Dọc theo đường đi, thông qua sự giới thiệu của Sa Nhất, Diệp Viễn biết được vương của bộ tộc Giao nhân có tên là Đồng, thực lực vô cùng mạnh.
Hôm nay vừa thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền.
"Diệp Viễn ra mắt Vương thượng." Diệp Viễn ôm quyền, coi như là lễ ra mắt.
Điệu bộ đối phó này của hắn để cho một đám cường giả đứng sau lưng Vương thượng đột nhiên thay đổi sắc mặt.
"Nhân loại thật lớn mật, lại dám khinh mạn Vương thượng như thế!"
"Càn rỡ, nhìn thấy Vương thượng còn không hành lễ!"
"Vương thượng, người này ngạo mạn vô lễ, đương nhiên là sẽ không có bản lĩnh gì. Nói không chừng, hắn đến là để lừa trộm lấy lệ châu!"
Đồng còn không nói gì, những cường giả trong tộc Giao Nhân phía sau hắn ta đã lập tức bộc phát.
Thái độ của Diệp Viễn khiến cho bọn họ thấy vô cùng khó chịu.
Theo bọn họ, Nhân tộc là thấp kém, nhìn thấy Vương thượng phải hành đại lễ.
Diệp Viễn lợi hại như thế nào, đều là do Sa Nhất trở về rồi kể lại, bọn họ cũng không có tận mắt nhìn thấy.
Hôm nay bọn họ thấy Diệp Viễn chỉ có Đạo Huyền tầng bảy, từng người từng người không khỏi bắt đầu thấy khinh thường, cho là Diệp Viễn đang cố ý lừa gạt bọn họ.
Luyện dược sư có thể luyện chế được Tử Hư Khí Linh Đan, thế nào cũng phải đạt tới cảnh giới Thần Vương chứ?
Không riêng gì bọn họ, chính Đồng nhìn thấy Diệp Viễn cũng có vẻ mặt thất vọng.
Lúc trước Sa Nhất thổi phồng Diệp Viễn lợi hại đến mức nào, nhưng mà cũng không có nói tới tu vi võ đạo của Diệp Viễn.
Hắn ta hăng hái bừng bừng đi ra đón, có thể nói là vô cùng có thành ý. Lại thấy Diệp Viễn đến đây chỉ có tu vi Đạo Huyền tầng bảy, đương nhiên là thất vọng.
Diệp Viễn quét mắt nhìn mọi người một cái, vẻ mặt cứng lại nói: "Vương thượng cũng còn chưa có nói gì, các ngươi mỗi một người đều nhảy ra nói, có còn để Vương thượng ở trong mắt hay không? Chẳng lẽ thần dân của tộc Giao Nhân đều làm càn như vậy sao?"
Một câu nói này khiến cho những người của tộc Giao Nhân đang nói sôi nổi kia trong nháy mắt đều câm nín.
"Vương... Vương thượng, chúng ta không phải là có ý đó."
Đồng khoát tay áo một cái, ý bảo bọn họ câm miệng, sau đó nói với Diệp Viễn: "Người trẻ tuổi, ngươi… thật sự có nắm chắc luyện chế được Tử Hư Khí Linh Đan? Ta cảnh cáo trước, nếu để cho bổn vương phát hiện ngươi đùa giỡn tộc Giao Nhân chúng ta thì bổn vương quyết không tha cho ngươi!"
Những cường giả Giao Nhân đó thấy Vương thượng không có ý muốn truy cứu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Viễn cười nói: "Vương thượng, ta đây còn chưa có bước qua đại môn, ngươi đã lập tức nói lời uy hiếp rồi. Chẳng lẽ, đây chính là cách mà tộc Giao Nhân các ngươi đãi khách sao? Còn nữa, chẳng lẽ Vương thượng không biết, luyện dược sư… là không thể đắc tội nổi sao? Với loại thái độ này của các ngươi, bổn thiếu cũng không dám bảo đảm là sẽ luyện chế ra thứ gì đâu!"
Diệp Viễn vốn không muốn làm người gây sự, nhưng mà đám người này lại dám dẫm đạp lên mặt của hắn.
Hắn vốn là thấy Đồng tự mình ra chào đón, còn thấy hơi cảm động một chút, không nghĩ tới cũng là một kẻ khinh thường người khác.
Nếu như không phải là vì lệ châu, hắn đã lập tức phủi mông đi rồi.
Luyện dược sư đương nhiên là không đắc tội nổi, bởi vì bọn họ muốn động tay động chân với đan dược thì thật sự là quá dễ dàng.
Đến lúc đó, chết cũng không biết là chết thế nào.
Đồng cũng là coi thường Diệp Viễn, nếu không hắn sẽ không nói ra những lời này.
Lời của Diệp Viễn khiến cho mọi người biến sắc.
Đây chính là uy hiếp trắng trợn mà!
Ở thế giới dưới đáy biển như này lại có người dám uy hiếp Vương thượng của tộc Giao Nhân, thật đúng là không biết sống chết.
"Ngươi dám uy hiếp bổn vương?" Đồng mở to hai mắt, một cỗ khí tức đáng sợ đè ép về phía Diệp Viễn.
Vậy mà, khi cỗ khí tức này tới trước mặt Diệp Viễn lại lập tức tiêu tan không thấy đâu, giống như là chưa từng xuất hiện vậy.
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt của Đồng không khỏi cứng lại, thu hồi sự khinh thường.
Dường như người trẻ tuổi này cũng không có đơn giản như vẻ bề ngoài!
Sa Nhất đứng bên cạnh thấy tình huống dường như có chút mất kiểm soát, vội vàng đứng ra hóa giải lúng túng nói: "Ha ha, xin tất cả mọi người bớt giận, xin bớt giận! Vương thượng, Diệp đại sư tuyệt đối là luyện dược sư lợi hại nhất mà hạ thần từng gặp qua, không phải là một trong những! Không phải là nhân loại có câu tận mắt thấy mới là sự thật sao, không tận mắt nhìn thấy thực lực của hắn, làm sao có thể dễ dàng phủ nhận được đây?"
Đồng nhìn hắn ta một cái, lạnh nhạt nói: "Được rồi, có lời gì, trước tiên về trong tộc đã rồi hẵng nói!"
Sa Nhất vội vàng đi tới trước mặt Diệp Viễn, tỏ ý xin lỗi.
Tộc nhân không biết Diệp Viễn đáng sợ, nhưng mà hắn ta lại biết rõ chỗ đáng sợ của Diệp Viễn.
Diệp Viễn giết chết đảo chủ Thông Thiên như thế nào, hắn ta không có nhìn thấy tận mắt.
Nhưng mà cảnh tượng Diệp Viễn giết chết Hắc Mông vẫn hiện rõ ràng ở trước mắt hắn ta!
Quá mức chấn động!
Chẳng qua là nói ra lời như vậy, căn bản là sẽ không có ai tin tưởng.
Một võ giả Đạo Huyền tầng bảy, lại có thể dễ dàng giết chết một cường giả Hư Huyền đỉnh cấp.
Diệp Viễn nhìn hắn ta một cái, cười nói: "Chút chuyện nhỏ này, tự nhiên là ta sẽ không để ở trong lòng. Nhưng mà… ta không hy vọng có người nào tới trêu chọc ta."
Sa Nhất vừa nghe vậy, lập tức vội vàng gật đầu đáp ứng: "Đại nhân yên tâm, ngay khi Sa Nhất về đến trong tộc, sẽ đi giải thích với Vương thượng!"
Gặp mặt không vui!
Thật ra thì hắn cũng rất hiểu suy nghĩ của tộc Giao Nhân, bây giờ hắn quá trẻ, rất dễ dàng khiến cho người ta có suy nghĩ là một kẻ nói được nhưng không thể làm được.
Trên thực tế, hắn đụng phải chuyện như thế này cũng không phải là lần một lần hai.
Dù sao thì hắn đúng thật là cũng cần lệ châu trăm vạn năm.
...
"Sa Nhất, ngươi làm việc thật tốt! Ngươi phái Sa Tam quay lại nói là đã tìm được một vị luyện dược sư vô cùng lợi hại, nhưng mà người mà ngươi mang về là ai? Hả?"
Vừa về tới trong tộc, trước tiên Sa Nhất sắp xếp xong xuôi chỗ dừng chân cho đoàn người Diệp Viễn, rồi mới vội vàng đến tìm Đồng để giải thích.
Đương nhiên, nghênh đón hắn chính là tiếng quát tức giận của Đồng.
"Đúng vậy! Sa Nhất, Vương thượng chính là thấy ngươi bình thường thông minh lanh lợi, mới cho ngươi đến đảo Cửu Phượng làm việc. Nhưng mà ngươi lại mang về một tên tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, có thể làm gì cơ chứ?"
"Sa Nhất, đừng tưởng là chúng ta không lên bờ thì không biết gì, luyện dược sư đỉnh cao của Nhân tộc nào có ai ở độ tuổi như này? Ngươi… ngươi đây không phải là quá liều lĩnh rồi hay sao?"
...
Không riêng gì Đồng, tộc nhân của tộc Giao Nhân cũng đều lên tiếng trách mắng Sa Nhất.
Thật sự là Diệp Viễn cho bọn họ cảm giác quá không đáng tin cậy.
Lúc trước nghe những lời ba hoa chích chòe của Sa Nhất, bây giờ nhìn thấy Diệp Viễn, sự tương phản này cũng quá lớn rồi.
Sa Nhất cũng không giải thích, lẳng lặng chờ những người này trách mắng xong, mới lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Đảo Cửu Phượng? Chỗ đó đã trở thành quá khứ rồi!"
"Hả? Sa Nhất, lời này của ngươi là có ý gì?" Ánh mắt của Đồng ngưng tụ lại, hỏi.
Không biết tại sao, hắn ta có cảm giác, ý tứ trong lời nói của Sa Nhất, dường như là chuyện này có chút liên quan tới Diệp Viễn.
Sa Nhất thi lễ một cái với Đồng, sau đó kể lại hết tất cả những chuyện xảy ra ở trên đảo Cửu Phượng.
"Không thể nào! Tên Hắc Mông kia chính là thân đệ của Vương thượng tộc Sa Nhất, một thân tu vi cũng chỉ hơi kém hơn Vương thượng của tộc Sa Nhất. Cái tên loài người Đạo Huyền tầng bảy kia làm sao có thể giết hắn ta được?"
"Sa Nhất, bản lĩnh bịa chuyện của ngươi đúng là càng ngày càng lợi hại!"
"Tên tiểu tử kia thoạt nhìn cũng chỉ khoảng chừng ba mươi, tuy nói thực lực không tệ nhưng mà nếu nói là giết Hắc Mông, đây không phải là nói linh tinh hay sao?"
Sa Nhất vừa nói xong, lập tức gặp phải một đám tộc nhân lên tiếng chất vấn.
Nói ra những lời như vậy, cho dù là ai cũng sẽ không tin tưởng.
Nhưng mà, Đồng cũng rơi vào trong trầm tư.