Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hành động của nam tử trung niên này làm cho tất cả mọi người giật nảy mình.

Đến bây giờ mới dừng lại, đã có người hoài nghi tới thân phận của Diệp Viễn giả mạo, nhưng thật sự không ai dám đứng ra khiêu khích.

Dù sao thì uy vọng hiện tại của Diệp Viễn vẫn là có một không hai.

Khiêu khích như vậy, sơ sẩy một cái thì sẽ tự đưa tới cho mình họa sát thân.

Tất cả mọi người nhìn về phía “Diệp Viễn”, muốn xem hắn ứng đối như thế nào.

Ai ngờ “Diệp Viễn” chỉ cười nhạt một tiếng, nói: “Mọi người đều biết, bản thiếu gia mạnh nhất chính là võ kỹ Phá Thiên Long Ngâm. Nhưng mà, chiêu này vừa ra, chỉ sợ tất cả mọi người ở đây không có người nào có thể còn sống sót được rồi. Vị huynh đài này, nếu như ngươi không tin thân phận của bản thiếu gia, cứ việc ra chiêu với bản thiếu gia, bản thiếu gia tuyệt đối sẽ không đánh lại.”

Bất kể như thế nào, phần bình tĩnh thong dong này thật sự đã khiến cho không ít người công nhận thân phận của hắn.

Đây mới xứng đáng là phong phạm của cao thủ.

“Hừ, khoác lác cũng phải có mức độ! Không đánh lại thì để ta xem ngươi có bao nhiêu bổn sự.”

Võ giả trung niên cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên bổ ra một đao, thanh thế khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi.

Nhìn thấy một chiêu này, sắc mặt mọi người lập tức đại biến.

Uy thế của một đao kia bổ xuống, ngay cả cường giả Hư Huyền cũng phải bị chặt làm hai đoạn!

Nhưng mà, bây giờ lại xuất hiện một màn càng làm cho người ta kinh hãi.

Một đao kia đã đến cách trước người “Diệp Viễn” khoảng hai trượng, rốt cuộc không cách nào tiến thêm được nữa.

"Mạnh... Thật mạnh!”

Từng đợt tiếng thán phục truyền đến, tất cả mọi người đều bị một màn này làm cho sợ ngây người.

Bạch Quang thấy một màn này thì nhếch miệng, khinh thường nói: “Cố làm ra vẻ huyền bí, vô sỉ!”

Diệp Viễn cười nói: "Ở Thần Vực, người hiểu được pháp tắc thần đạo quá ít, ngay cả cường giả Hư Huyền Cảnh cũng biết đến không nhiều. Thực lực người này cũng đã rất tốt rồi. Nhưng mà màn diễn này không khỏi quá giả tạo đi.”

Cảm giác của Diệp Viễn cực kỳ nhạy cảm.

“Oành!”

Toàn thân “Diệp Viễn” chấn động một chút, trực tiếp đánh bay nam tử trung niên kia.

Lúc này, vẻ mặt nam tử trung niên kia lộ ra vẻ bội phục, khom người thi lễ nói với “Diệp Viễn”: “Đa tạ Lăng Thiên Thần Vương hạ thủ lưu tình! Tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm đại nhân, xin đại nhân thứ tội. Tương truyền rằng Lăng Thiên Thần Vương có lực lượng lãnh vực thiên hạ vô song, có thể ngạnh kháng với công kích của Ma Thần mà không hề bị tổn hại một chút lông tóc nào! Với thực lực bực này như đại nhân, nếu như không phải Lăng Thiên Thần Vương thì thiên hạ còn có ai dám nhận?”

Câu nói của nam tử trung niên đã hoàn toàn gạt bỏ hết hoài nghi của mọi người.

Tên “Diệp Viễn” này, gần như giống với trong truyền thuyết như đúc!

Chẳng những có thực lực vô cùng đáng sợ, hơn nữa bên người còn có huynh đệ tốt là Bạch Quang cùng hồng nhan tri kỷ.

“Diệp Viễn” cười nhạt nói: “Không sao, bản thiếu gia không có nhỏ mọn đến như vậy. Vốn bản thiếu gia tiềm tu ở trong Thần Vẫn Sơn Mạch, nghe nói có không ít võ giả Nhân loại ta tiến vào Thần Vẫn Sơn Mạch cho nên mới đặc biệt xuất quan. Dưới nguy cơ tộc chúng ta bị diệt, tính mạng của từng võ giả đều vô cùng trân quý. Thần Vẫn Sơn Mạch này rất nguy hiểm, bản thiếu gia ở trong đó cũng là thập tử nhất sinh. Nhưng mà trong khoảng thời gian này, bản thiếu gia cũng đã biết được hết địa hình và khu vực cấm, hơn nữa đã vẽ thành bản đồ đánh dấu tất cả những nơi có nguy hiểm.”

“Diệp Viễn” vừa nói những lời này ra, trên mặt một đám võ giả lập tức lộ ra thần sắc vui mừng.

Cái Thần Vẫn Sơn Mạch này nguy hiểm dị thường, nếu như không còn biện pháp nào nữa thì bọn hắn thật sự không dám tới nơi này để tìm kiếm cơ duyên.

Dám tiến vào Thần Vẫn Sơn Mạch, ít nhất cũng phải là cường giả cảnh giới Thần Vương.

Nếu không, đến khi chết cũng không biết mình chết như thế nào.

Nếu có một tấm bản đồ của Thần Vẫn Sơn Mạch, vậy thì hoàn toàn không giống với lúc trước nữa.

Ít ra còn có thể giúp cho tỷ lệ sinh tồn của bọn hắn gia tăng thật lớn.

“Lăng Thiên Thần Vương quả nhiên không hổ là lãnh tụ của Nhân tộc chúng ta! Vật trân quý bực này mà cũng nguyện ý lấy ra chia sẻ cho mọi người.”

“Lần này ta đến Thần Vẫn Sơn Mạch, với quyết tâm không từ bỏ. Bản đồ của Lăng Thiên Thần Vương tuyệt đối có thể giúp ta tăng thêm phần thắng!”

"Còn có chuyện tốt bực này sao! Sự độ lượng của Lăng Thiên Thần Vương thật không một ai có thể so sánh được!”

...

Cả đám người đều đoán được “Diệp Viễn” muốn làm gì, trên mặt nguyên một đám đều hiện lên vẻ hưng phấn vô cùng.

Loại chuyện tốt như thế này, mặc cho người đó là ai thì cũng sẽ không cự tuyệt.

Không ngờ, “Diệp Viễn” lại thở dài nói: “Nếu như bình thường, bản đồ này tặng không cho chư vị cũng không sao. Nhưng mà... mọi người cũng đã biết, hiện tại Huyền Môn ta lại đang thủ một góc, chiến sự căng thẳng, khan hiếm các loại tài nguyên. Trong đó, linh dược là thiếu thốn nhất! Mọi người tới Thần Vẫn Sơn Mạch này để tìm kiếm một đường sinh cơ, cũng đồng dạng là vì Nhân tộc mà xuất lực, lòng ta rất an ủi. Nhưng mà những võ giả khác trước khi giết địch, càng cần đến sự ủng hộ của chư vị. Còn hi vọng các vị quyên góp chút tiền để giúp đỡ các dũng sĩ của tộc chúng ta! Đương nhiên, bản thiếu gia sẽ không yêu cầu các ngươi quyên bao nhiêu chỉ xem tâm ý của các vị, mọi người thấy thế nào?”

Lời này vừa nói ra, khoé miệng Diệp Viễn không khỏi nở ra một cười, lập tức hiểu rõ mục đích của tên Diệp Viễn giả mạo này.

Tên này quấn quýt hơn nửa ngày, cũng chỉ là vì mượn danh tính của mình để vơ vét của cải mà thôi.

Nhưng mà lời nói của tên này lại nói rất hay, khiến cho người khác nhịn không được mà vỗ tay tán thưởng. Hắn nói sẽ không yêu cầu điều gì, nhưng mà võ giả ở đây lại không dưới bốn năm trăm người, ở đâu ra người thật sự không biết xấu hổ, lấy cái thứ không đáng giá để lừa tiền như vậy chứ?

Dù sao thì hắn cũng đứng về lập trường chính nghĩa của Nhân tộc.

“Diệp Viễn” vừa nói xong thì người võ giả trung niên lúc trước nghi ngờ hắn lại lập tức là người thứ nhất đứng ra hưởng ứng.

“Đại nhân lo lắng cho Nhân tộc ta hết lòng, chúng ta làm sao có thể keo kiệt được? Huống chi, bản đồ này rất quan trọng với chúng ta, thậm chí còn có thể gọi là vật cứu mạng! Ta nguyện ý xuất ra ba gốc linh dược cấp chín, cùng với năm ngàn thượng phẩm Thiên Nguyên Tinh để đổi lấy một tấm bản đồ!” Võ giả trung niên nói.

Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều biến sắc.

Tên võ giả trung niên này vừa mở miệng, thì đã trực tiếp định sẵn giá cả rồi!

Nếu như bọn hắn xuất ra thứ gì quá mức keo kiệt thì không phải sẽ bị người khác khinh bỉ chết hay sao?

Dứt lời, võ giả trung niên kia cũng không thèm suy nghĩ gì, trực tiếp lấy ba gốc linh dược cấp chín cùng năm ngàn thượng phẩm Thiên Nguyên Tinh giao vào tay “Bạch Quang” để đổi lấy một phần bản đồ.

Những người khác thấy thế, nhưng vẫn còn có chút do dự.

Chỉ là sức hấp dẫn của bản đồ quá lớn đối với bọn họ, cho nên nguyên một đám cũng không muốn rời đi.

Võ giả trung niên kia hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Các vị thật đúng là vắt chày ra nước! Đồng bào của chúng ta lúc trước giết địch, không biết đã chết bao nhiêu người, nhu cầu cấp bách cần tài nguyên của chúng ta cứu mạng. Vậy mà nguyên một đám các ngươi lại keo kiệt đến vậy, thật là làm cho người khác cảm thấy lạnh lẽo!”

Lời này vừa nói ra, những người kia làm gì còn mặt dày mà đứng yên được nữa, lập tức nhao nhao quyên góp tiền để giúp đỡ.

“Cho ta một phần bản đồ, ta quyên bốn gốc linh dược cấp chín!”

"Cũng cho ta một phần, trên người của ta không có linh dược cấp chín, la lấy thượng phẩm Thiên Nguyên Tinh để thay thế!”

...

Nếu là bình thường, chắc chắn bọn hắn sẽ không làm như thế.

Nhưng hiện tại nguy cơ diệt tộc trước mắt, bọn hắn ít nhiều vẫn cần một chút thể diện, hơn nữa sức hấp dẫn của bản đồ làm bọn hắn đành phải nhao nhao kiên trì.

Diệp Viễn cười cười, thản nhiên nói: “Chúng ta đi thôi.”

Thấy Diệp Viễn không có ý tứ truy cứu, bọn người Bạch Quang cũng theo chân Diệp Viễn rời đi.

Ai ngờ, tên “Diệp Viễn” kia thấy mấy người bọn họ muốn rời đi thì không khỏi cười lạnh một tiếng, nói: “Mấy vị này... da mặt thật sự rất dày đấy! Dũng sĩ chúng ta nhuộm máu tươi sa trường, vậy mà ngươi lại vắt chày ra nước, hừ hừ...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK