Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này phân bộ thương hội Lưu Tinh ở Ninh Dương bị một đám cao thủ vây chật như nêm cối.

Những cường giả này mặc quần áo của thương hội Bảo Lệ, từng người đều là cường giả cảnh giới Thần Vương.

Đối với một thương hội mà nói, cường giả cảnh giới Thần Vương cũng rất hiếm thấy.

Lập tức xuất động nhiều như vậy, khó tránh khỏi hơi khoa trương.

Bên thương hội Lưu Tinh cũng có vài cường giả Thần Vương, nhưng mà trên người bọn hắn đều bị thương, dưới đất còn không ít thi thể đang nằm.

Những Thần Vương này bảo hộ một nữ tử xinh xắn ở giữa, dáng vẻ thấy chết không sờn.

"Ha ha, Triệu Thiên tiểu ny tử, hãy ngoan ngoãn giao ra lệnh bài Lưu Tinh, nói không chừng lão phu có thể thu ngươi làm tiểu thiếp, thả cho ngươi một con đường sống. Nếu cứ cứng đầu chống đối, chờ Tần Xuyên đại nhân vừa đến, chỉ sợ ngươi muốn chết cũng không dễ dàng như thế!" Một Thần Vương trung niên của thương hội Bảo Lệ cười dâm nói.

Thực lực của người này đã đạt đến Thần Vương đỉnh phong, mang theo bảy tám cường giả Thần Vương của thương hội Bảo Lệ vây quét thương hội Lưu Tinh.

Các cường giả của thương hội Lưu Tinh đều liều chết chống cự, bây giờ chỉ còn bốn năm tên cường giả Thần Vương đã thế suy sức yếu.

Mấy người kia bảo vệ Triệu Thiên ở giữa, đã không còn đường lui nữa.

Trên gương mặt thanh lệ thoát tục của Triệu Thiên lúc này tràn đầy tuyệt vọng.

Thương hội Bảo Lệ nghiền ép, quét sạch tám thương hội lớn, bây giờ chỉ còn một thương hội Lưu Tinh may mắn sống sót.

Lệnh bài Lưu Tinh là biểu tượng tối cao của thương hội Lưu Tinh, có thể dùng nó để điều động tất cả tài nguyên của thương hội Lưu Tinh. Một khi bị cướp đi, thương hội Lưu Tinh sẽ xong đời.

Triệu Thiên biết, lệnh bài tối cao của bảy thương hội lớn kia đã rơi vào trong tay thương hội Bảo Lệ.

Miếng lệnh bài trong tay nàng là miếng cuối cùng!

Triệu Thiên thở dài, nói với lão giả bên cạnh: "Đàm lão, các ngươi đều đi thôi! Ta dùng lệnh bài Lưu Tinh để đánh đổi, bảo Lý Trung thả các ngươi rời đi. Tiếp tục giữ lại cũng không còn ý nghĩa nữa.

Đàm lão là đại trưởng lão của thương hội Lưu Tinh, thực lực cũng đạt đến Thần Vương đỉnh phong.

Cũng bởi vì có lão ta ở đây, nên thương hội Lưu Tinh mới có thể chống đỡ tới bây giờ.

Nhưng mà, cường giả Hư Huyền của thương hội Bảo Lệ đã ở trên đường, chỉ cần Tần Xuyên vừa đến, bọn họ sẽ không may mắn thế nữa!

Sắc mặt Đàm lão trầm xuống, nói: "Thiên Nhi, lão phu là một lão cốt đầu, sinh ra là người của Lưu Tinh, chết là quỷ của Lưu Tinh! Ngươi bảo ta đi, ta có thể đi đâu? Lão phu sẽ mở một con đường máu, mấy người các ngươi hộ tống Thiên Nhi rời đi! Chỉ cần còn lệnh bài Lưu Tinh, thì thương hội Lưu Tinh chúng ta sẽ không mất!"

Triệu Thiên cố nén nước mắt không chảy xuống, nhưng nàng biết, đây chỉ là cứng đầu chống chọi.

Nàng kéo Đàm lão lại, nói: "Không! Thương hội Bảo Lệ che giấu quá sâu, chúng ta vốn không trốn thoát! Đàm lão, cả đời này ngài ra sức vì Lưu Tinh, ta không thể để cho ngài cuối đời còn hi sinh!"

Dứt lời, Triệu Thiên nhảy người lên, nhảy ra khỏi đám người bảo vệ.

Đối mặt với Lý Trung, nàng lạnh lùng nói: "Lý Trung, lệnh bài Lưu Tinh này cho ngươi, ngươi thả mấy người Đàm lão rời đi! Nếu không ta sẽ hủy lệnh bài Lưu Tinh để các ngươi không chiếm được bất cứ thứ gì!"

Lệnh bài Lưu Tinh được chế tạo từ vật liệu đặc biệt, rất khó làm vỡ.

Nhưng thân là người dẫn đầu thương hội Lưu Tinh, Triệu Thiên lại biết cách hủy nó.

Lý Trung nghe vậy thì biến sắc, gật đầu nói: "Được, bọn hắn chỉ là tôm tép nhãi nhép, thả bọn hắn đi thì sao chứ?"

Hắn vung tay lên, thủ hạ tách ra thành một con đường, đúng thật là để nhóm người Đàm lão rời đi.

Những người còn lại này, đều là người trung thành với thương hội Lưu Tinh đến chết.

Đàm lão biến sắc, nói: "Thiên Nhi!"

Triệu Thiên quay người, sắc mặt lạnh lẽo, đoản kiếm trong tay kề lên cổ, nghiêm túc nói: "Đàm lão, nếu các người không đi, Thiên Nhi sẽ chết trước mặt các người."

Triệu Thiên không để ý, đúng lúc này, khóe miệng Lý Trung cong lên nụ cười, thân hình bỗng nhiên lóe lên, thẳng tiến đến chỗ Triệu Thiên!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Đàm lão đại biến, quát: "Thiên Nhi cẩn thận!"

Nhưng mà đã muộn, Lý Trung là Thần Vương đỉnh phong, thân pháp thủ đoạn cực kỳ nhanh chóng.

Trong chớp mắt, hắn đã đi đến bên cạnh Triệu Thiên, chộp lấy cánh tay của nàng!

Chỉ cần chế trụ Triệu Thiên, nàng sẽ không có cơ hội hủy đi lệnh bài Lưu Tinh.

Biến cố này đến quá nhanh, tất cả mọi người vốn không phản ứng kịp.

Triệu Thiên bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, theo bản năng muốn hủy đi lệnh bài Lưu Tinh.

Ngay lúc tay của Lý Trung vừa mới đụng vào bả vai của Triệu Thiên, một thanh kiếm từ bên trong đâm nghiêng qua, tốc độ vô cùng nhanh!

"Phụt phụt!"

Tay Lý Trung đứt lìa khỏi cổ tay!

"A!"

Mọi người đều sợ hãi, chỉ có tiếng kêu thảm thiết thê lương của Lý Trung đang vang vọng.

Tay Triệu Thiên cứng đờ, nhất thời quên mất phải hủy đi lệnh bài Lưu Tinh.

Các cường giả của thương hội Bảo Lệ như gặp đại địch, bọn hắn vốn không thấy rõ kiếm mang này từ đâu ra.

Bọn hắn nhìn xung quanh, vốn không thấy địch nhân đâu.

"Ai! Ai dám đánh lén bản tọa! Cút ra đây cho bản tọa!" Lý Trung nghiến răng quát lên.

"Bốp!"

Lý Trung còn chưa dứt lời, lại bị một người tát một cái ngã trên mặt đất.

Các cường giả Thần Vương của thương hội Bảo Lệ giống như là thấy quỷ.

Bọn hắn vốn không thấy rõ ai đánh một tát này!

"Miệng thối như thế, nên đánh!"

Một thân ảnh trẻ tuổi đột ngột xuất hiện ở đây khiến mọi người phải liếc mắt nhìn.

Triệu Thiên thấy bóng dáng này, trong mắt đều là vẻ mừng rõ!"

"Diệp... À không, Cơ..."

Triệu Thiên đang muốn kêu tên Diệp Viễn, chợt nhớ ra hắn có một thân phận khác, vội đổi giọng.

Dựa vào con đường tin tức của thương hội Lưu Tinh, sao lại không biết Cơ Thanh Vân trở lại Thần Vực?

Lúc ấy, khi Triệu Thiên nghe được tin tức này, nàng kinh ngạc hồi lâu mới bình tĩnh lại.

Nhưng mà thế nào nàng cũng không nghĩ tới, đã cách nhiều năm như thế, Thanh Vân Tử đại nhân lại ra tay cứu nàng!

Diệp Viễn quay người cười nói với Triệu Thiên: "Không sao, ngươi vẫn gọi ta là Diệp Viễn đi."

Trên gương mặt Triệu Thiên tỏ vẻ vui mừng, gật đầu nói: "Diệp... Diệp Viễn đại nhân!"

Diệp Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, lại quay người nói với các cường giả của thương hội Bảo Lệ: "Ai nói cho ta biết, bây giờ thương hội Bảo Lệ bị ai khống chế?"

Những cường giả Thần Vương kia nhìn nhau, trên mặt tỏ vẻ mờ mịt.

Diệp Viễn nhìn nét mặt của bọn hắn đã biết bọn gia hỏa này không biết gì cả, cảm thấy thất vọng.

Diệp Viễn đang muốn động thủ giết những Thần Vương này, nhưng bỗng có một khí tức mạnh mẽ khóa chặt hắn.

"Tiểu tử từ đâu tới, lại dám quản chuyện của thương hội Bảo Lệ ta?"

Một bóng người từ trên trời giáng xuống, khí thế bức người.

Nhìn thấy người này, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.

"Lại là cường giả Hư Huyền! Không ngờ thương hội Bảo Lệ lại có thực lực lớn như thế, tùy tiện có thể phái ra cường giả Hư Huyền!"

"Vừa rồi còn tưởng thương hội Lưu Tinh thoát một kiếp, bây giờ xem ra bọn hắn gặp phải đại họa ngập đầu rồi!"

"Dường như người trẻ tuổi kia có thực lực rất mạnh, nhưng mà chỉ mới Đạo Huyền tầng sáu. Đối phó với cường giả Thần Vương cũng tạm được, nhưng mà cường giả Hư Huyền vừa đến thì chỉ sợ dữ nhiều lành ít!"

Triệu Thiên vừa nhìn thấy vậy sắc mặt lại đại biến, vội vàng nói với Diệp Viễn: "Diệp Viễn, ngươi mau đi! Tần Xuyên này là hộ pháp của thương hội Bảo Lệ, hắn là cường giả Hư Huyền, ngươi không phải đối thủ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK