Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha ha... Diệp Viễn, ngươi nghĩ rằng mục tiêu gây chiến của bọn ta thật sự là mấy thứ rác rưởi này sao? Ngay từ đầu mục tiêu của bọn ta chính là ngươi!”

Ma Thần Già Lam cười to không thôi, trong lòng hắn vô cùng khoái chí khi Diệp Viễn lâm vào từng lớp vòng vây.

Hắn đã ăn hết mấy lần thiệt thòi lớn trên tay Diệp Viễn, cho nên hắn đã sớm hận Diệp Viễn thấu xương, hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Viễn.

Lúc này đây, rốt cuộc cơ hội cũng đã tới!

Diệp Viễn nhướng mày nói: "Thì ra con chó thủ hạ của Ca Nặc còn hơn ngươi xa!”

Nụ cười trên mặt Già Lam tắt lịm, hắn tức giận nói: “Cái miệng này của ngươi, bổn tọa nhất định sẽ xé nát nó ra! Thủ hạ của hai vị đại nhân có tổng cộng sáu Đại Ma Thần, lần này vì ngươi mà toàn bộ đều xuất động! Tiểu tử, lúc này ngươi chạy trời cũng không khỏi nắng rồi!”

Xa xa, lại thêm ba đạo thân ảnh hiện ra.

Ba tên Ma Thần đứng từ đằng xa nhìn lại, dường như cũng không có ý tứ tiến lên giúp đỡ.

Lông mày Diệp Viễn hơi nhếch lên một chút, nói: “Xem ra, lão yêu bà Nguyệt Cơ liên thủ cùng với Ca Nặc rồi.”

Phát hiện này, thật khiến cho Diệp Viễn có chút ngoài ý muốn.

Lúc trước hắn suy đoán, Nguyệt Cơ một mình khôi phục thực lực ở Khiếu Nguyệt Tông, chỉ sợ nguyên nhân chính là vì bất hoà với Ca Nặc.

Không ngờ, bây giờ lại liên thủ với nhau rồi.

Nhưng mà Nguyệt Cơ bị mình đánh trọng thương, chỉ sợ trong nhất thời sẽ không dễ dàng khôi phục lại.

Vậy mà toàn bộ sáu Đại Ma Thần này lại về dưới trướng Ca Nặc.

Vì để đối phó với mình mà Ca Nặc đã phái toàn bộ sáu Đại Ma Thần, thật là hào phóng.

“Tiểu tử, ngươi tỉnh ngộ đi! Hôm nay, cho dù là lão Thiên Vương tới cũng sẽ không cứu được ngươi!” Già Lam nhe răng cười nói.

“Già Lam, phí lời với hắn làm cái gì, cứ trực tiếp giết chết là được rồi! Thiệt tình, đối phó với một tên tiểu tử chưa đạt đến Thần Vương đỉnh phong mà cũng phái toàn bộ cả sáu người bọn ta xuất động!” Một Ma Thần khác nhịn không được nói.

“Già Địch, ngươi câm miệng cho bổn tọa! Ngươi đừng quên rằng, trận chiến này các ngươi đều phải nghe lệnh bổn tọa điều khiển! Thực lực của tên tiểu tử này không hề đơn giản như mọi người nghĩ, nếu như ngươi xem thường hắn thì sẽ phải ăn thiệt thòi lớn!” Già Lam nói.

Chuyện Nguyệt Cơ suýt chút nữa bị đánh chết, cũng không hề truyền lại trong Ma tộc.

Trong mắt mọi người, Thiên Ma Thần chính là tồn tại vô địch.

Loại sự tình mất mặt như thế này tất nhiên sẽ không có khả năng đi tuyên bố với người khác.

Cho nên, những Ma Thần như Già Địch này cũng không biết chuyện của Nguyệt Cơ.

Bọn hắn cũng chỉ mới xuất quan không bao lâu, không một ai biết được sự đáng sợ của Diệp Viễn.

Trong mắt của bọn họ, một nhân loại Thần Vương sơ kỳ làm gì xứng đáng để được coi trọng đến như thế?

“Hừ, Già Lam, ngươi bị trấn áp quá lâu cho nên cũng trở thành nhát như chuột thật rồi sao. Tiểu tử này, bổn tọa chỉ cần vả một cái là chết rồi, tiểu tử đó thôi mà cũng phải huy động nhân lực, triệu tập tất cả chúng ta đến đây nữa!” Già Địch khinh thường nói.

Thái độ của Già Địch đã khiến cho Già Lam hoàn toàn phát hỏa.

Hắn cười lạnh một tiếng, nói: "Vậy thì, tất cả bọn ta đều không ra tay, ta ngược lại muốn nhìn xem, một cái vả của ngươi làm sao có thể đánh chết được hắn!”

“Ha ha, ngươi cứ xem là được rồi!”

Già Địch rất khinh thường, giơ trảo ra một cách hời hợt.

Ma khí lạnh thấu xương biến thành một cái hắc trảo cực lớn chụp về phía Diệp Viễn.

Một trảo nhìn như tùy tiện đánh ra, nhưng uy lực lại cực kỳ cường đại.

Diệp Viễn có cảm giác toàn bộ không gian giống như đều bị khóa lại, căn bản là không cách nào nhúc nhích được.

Già Lam nhìn thấy một màn này thì khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh.

Kỳ thật, không riêng gì Già Địch, mấy người khác cũng rất khinh thường Diệp Viễn, chỉ là không có biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Không để cho bọn hắn kiến thức một chút về thực lực của Diệp Viễn thì bọn hắn sẽ không biết được Diệp Viễn có bao nhiêu đáng sợ!

Thực lực của Diệp Viễn bây giờ, hắn nhiều ít gì cũng biết rõ một chút, tuyệt đối không thể coi thường.

Chỉ là, đối với Diệp Viễn bây giờ, một chút thủ đoạn ấy căn bản chẳng là gì cả.

Thân thể của hắn khẽ chấn động nhẹ thì đã thoát khỏi trói buộc.

Đồng thời, Bàn Long Phá Thiên Chưởng điên cuồng gào thét bay ra.

Một chưởng này, kinh thiên động giới!

"Không hổ là Lăng Thiên Thần Vương, một chưởng này thật là đáng sợ!”

“Khó trách hắn có thể xếp hạng thứ tư trong Thập Đại Thần Vương, thực lực này quả thật là kinh thế hãi tục!”

“Ha ha, có Lăng Thiên Thần Vương ở đây, chúng ta được cứu rồi!”

...

Cường giả của Phiêu Miểu Tông nhìn thấy uy lực tuyệt luân của một chưởng này, lập tức tự tin hơn nhiều.

Mà thời điểm Diệp Viễn ra tay, sáu Đại Ma Thần ngay cả Ma Thần Già Lam trong đó đều đồng thời biến sắc!

Sắc mặt Già Địch càng đại biến, muốn đổi chiêu, nhưng đã không còn nữa kịp rồi.

Tiếng Long ngâm không dứt bên tai, chỉ nghe “Oành” một tiếng thật lớn, thân thể Già Địch trực tiếp bị đánh bay ra ngoài thật xa.

Diệp Viễn thì lại không một chút sứt mẻ.

Những Ma Thần này bị cảnh giới Thiên Đạo áp chế, tuy rằng đã cảm ngộ pháp tắc thần đạo, nhưng thật ra thực lực cũng không mạnh đến tình trạng bất bại.

Thực lực của bọn hắn, nhiều nhất cũng chỉ tương tự với xếp hạng thứ năm trong Thập Đại Thần Vương mà thôi.

Về phần thực lực ai lớn hơn một bậc, thì phải xem thủ đoạn của riêng mỗi người rồi.

Già Địch tỏ ra khinh thị, cho nên một trảo này vẫn là không dùng hết toàn lực thì làm sao có thể là đối thủ của Diệp Viễn?

Diệp Viễn cũng không có ý khách khí, một chưởng đánh xuống, trực tiếp đánh tan không ít ma khí của Già Địch, khiến cho khí tức của hắn thoáng chốc đã mờ nhạt đi rất nhiều.

Lần này, mấy Ma Thần kia làm sao còn dám xem nhẹ Diệp Viễn nữa, sắc mặt của mỗi một người đều ngưng trọng như gặp đại địch.

“Hừ, không phải ngươi có thể vả chết người ta sao, vì sao thiếu chút nữa là bị chụp chết rồi? Trước khi ăn nói mạnh miệng thì nhớ thêm chút đầu óc! Nếu như Thiên Mệnh Chi Tử dễ đối phó như vậy thì vì sao chúng ta lại bị bị trấn áp đến trăm vạn năm chứ? Ngu xuẩn!”

Già Lam tìm được cơ hội, lập tức quở trách Già Địch.

Sắc mặt Già Địch biến ảo bất định, muốn phản bác nhưng lại tìm không ra cớ.

Vừa rồi hắn khoác lác đến tận trời, nhưng không nghĩ rằng người trẻ tuổi này chỉ có cảnh giới Thần Vương sơ kỳ mà thực lực lại cường hãn đến không ngờ!

Già Địch đành phải hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.

"Được rồi, ba chúng ta cùng tiến lên! Ba người các ngươi, đứng một bên quan sát trận chiến!” Già Lam phân phó nói.

Diệp Viễn cười nói: "Quan sát trận chiến? Ai nói cho các ngươi biết là ta đến đây một mình rồi hay sao? Ca Nặc cũng quá xem thường Nhân tộc rồi, đây là khinh tộc ta không người hả?"

Trong lúc vừa nói vừa cười, lại thêm ba đạo nhân ảnh phá không tới, chính là Linh Chá Thần Vương, Hồn Võ Thần Vương cùng với Long Mẫn!

Ba đại cường giả này đều là cường giả Thần Vương đã cảm ngộ pháp tắc thần đạo, một thân thực lực tuyệt đối không hề thua những Ma Thần này.

Nếu ở niên đại thần đạo thì ba người này hiển nhiên sẽ là cường giả thần đạo.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Già Lam đại biến.

Hắn không nghĩ tới, Diệp Viễn vẫn còn có sự giúp đỡ cường đại như vậy.

Sự tồn tại của Huyền Môn đều bị che giấu cực kỳ kỹ càng tại Thần Vực.

Ngoại trừ những Thần Vương này ra thì căn bản là không một người nào biết rõ.

Hôm nay, rốt cuộc Huyền Môn cũng đã lộ nanh vuốt ra với Ma tộc!

“Hừ, các ngươi kiêng kỵ Long Thần Chi m của bản thiếu gia, cho nên mới không dám để cho bọn hắn cùng nhau tiến lên phải không? Chỉ là... để đối phó với ba người các ngươi thì đâu cần phải dùng đến Long Thần Chi m chứ?”

Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, Tru Tà Thần Kiếm ngang nhiên xuất hiện nơi tay, đánh giết về phía Già Lam.

Ba người Linh Chá cũng không nói nhiều, trực tiếp đối chiến với ba Đại Ma Thần khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK