Nghe được bốn chữ "Tâm Huyết Lai Triều", sắc mặt Triệu Linh Đông nhanh chóng thay đổi.
"Ngươi… ngươi đã lĩnh ngộ Tâm Huyết Lai Triều!”
"Lúc đối chiến với tám con Cự Viên đã lĩnh ngộ rồi.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Tâm cảnh đột phá, có thể làm cho võ giả sản sinh ra một chút kỹ năng vô cùng huyền diệu.
Ví dụ như dung nhập thiên địa, ví dụ như... Tâm Huyết Lai Triều.
Thật ra Tâm Huyết Lai Triều chính là một loại cảm ứng tìm cát tránh hung của võ giả.
Loại cảm ứng này, rất nhiều võ giả thực lực cường đại đều có. Nhưng cảm ứng của họ chỉ là loại rất nông cạn.
Hơn nữa lúc linh lúc mất linh, căn bản không cách nào dùng để tham khảo.
Mà Tâm Huyết Lai Triều có thể nói là thăng hoa của loại cảm ứng này. Trước khi gặp phải nguy cơ có thể cảm ứng trước, từ đó tránh điều hung.
Lần trước đối chiến với tám con Cự Viên, tâm cảnh của Diệp Viễn đã lặng lẽ đột phá lần nữa, kỹ năng Tâm Huyết Lai Triều này xuất hiện.
"Nhưng, ngươi đích thị là ẩn giấu rất tốt, ta cũng là vừa rồi mới tâm sinh cảm ứng. Nếu như tiến thêm một bước nữa thì tuyệt đối không có sinh cơ." Diệp Viễn từ từ nói.
Tâm Huyết Lai Triều cũng không phải vô địch, nó chỉ là một loại cảm ứng trong bóng tối. Chỉ là loại cảm ứng này so với võ giả bình thường mãnh liệt và chính xác hơn mà thôi.
Triệu Linh Đông tâm cơ thâm trầm, căn bản cũng không lộ ra chút sơ hở nào, cũng không có động đến Diệp Viễn cho dù là một tia sát khí.
Cho nên, Diệp Viễn trước đây căn bản cũng không cảm ứng được nguy hiểm.
"Vậy tại sao ngươi lại nghi ngờ ta?” Triệu Linh Đông có chút buồn bực nói.
"Ta đã nói rồi, tâm của ngươi động rồi. Tuy rằng chỉ có một chút như vậy, nhưng dưới loại nguy cơ này lại đặc biệt mãnh liệt.” Diệp Viễn nói.
Triệu Linh Đông mất bình tĩnh.
Dọc theo đường đi hắn che giấu cực tốt, chỉ là vừa rồi lúc Diệp Viễn sắp bước vào kết giới dưới Sơn Hà Xã Tắc Đồ thì hơi thở mới hơi dồn dập một nhịp như vậy.
Nhưng chính là một nhịp này đã bán đứng hắn.
Sự lợi hại của Tâm huyết Lai Triều chính là ở chỗ này.
Đương nhiên, Tâm Huyết Lai Triều không phải là vô địch.
Giống như lần này, tuy rằng hắn đã lĩnh ngộ Tâm Huyết Lai Triều nhưng vẫn vô cùng nguy hiểm.
Bởi vì, Ma Lĩnh tam quái đã hiện thân!
Không gian nổi lên từng tầng gợn sóng, ba bóng đen lập tức xuất hiện.
“Quả thật là lợi hại, không ngờ rằng vậy mà lại không thể đưa ngươi vào thần khí Sơn Hà Xã Tắc Đồ! Nhưng… hôm nay ngươi vẫn khó mà thoát chết!” Lão đại Mạc Đại Thông của Ma Lĩnh tam quái nói.
Thấy Ma Lĩnh tam quái, trong lòng Diệp Viễn trầm xuống.
Ba tên này đều là cường giả Hư Huyền Cảnh.
Cũng là nói, có tới năm cường giả Hư Huyền đến bao vây tiêu diệt hắn.
Hơn nữa, vật trên tay Ma Lĩnh tam quái rõ ràng đều là thần khí!
Ngũ đại cường giả Hư Huyền, tam đại thần khí, đội hình như vậy, quả thực có thể nói là quá phô trương rồi!
Mà đội hình như vậy, lại chỉ để đối phó với một võ giả Đạo Huyền Cảnh tầng bốn nho nhỏ!
“Các ngươi đều là người của Ma tộc?” Diệp Viễn nhíu mày nói.
Đội hình hoành tráng như vậy, e là chỉ có thế lực Ma tộc sau lưng điều khiển mới có thể làm được.
Chỉ là Diệp Viễn vô cùng tò mò, rốt cuộc Ma tộc đã dùng thủ đoạn gì để làm cho những người này thoạt nhìn giống hệt Nhân tộc, không lộ ra chút ma khí nào.
Xem ra vì bố cục hôm nay quả nhiên Ma tộc đã đào rỗng tâm tư.
Mạc Đại Thông nói: "Đúng! Thần Chủ đại nhân sai ba người chúng ta đến đây lấy mạng của ngươi! Một khi thiên mệnh chi tử chết đi, Nhân tộc ắt không còn gì uy hiếp nữa!”
Nghe đến "thiên mệnh chi tử", Diệp Viễn cũng hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bình tâm lại.
Trong lúc vô tình bản thân đụng phải đã phá hủy một số chuyện tốt của Ma tộc.
Hơn nữa Già Lam biết Trấn Hồn Châu cùng bia đá Hạo Thiên ở trong tay mình, như vậy đoán được thiên mệnh chi tử chính là mình cũng không có gì lạ.
Điều Diệp Viễn không biết chính là lúc hắn còn chưa sinh ra, Ma tộc đã biết hắn là thiên mệnh chi tử!
Biến cố của Dược Vương Điện, chính là bởi vì hắn là thiên mệnh chi tử mà xảy ra!
Diệp Viễn nhún nhún vai, vẻ mặt tuyệt vọng mở miệng nói: "Được rồi, ngũ đại cường giả Hư Huyền đến bao vây một tiểu tử Đạo huyền tầng bốn như ta cũng thật sự là đủ để thấy ta như thế nào. Nếu ta nhất định phải chết, ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là ai ở sau lưng khống chế tất cả những chuyện này không?”
"Cơ Thanh Vân, ngươi đừng lãng phí tâm tư! Loại điêu trùng tiểu kỹ này, vẫn là đừng thể hiện trước mặt bản tọa! Đại thông, Nhị thông, Tam thông, đừng nói nhảm với hắn. Chúng ta đã mất một cơ hội và không bao giờ cho hắn dù là một cơ hội nhỏ nữa. Đừng quên rằng nếu chúng ta không thể giết hắn thì tất cả chúng ta sẽ chết! Cùng xông lên, giết hắn!” Triệu Linh Đông lạnh lùng quát.
Lúc này hắn trở nên vô cùng lạnh lùng, sát phạt quyết đoán, căn bản không cho Diệp Viễn một chút cơ hội nào.
Ma Lĩnh tam quái nghe vậy liền rùng mình, Diệp Viễn nói một câu, thật đúng là để cho bọn họ cười nhạo tâm tư của Diệp Viễn.
Ba người bọn họ nắm trong tay thần khí, hơn nữa cảnh giới cũng cao hơn Diệp Viễn rất nhiều, căn bản là không coi Diệp Viễn ra gì.
Lời vừa rồi của Diệp Viễn thật đúng là khiến cho trong lòng bọn họ khinh thường.
Năm cường giả Hư Huyền đối phó với một tên Đạo Huyền tầng bốn, tuyệt đối là phải có người chết.
Nhưng lời nói của Triệu Linh Đông lại như tiếng chuông buổi sáng thức tỉnh ba người bọn họ.
Thời khắc này, ba người bọn họ còn chưa động thủ, Ngao Thiên Thần Khuyển của Triệu Linh Đông đã ra tay trước.
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Viễn liền cảm thấy lạnh cổ, một hàm răng vô cùng sắc bén đã kề trên cổ hắn!
Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra như điện quang hỏa thạch, thậm chí đến Diệp Viễn cũng không kịp phản ứng lại.
Đây là lần đầu tiên Diệp Viễn nhìn thấy Ngao Thiên Thần Khuyển ra tay, vừa ra tay đã là một kích trí mạng!
Tốc độ của Ngao Thiên không thể tưởng tượng nổi, cho dù là Ma Lĩnh tam quái cũng không phản ứng kịp.
Đồng tử Diệp Viễn co rút lại, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, tan vào hư không.
Nhưng mà, Ngao Thiên ở rất gần hắn. Động tác của Diệp Viễn tuy nhanh, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi Ngao Thiên.
“Xoạt”
Vuốt chó sắc bén, trực tiếp xuyên thấu hư không, lao về phía cổ họng Diệp Viễn!
Ngao Thiên Thần Khuyển lại dữ tợn đến vậy!
Mà lúc này, Ma Lĩnh tam quái và Triệu Linh Đông cũng bắt đầu động thủ.
Bốn người liên thủ phong ấn phiến không gian này, căn bản không cho Diệp Viễn một chút cơ hội chạy thoát.
Giữa điện quang hỏa thạch, thân hình Diệp Viễn bỗng nhiên trốn vào hư không, nguy hiểm tránh được cú bắt trí mạng đó.
Nhưng mà một làn sóng lại nổi lên, hắn vừa mới trốn vào hư không, lực của một cỗ không gian vô cùng mênh mông đã bao phủ lấy hắn trong nháy mắt!
Sơn Hà Xã Tắc Đồ!
Nếu bị Sơn Hà Xã Tắc Đồ thu vào, tuyệt đối không có sinh cơ!
Không chút do dự, Diệp Viễn lập tức tế xuất Thánh Long Lệnh, trong nháy mắt rút đi một phần tinh huyết của hắn.
“Ầm!”
Không gian trước mắt Diệp Viễn nổ tung trong nháy mắt, cả người hắn cũng bay ra ngoài.
Ma Lĩnh tam quái không cho hắn bất kỳ cơ hội nào để thở, ngay trong nháy mắt hắn bay ra ngoài, sát chiêu của Linh Tê Phá Diệt Kính đã đợi sẵn!
Linh Tê Phá Diệt Kính ở trên tay Mạc Nhị Thông, uy lực mạnh hơn trước gấp mấy lần.
Diệp Viễn quát lớn một tiếng, thu hồi Thánh Long Lệnh, tế xuất Tru Tà Kiếm, lãnh vực Thần Vương trong nháy mắt mở ra.
“Ầm!”
Diệp Viễn vẫn tiếp tục liều mạng, trực tiếp phun ra một ngụm máu trên không trung.
Lúc này lại có thần khí thứ ba!
Chịu hai kích đã khiến Diệp Viễn bị trọng thương.
Một kích thứ ba này hắn không còn khả năng chống đỡ.