù sao cũng mang cái danh Ảnh Nguyệt Điện. Hiện tại Từ gia hắn chết nhiều người như vậy, ngay cả gia chủ cũng bị giết, Ảnh Nguyệt Điện như bị người ta vả một cái. Nếu nói bọn họ mặc kệ không hỏi, sau này các gia tộc như chúng ta nào còn phục tùng bọn họ? Khẳng định Ảnh Nguyệt Điện sẽ có hành động, còn bên chúng ta, phải báo cáo tất cả những gì đã thấy, bằng không cứ chờ bọn họ đến kiếm chuyện đi.
- Nhưng mà gia chủ, nếu làm như vậy, chẳng phải sẽ đắc tội người thanh niên kia, chúng ta không chiêu mộ hắn? Ngõa Luân vẫn không hiểu, hỏi.
- Chiêu mộ? Y Ân vẫn cười lạnh không ngừng: - Coi như chiêu mộ được, ai có thể hàng phục? Nếu không hàng phục được, vậy cần hắn làm gì? Dựa vào tiềm lực cùng tư chất của hắn, cộng thêm trình độ trận pháp của cô gái kia, một khi để bọn họ có thời gian nghỉ ngơi phát triển, ở đây nào còn chỗ cho Hải Khắc gia tộc lên tiếng? Đến lúc đó sẽ đổi thành họ Dương rồi.
Trước đó Y Ân rất có hứng thú với Dương Khai, muốn thu phục hắn, đó là bởi chưa tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của Dương Khai, cảm thấy lấy mình có kinh nghiệm nhiều năm cùng lực lượng của Hải Khắc gia tộc, sẽ có thể khống chế được.
Nhưng đến thời điểm cuối cùng trong trận chiến hôm nay, Dương Khai một quyền đã đánh tan xác Từ Chí Khôn, làm cho Y Ân ý thức được hắn không thể nắm giữ được kẻ như vậy. Đã không nắm giữ được, còn nói gì chiêu mộ, đừng tới khi đó chiêu về kẻ ăn cháo đá bát, bị người ta nuốt hết không nhả xương.
Tuy rằng thái độ của Y Ân đối với Dương Khai thay đổi nhanh chóng, thậm chí là đảo ngược hoàn toàn, nhưng mọi người ở đây đều không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại càng bội phục Y Ân quyết đoán.
Có thể trở thành gia chủ, quả nhiên tư duy không phải như người thường.
Đoàn người Hải Khắc gia tộc trở về, lập tức phái người chạy đi Thiên Vận Thành, báo cáo chuyện hôm nay cho phủ thành chủ.
Thiên Vận Thành là thành trì nằm dưới sở hữu của Ảnh Nguyệt Điện, tự nhiên phủ thành chủ là do cao thủ Ảnh Nguyệt Điện trấn giữ.
Người Hải Khắc gia tộc đến đây báo tin, chính là Hoàng Quyên.
Nhưng làm nàng không ngờ tới, mình đi đến bên ngoài phủ thành chủ lại bị mấy thủ vệ ngăn cản, những thủ vệ này cười hì hì quét qua quét lại trên người nàng, ánh mắt dâm dục không chút kiêng dè, khiến cho Hoàng Quyên không được tự nhiên.