Phong Nhược Tình tham lam hấp thu hết nguyên lực tụ lại phía mình, một hơi phá vỡ mọi ranh giới.
Nàng vốn dĩ là Linh Dịch Cảnh tầng sáu, nhờ vào cơ hội được giác ngộ, hồn lực không những đột phá đến cảnh giới Đan Sư cao cấp, nguyên lực cũng một hơi đột phá đến sự bình lặng ở Linh Dịch Cảnh tầng sáu, trực tiếp tăng đến Linh Dịch Cảnh tầng bảy.
Chờ nguyên lực trong đại sảnh trở về bình thường, Phong Nhược Tình mới từ từ mở mắt.
“Chúc mừng Phong cô nương, một mạch đi đến Đan sư cao cấp!”
Vương Kim Phúc lập tức tiến lên chúc mừng, sau đó những người khác liền theo đó cũng tiến lên tỏ ý chúc mừng.
Phong Nhược Tình ở chừng ấy tuổi có thể bức phá đến Đan sư cao cấp, tương lai trở thành Đại đan sư tưởng chừng như ván đã đóng thuyền.
Một nhân vật lớn của nước Tần trong tương lai, bây giờ giao hảo một phen là việc cần thiết.
Có điều xã giao của Phong Nhược Tình có chút qua loa lấy lệ, ánh mắt nàng đang tìm kiếm người nào đó trong đám người kia, nhưng từ đầu đến cuối cũng không tìm thấy người mà mình muốn gặp.
“Đa tạ các vị đã nâng đỡ, Nhược Tình thật không dám nhận. Nhược Tình hôm nay có thể may mắn bức phá, còn phải cảm tạ Diệp Viễn, không biết bây giờ hắn đâu mất rồi?” Phong Nhược Tình có chút nghi ngờ hỏi.
Lúc ở trạng thái giác ngộ, sự việc bên ngoài Phong Nhược Tình hoàn toàn là không biết gì, còn không biết Diệp Viễn đã rời đi.
“Phong cô nương, Diệp Viễn vì chế luyện Cường Hóa Đan bậc hai, nguyên lực đã hao hết. Sau khi hắn từ phòng luyện đan đi ra, liền đi về nghỉ ngơi rồi.” Vương Kim Phúc trả lời.
Phong Nhược Tình lúc này mới chợt hiểu: “Vậy đan dược hắn chế luyện...”
Nàng vừa nhắc tới đan dược, sắc mặt của mọi người lại trở nên kỳ lạ, Phong Nhược Tình không hiểu chuyện gì, nhưng trong lòng lại hồi hộp, liền vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ Diệp Viễn thất bại? Không thể nào!”
“Phong cô nương yên tâm, Diệp Viễn dĩ nhiên là thành công. Chẳng qua là...” Vương Kim Phúc nhất thời có chút khó mở miệng.
Kỳ thật, lấy đan dược chế luyện thử nghiệm người khác có chút liều lĩnh, nhưng Vương Kim Phúc thật sự rất muốn biết viên Cường Hóa Đan bậc hai có hiệu quả gì đặc biệt hay không.
“Chẳng qua làm sao?” Phong Nhược Tình nghi ngờ nói.
Vương Kim Phúc thở dài nói: “Cũng không sợ Phong cô nương chê cười, Diệp Viễn chẳng những chế luyện ra đan dược bậc hai, hơn nữa còn là đan dược bậc hai siêu phẩm! Biểu hiện của hắn vừa rồi, có thể xem là Thần Tích! Cho nên...”
Nghe thấy Vương Kim Phúc nói như vậy, trong lòng Phong Nhược Tình liền hiểu ra.
“Đan dược bậc hai siêu phẩm” sáu chữ này, trong giới luyện đan dược ở nước Tần biểu thị ý nghĩa, không tầm thường!
Coi như là Đại đan sư bậc cao, căn bản cũng không chế luyện ra được đan dược bậc hai siêu phẩm!
Dù cho viên đan dược kia chẳng qua là dưới bậc hai có cấp kém nhất.
Đan dược bậc hai và đan dược bậc nhất là hai loại khái niệm hoàn toàn khác nhau, yêu cầu của đan dược bậc nhất không cao, nói về chế luyện thì tương đối đơn giản.
Nhưng mức độ phức tạp của đan dược bậc hai, lại gấp mấy mấy chục lần đan dược bậc nhất!
Chính vì vậy, muốn tiến vào bậc Đan Sư, mới cần hồn lực càng lớn mạnh hơn.
Mà loại khoảng cách này cũng mang theo một hiện tượng, đó chính là đan dược bậc một thỉnh thoảng sẽ sinh ra siêu phẩm, lại là đan dược bậc hai, trong giới luyện dược ở nước Tần điều này chưa bao giờ xuất hiện!
Vì vậy, Vương Kim Phúc rất muốn xem, viên đan dược này rốt cuộc có công dụng như thế nào.
Nhìn thấy tất cả mọi người với ánh mắt kỳ vọng nhìn mình, Phong Nhược Tình đương nhiên không dễ từ chối. Trên thực tế thì, chính nàng cũng rất hiếu kỳ rốt cuộc thứ gọi là đan dược bậc hai siêu phẩm này có bao nhiêu điều thần bí.
Cho dù Phong Nhược Tình là một trong số đám người kia, thì vẫn là người duy nhất tin tưởng Diệp Viễn có thể chế luyện ra đan dược bậc hai, lúc này đáy lòng nàng dao động, cũng không hề kém so với những người khác.
Phong Nhược Tình cảm thấy, Vương Kim Phúc dùng hai chữ “Thần Tích” để hình dung sự chế luyện vừa rồi của Diệp Viễn, là cực kì thích hợp.
“Nếu đã là như vậy, vậy thì thử một lần đi.”
Thấy Phong Nhược Tình nói như vậy, tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ vọng.
“Ha ha ha, ta rốt cuộc đã chế luyện ra đan dược bậc hai rồi! Ta bây giờ cũng là Đan sư rồi!”
Chính lúc này, một thanh âm có chút điên cuồng vang lên, mọi người không khỏi xoay người nhìn, hóa ra lại là Phong Chỉ Nhu.
Mọi người lúc này mới nhớ tới, còn hai người kiểm tra chưa xuất hiện...
Phong Chỉ Nhu vừa nhìn thấy Phong Nhược Tình, liền khoa tay múa chân một cách vui mừng, chạy nhanh tới trước mặt nàng lắc lấy cánh tay nàng nói: “Cô cô, ta thật sự đã chế luyện ra đan dược bậc hai rồi! Không ngờ tên tiểu tử Diệp Viễn kia thật sự có chút tài năng, tùy ý chỉ bảo một chút, ta liền chế luyện ra được đan dược bậc hai. Bây giờ, ta cũng là một vị Đan sư rồi!”
“Cái gì? Diệp Viễn chỉ cho ngươi?” Phong Nhược Tình hơi kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, hắn nói công pháp của ta khắc chế được hồn lực của ta, cho nên ta không cần dốc toàn lực để chế luyện, ta dựa theo phương pháp của hắn, quả nhiên chế luyện được đan dược bậc hai! Mặc dù chỉ chế luyện được đan dược bậc hai kém nhất, nhưng dù sao cũng đã thành công rồi! Ồ, Diệp Viễn đâu rồi? Chẳng lẽ hắn còn chưa xuất hiện?” Phong Chỉ Nhu vẫn chưa cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ, tự mình nói tiếp.
Phong Nhược Tình với Vương Kim Phúc, Tôn Kiến Minh cùng liếc nhau một cái, đều nhìn thấy trong mắt đối phương là sự dao động không nói lên lời.
Tùy ý chỉ bảo một lúc đã có thể làm cho Phong Chỉ Nhu tiến được vào bậc Đan sư?
Rốt cuộc Diệp Viễn này là yêu quái gì vậy!
….
Trong phòng luyện công của hội thầy luyện dược, giờ đây đã đầy ắp người.
Hai gã võ sĩ giới Linh Dịch đang đứng giữa phòng luyện công, bọn họ là võ sĩ kiểm tra viên Cường Hóa Đan bậc hai siêu phẩm này.
Kiểm tra dược lực của đan dược là một việc rất nguy hiểm, bởi vì ai mà biết được đan dược sau khi ăn vào sẽ gây ra hậu quả gì.
Nhưng kiểm tra Cường Hóa Đan như thế là khi đan dược đã rất hoàn thiện, sẽ không có quá nhiều nguy hiểm, huống chi hiệu quả của Cường Hóa Đan bậc hai siêu phẩm chỉ có thể mạnh hơn, đương nhiên không thể gây ra tổn thương gì cho thân thể võ sĩ.
Hai tên võ sĩ này sau khi trải qua thảo luận quyết liệt mới đưa ra quyết định, một tên là Thành Hóa, một tên là Chu Cường.
Thành Hóa là Linh Dịch Cảnh cấp một, Chu Cường là Linh Dịch Cảnh cấp năm, giữa hai người chênh nhau bốn cảnh giới, một bậc thềm nhỏ.
Sự chênh lệch này là rất lớn.
Trong giới Linh Dịch muốn vượt cấp phải chiến đấu vô cùng khó khăn, bởi vì cho dù là cảnh giới nhỏ như cấp một, thì sự chênh lệch cũng vô cùng lớn, càng không nói đến cảnh giới nhỏ như cấp bốn.
Cường Hóa Đan bậc hai, cho dù là Cường Hóa Đan bậc hai thượng phẩm, Linh Dịch Cảnh cấp một sau khi uống vào cũng không có khả năng cường hóa để chiến thắng Linh Dịch Cảnh cấp hai, trừ khi Linh Dịch Cảnh cấp hai đứng ở đó để hắn đánh.
Có điều, hiệu quả của đan dược bậc hai siêu phẩm từ xưa tới nay vẫn chưa có ai thử qua, cho nên để bảo đảm an toàn, vẫn là chọn ra Chu Cường có thực lực mạnh hơn để làm bao cát, tránh gây ra tổn thương vô ý.
Nhiệm vụ của Chu Cường chính là đứng ở đó cố gắng chịu một lần công kích của Thành Hóa!
Cho dù là như vậy, Chu Cường cũng không nghĩ là Thành Hóa có thể làm tổn thương được hắn, sự chênh lệch giữa bọn họ vốn dĩ không phải là chuyện đan dược có thể bù đắp được!
Cho dù là đan dược siêu phẩm!
Dưới hàng trăm con mắt đang dõi theo chăm chú, Thành Hóa đã uống viên Cường Hóa Đan cấp hai siêu phẩm này do Diệp Viễn chế luyện ra.
Có không ít người hâm mộ Thành Hóa, hắn chính là võ sĩ đầu tiên ở nước Tần đã uống Cường Hóa Đan bậc hai siêu phẩm này.
“Ha ha, uống Cường Hóa Đan bậc hai siêu phẩm vào cảm giác thế nào?” Chu Cường cười hỏi.
Thành Hóa vốn là nhắm mắt để cảm nhận lực của đan dược bỗng nhiên mở mắt ra, hướng về phía Chu Cường cười một tiếng rồi nói: “Cảm giác tràn đầy sức mạnh! Ta phải ra tay rồi, Chu huynh phải cẩn thận đấy!”
Chu Cường cũng cười ha ha một tiếng, hào sảng nói: “Đến đây đi, coi như là đan dược bậc hai siêu phẩm, cũng không thể nào bù đắp được sự chênh lệch quá lớn về cảnh giới!”
Thành Hóa không phí lời nữa, một quyền đánh tới.
Một quyền xuất ra, cả trường yên lặng.