"Diệp Viễn, không tốt. Việc lớn không tốt. Ách, Trì lão sư?"
Tạ Tĩnh Nghi vô cùng lo lắng chạy tới nơi ở của Diệp Viễn thì lại phát hiện Diệp Viễn và Trì Phương đang ngồi đối diện nhau.
Diệp Viễn cười nói: "Phát danh sách ra thôi mà, việc gì phải kinh hãi như vậy?"
Tạ Tĩnh Nghi sững sờ, nói: "Ngươi đã biết?"
Diệp Viễn nói: "Trì lão sư đã nói cho ta biết, sao thế, ngươi cũng bị chọn?"
Tạ Tĩnh Nghi vừa nghe thì cười ngây ngô nói: "Đúng vậy. Ta đã xông đến tầng thứ sáu của Nham Phong Động, vậy nên ta chính là đệ tử tinh anh rồi."
Lần này đến lượt Diệp Viễn kinh ngạc, Nham Phong Động và Kiếm Trủng đều là hai nơi để xông cửa.
Nhưng mà Kiếm Trủng là nơi để tu luyện kiếm đạo, còn Nham Phong Động thì là nơi tu luyện Phong Chi Pháp Tắc.
Nếu Tạ Tĩnh Nghi không nói cho hắn biết thì hắn cũng chẳng thể ngờ được rằng Tạ Tĩnh Nghi đã xông đến tầng thứ sáu của Nham Phong Động.
Phải biết rằng cho dù là Tần Thiệu thì bây giờ cũng chỉ mới xông đến tầng thứ sáu của Kiếm Trủng.
Thiên phú của Tạ Tĩnh Nghi trên phương diện Phong Chi Pháp Tắc đúng là hiếm thấy.
Bây giờ đã là sáu năm sau kể từ lúc Diệp Viễn tiến nhập Danh Nhân Đường.
Trong thời gian sáu năm này, cuộc sống của Diệp Viễn gió êm sóng lặng, hầu như không có ai tới tìm hắn để gây sự.
Tần gia cũng rất khiêm tốn khi gặp Diệp Viễn, không có ai tới trêu chọc hắn.
Cứ như vậy, trong thời gian sáu năm này Diệp Viễn chuyên tâm tu luyện.
Hắn phân loại linh dược thần cấp nhất giai nhận được từ Vạn Bảo Lâu cùng học phủ Võ Mông, dùng để nghiên cứu dược tính.
Diệp Viễn nghiên cứu ba mươi năm bên trong không gian của Trấn Giới Bi, cuối cùng hiểu rõ dược tính của đan dược nhất giai thượng phẩm, đồng thời sáng chế ra một nhóm đan dược mới.
Sau khi Vạn Bảo Lâu đạt được đan phương thì lại một phen phát tài.
Vì vậy, Vạn Bảo Lâu cũng thưởng cho Diệp Viễn năm ngàn vạn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm.
Trong ba năm cuối, Diệp Viễn vẫn tự ngược đãi bản thân trong Kiếm Trủng như trước, không ngừng hoàn thiện Trảm Tinh.
Ít ngày trước, Diệp Viễn đã vượt qua Kiếm Trủng tầng thứ ba, tiến nhập tầng thứ tư.
Cùng lúc đó thì Trì Phương tìm tới, nói cho hắn biết bách thành thí luyện sắp bắt đầu.
Mà hắn thì được tuyển chọn, trở thành một trong những học viên tham dự bách thành thí luyện.
Đây vốn là một việc rất bình thường, bách thành thí luyện vốn là nơi lựa chọn học viên ưu tú tham gia.
Biểu hiện của Diệp Viễn kinh người như vậy thì không có lý do gì mà không chọn hắn cả.
Nhưng mà, lần này trong hai lão sư dẫn đội thì có một người là người của Tần gia.
"Mấy năm này Tần gia cực kỳ yên tĩnh, không nghĩ tới mục tiêu của bọn hắn lại là lần bách thành thí luyện này. Ta đã đi tìm phủ chủ, ngay cả hắn cũng không có cách nào. Diệp Viễn, chuyến này ngươi phải cẩn thận nha." Trì Phương trầm giọng nói.
Diệp Viễn nói: "Không nghĩ tới thế lực của Tần gia lại mạnh như vậy, vậy mà có thể ảnh hưởng đến quyết sách của học phủ."
Trì Phương gật đầu nói: "Dù sao Vạn Bảo Lâu cũng là thế lực bên ngoài, lực ảnh hưởng ở bên trong học phủ quá yếu. Nhưng Tần gia thì khác biệt, bọn hắn kinh doanh không biết bao nhiêu năm ở Võ Mông Vương Thành rồi, vô luận là trong học phủ hay là trong phủ thành chủ thì lực ảnh hưởng đều to lớn. Mặc dù bọn hắn không dám đối kháng với học phủ, thế nhưng ngầm sử dụng một ít thủ đoạn thì cũng khó lòng phòng bị."
Diệp Viễn cười lạnh nói: "Xem ra, Tần gia vẫn không biết chữ đau viết như thế nào, vậy ta sẽ cẩn thận dạy cho bọn hắn một chút."
Trì Phương thở dài nói: "Diệp Viễn, lần này... là Tần Thiên tự mình xuất thủ. Lần bách thành thí luyện này ngươi đừng nghĩ đến việc kiếm thành tích làm gì, sau khi tiến nhập bí cảnh thì tốt nhất là tìm một chỗ trốn đi, chờ thí luyện kết thúc thì đi ra. Lần này ta cũng đã an bài cho các đệ tử nội viện chiếu cố ngươi trong thí luyện."
Diệp Viễn cười nói: "Đa tạ Trì lão sư."
...
Bách thành thí luyện là do hơn trăm tòa Vương Thành cùng nhau tiến hành thí luyện để rèn đúc môn hạ đệ tử.
Những người tham gia đều là đệ tử cao cấp nhất của các đại Vương Thành.
Cho nên việc Diệp Viễn được tuyển chọn cũng là sự tình hợp lý.
Diệp Viễn biết được từ trong miệng Trì Phương rằng chuyến đi này có đến ba người là con cháu nhà họ Tần.
Tần gia cũng không chỉ có duy nhất một thiên tài là Tần Thiên.
Chỉ là biểu hiện của hắn quá mức chói mắt, vậy nên nhìn những người khác thì có vẻ bình thường mà thôi.
Trừ Tần Thiên ra, thì đệ tử Tần gia trong lần tham gia bách thành thí luyện này còn có hai vị thiên tài ở Thiên tự doanh là Tần Bái và Tần Chính.
Hai vị này cũng đều là cường giả cảnh giới Khuy Thiên đại viên mãn.
Mà ngoại viện đệ tử thì còn có Tần Thiệu cùng với hai gã con cháu nhà họ Tần khác.
Lần thí luyện này tổng cộng chọn ba mươi tên đệ tử tham gia thì Tần gia đã chiếm tới sáu cái danh ngạch.
Có thể thấy được Tần gia cực kỳ cường đại.
Trước mắt là một cái tế đàn hình bát giác, các học viên của học phủ Võ Mông đều đã tập kết hoàn tất, truyền tống từ tế đàn này vào bí cảnh.
Ôn Nhất Dương nhìn thấy tất cả mọi người đều đến đông đủ thì chậm rãi mở miệng nói: "Ở đây, đều là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất của Võ Mông Vương Thành ta. Bách thành thí luyện liên quan đến tôn nghiêm của Võ Mông Vương Thành, sau khi các ngươi tiến nhập bí cảnh thì phải chung sức hợp tác, nỗ lực phấn đấu. Nhưng mà điều quan trọng nhất là phải bình an trở về. Ta biết giữa các ngươi ít nhiều gì cũng có chút ân oán. Nhưng ta không hy vọng lúc các ngươi trở về lại nghe được tin tức các ngươi tự giết nhau. Ai không nghe lệnh sẽ bị học phủ nghiêm trị không tha."
Dứt lời, ánh mắt của Ôn Nhất Dương đảo qua trên mặt mọi người, trong lòng các học viên đều rùng mình.
Những lời này của Ôn Nhất Dương là nói cho người của Tần gia nghe.
Thiên phú của Diệp Viễn so với Tần Thiên càng mạnh một bậc, hắn cũng không muốn Diệp Viễn xảy ra việc gì.
Chỉ là lần này, Tần gia tạo áp lực ở nghị hội trưởng lão, bắt phải để Tần Nguyên Long của Tần gia dẫn đội, sợ rằng lần này sẽ có chuyện xấu xảy ra.
Ôn Nhất Dương cũng hết cách, không thể làm gì hơn là cảnh cáo bọn hắn một chút.
Phần còn lại thì phải nhìn Diệp Viễn rồi.
"Phủ chủ yên tâm, lần này Nguyên Long nhất định không làm nhục sứ mệnh." Tần Nguyên Long lập tức tỏ rõ thái độ nói.
Ôn Nhất Dương gật đầu, thản nhiên nói: "Được, lên đường đi."
Đoàn người đứng ở trên tế đàn, Diệp Viễn quay đầu lại thì không thấy bóng dáng Tạ Tĩnh Nghi đâu, liền tìm ở trong đám người thì phát hiện không biết từ lúc nào hắn đã chạy đến bên người một nữ học viên có dáng vẻ cực kỳ thanh tú.
Bình thường Tạ Tĩnh Nghi rất tùy tiện, nhưng bây giờ lại trở nên ngượng ngùng y như một vị cô nương.
"Tú... Tú Nhi." Tạ Tĩnh Nghi ngượng ngùng nói.
Diệp Viễn bừng tỉnh, thì ra vị sư tỷ này chính là Tú Nhi mà Tạ Tĩnh Nghi nói bấy lâu nay, Lâm Tú.
Tiểu tử này giấu cũng thật sâu, đến bây giờ vẫn không đề cập với mình.
Diệp Viễn vẫn cho là Lâm Tú chắc vẫn còn ở Hoàng Ninh Thành, không ngờ nàng lại là đệ tử nội viện của Thiên tự doanh.
Nhìn thấy Tạ Tĩnh Nghi chào hỏi, Lâm Tú nhíu mày lại, nói: "Gọi ta là sư tỷ."
Vẻ mặt Tạ Tĩnh Nghi biến sắc, ấp úng nói: "Sư… sư tỷ."
Chân mày Lâm Tú hơi giãn ra, giọng nói cũng hòa hoãn lại hỏi: "Không nghĩ rằng ngươi vậy mà có thể vượt qua khảo hạch nhập môn. Hơn nữa, còn thu được tư cách tham gia bách thành thí luyện."
Trên mặt Tạ Tĩnh Nghi lộ ra vẻ vui vẻ, nói: "Đó là đương nhiên. Một đại nam nhân như ta, nếu như ngay cả điều này còn không làm được thì làm sao xứng làm nam nhân của Tú Nhi?