Toàn bộ không gian giống như bị đè nén.
Diệp Viễn cảm giác phía trước có một loại lực lượng vô cùng to lớn, khiến cả người hắn như rơi vào một cục bông, cho dù làm gì thì cũng không thoát ra nổi.
"Là Thế giới chi lực. Võ Mông thành chủ kia đã tự mình đến." Lời nói của Vô Trần vang lên tại trong đầu Diệp Viễn.
Tâm trạng của Diệp Viễn chìm xuống, hắn lo lắng nhất chính là Võ Mông thành chủ này, không nghĩ tới tên này thật sự sẽ xuất thủ.
Hắn vốn tưởng rằng, Võ Mông thành chủ khinh thường quản loại chuyện này.
Xem ra, lần này đã tính sai một bước.
Quan hệ của Võ Mông và thành chủ Tần gia, quả thật không tầm thường nha.
Diệp Viễn biết lần này mình trốn không thoát, vậy nên hắn từ bỏ việc phản kháng.
Đúng lúc này, ba người Tần Chiêu Vân đuổi đến nơi.
Thấy cảnh này, Tần Chiêu Vân cười nói: "Tiểu tử, không phải ngươi rất cứng đầu sao? Ngươi chạy tiếp cho ta xem."
Diệp Viễn khinh thường nói: "Hít một đống bụi của ta mà còn dám lên mặt. Da mặt ngươi dày nhỉ."
Tần Chiêu Vân sầm mặt lại, quát lớn: "Tiểu tử, ngươi thật sự muốn tìm đường chết."
Tần Chiêu Vân không nói hai lời, trực tiếp vỗ một chưởng về phía Diệp Viễn.
"Ầm."
Lực công kích vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa, Diệp Viễn còn đang bị Thế giới chi lực cuốn lấy, căn bản là không có cách tránh né, miễn cưỡng chịu một chưởng này.
"Phụt."
Diệp Viễn thổ huyết, thân thể giống như một tờ giấy nát bay xuống mặt đất.
Tuy nhiên do Thế giới chi lực vẫn như cũ bao vây lấy hắn, nên thân thể hắn trôi nổi trên không trung, không có rơi xuống.
Nếu như không phải nhờ Thế giới chi lực ngăn cản hầu hết lực đạo thì bây giờ Diệp Viễn đã là người chết.
"Ha ha, tiểu tử, không phải vừa rồi ngươi rất ngông cuồng sao? Ngươi ngông cuồng tiếp cho ta xem."
Tần Chiêu Vân đánh trúng được một chiêu, nhất thời cảm thấy bớt tức giận.
"Lão cẩu. Ngươi nhớ kỹ cho ta, tất cả mọi thứ ngày hôm nay, ngày sau tiểu gia sẽ trả lại gấp trăm gấp nghìn lần." Diệp Viễn trợn mắt nhìn, cắn răng nói.
"Ha ha, tiểu tử này còn đang nằm mơ sao? Lần này đến Tần Hiểu đại nhân cũng đã xuất thủ, ngươi còn có ngày sau?"Vẻ mặt Tần Chiêu Vân đắc ý nói.
Lời này của Tần Chiêu Vân vừa nói ra, không riêng gì Diệp Viễn, mà Triệu Nghị cùng Ôn Nhất Dương cũng biến sắc.
Không ngờ thành chủ là họ Tần.
Nếu như vậy, hết thảy đều có thể giải thích.
Thảo nào những năm gần đây, Tần gia hô phong hoán vũ tại Võ Mông Vương thành, đè ép thế gia của bọn hắn, một mình một phương.
Thảo nào, con cháu nhà họ Tần lớn lối như thế, mà phủ thành chủ lại mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tất cả, đều xuất phát từ dòng họ của thành chủ.
"Chiêu Vân, ngươi quá lắm miệng."
Một âÂm thanh lạnh lùng như băng vang lên, một người trung niên có khí chất oai phong xuất hiện từ trong không trung.
Ánh mắt của Diệp Viễn hơi ngưng lại, người trung niên này đúng là kẻ hắn đã từng thấy trong khảo nghiệm nhập môn.
Nhìn thấy Tần Hiểu, Tần Chiêu Vân không khỏi biến sắc, khom người nói: "Đúng, thành chủ đại nhân, Chiêu Vân biết sai."
Tần Hiểu "Ừ" một tiếng, thản nhiên nói: "Bổn thành chủ chỉ là nghĩa tử của Tần gia, cũng không phải người trong tộc Tần gia. Những điều hôm nay các ngươi nghe được, sau này không được nhắc tới với người khác."
Cảm thụ được ánh mắt thâm thúy của Tần Hiểu, Ôn Nhất Dương cùng Triệu Nghị đều vô cùng cả kinh, vội vàng khom người nói: "Đúng, thành chủ đại nhân nói đúng."
Tại Võ Mông Vương thành, hầu như Tần Hiểu không bao giờ lộ diện trước mặt người khác, vì vậy từ xưa đến nay chưa ai thực sự biết được họ tên của hắn
Chuyện này, chỉ sợ là Tần Thiên Nam cũng không biết.
Chỉ có những tồn tại đỉnh tiêm trong Tần gia như Tần Chiêu Vân thì mới biết được thân phận thực sự của Tần Hiểu.
Hơn mười vạn năm trước, Tần Hiểu chịu đại ân của Tần gia, mới có thành tựu như ngày hôm nay.
Chỉ là thời gian đã qua rất lâu rồi, không còn ai nhớ kỹ.
Tần Hiểu chậm rãi xoay người, nhìn về phía Diệp Viễn, thản nhiên nói: "Diệp Viễn, ngươi có thiên phú hơn người, thành tựu tương lai của ngươi tất nhiên sẽ còn vượt qua cả bổn thành chủ. Chỉ tiếc, ngươi không nên đối địch cùng Tần gia."
Diệp Viễn căm tức nhìn Tần Hiểu, không có chút sợ hãi nào đối với cường giả cảnh giới Thần Quân, mắng: "Ta khinh. Ngươi đổi trắng thay đen, dung túng cho Tần gia làm xằng làm bậy, không xứng làm thành chủ. Sớm biết có ngày hôm nay thì trước đây tiểu gia ta đã phá bỏ tứ giai thần đan, đỡ phải để cho một con chó ăn."
"Ngươi..."
Ôn Nhất Dương cùng Triệu Nghị nghe được lời này thì đều kinh hãi, lại có thể có người dám nói như thế với cường giả cảnh giới Thần Quân sao.
Tiểu tử này, thật đúng là coi trời bằng vung.
Ngược lại Tần Chiêu Vân thì âm thầm cười nhạt trong lòng.
Ngươi mắng chửi đi, mắng càng ác, chết càng nhanh.
Có điều, tu dưỡng của Tần Hiểu so với trong tưởng tượng của Diệp Viễn thì tốt hơn nhiều.
Hắn chỉ thản nhiên nói: "Tần gia có ân với ta, bổn thành chủ làm như vậy thì có gì sai? Lúc ngươi trở về từ bách thành thí luyện, bổn thành chủ cũng đã ám chỉ rằng ngươi không được đối địch với Tần gia, vậy mà hết lần này tới lần khác ngươi lại ngu xuẩn, chẳng những không biết hối cải, lại còn làm mọi việc trầm trọng thêm."
Diệp Viễn nghe vậy thì cười nói: "Không biết hối cải? Ha ha ha..., thực sự là cười chết mất. Ngươi là cái thá gì mà phải để Diệp gia ta phải hối cải?"
Ba người ở phía sau nghe được thì hết hồn, Diệp Viễn này thực sự quá ngông cuồng, đây chính là cường giả cảnh giới Thần Quân, khác gì một vị thần sống đâu chứ.
Đừng nhìn ba người bọn họ đều là cảnh giới nửa bước Thần Quân, thế mà ở trước mặt cảnh giới Thần Quân thì căn bản là không đáng chú ý.
Cường giả cảnh giới Thần Quân có thể mở ra tiểu thế giới, sở hữu Thế giới chi lực, căn bản không phải thứ mà người thường có thể tưởng tượng.
Càng tiếp cận với cảnh giới Thần Quân, bọn hắn càng kính nể cảnh giới này.
Người có thể đạt đến một bước này, không ai không phải là thiên tài tuyệt thế.
Nhưng mà, căn bản Diệp Viễn không có để Tần Hiểu vào mắt.
Tần Hiểu liếc mắt nhìn Diệp Viễn, thản nhiên nói: "Thế giới này chính là cường giả vi tôn. Ta khống chế một thế giới, chưởng quản một tòa Vương thành, muốn ngươi hối cải, ngươi liền phải hối cải. Kết cục của việc không hối cải... Nhất định phải chết."
Vừa dứt lời, Tần Hiểu nhàn nhạt chỉ ra một điểm, một luồng khí tức đáng sợ trong nháy mắt ngưng tụ.
Ba người Tần Chiêu Vân nhìn thấy vậy thì vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Đây chính là thực lực của cường giả cảnh giới Thần Quân.
"Ngay tại lúc này."
Ánh mắt Diệp Viễn ngưng lại một chút, thân hình đột nhiên di chuyển, bay nhanh như mũi tên rời khỏi nỏ.
Vẻ mặt ba người Tần Chiêu Vân kinh ngạc, ánh mắt Tần Hiểu cũng hơi ngưng lại.
Không ngờ Diệp Viễn lại có thể phá tan Thế giới chi lực của hắn.
Một tên tiểu tử Khuy Thiên sơ kỳ lại phá tan Thế giới chi lực của cường giả cảnh giới Thần Quân.
Điều này... quả thực là sự tình khó tin nhất.
Chuyện này, so với chuyện Diệp Viễn giết chết ngũ đại thiên tài thì còn khiến cho người ta khiếp sợ hơn.
Diệp Viễn thôi động thần nguyên đến mức tận cùng, liều mạng chạy trốn.
Ngồi im chờ chết, từ xưa đến nay không phải là phong cách của Diệp Viễn hắn.
Chỉ cần có một tia hi vọng, hắn sẽ cố gắng nắm bắt tia hi vọng này bằng một trăm phần trăm nỗ lực.
Cái gọi là Thế giới chi lực, chẳng qua là một loại vận dụng thiên đạo.
Nhìn thì huyền diệu khó lường, tuy nhiên, Diệp Viễn có Tiểu Thông Thiên Sơn.
Hắn chửi bới bọn Tần Hiểu là để câu giờ, thật ra là một mực âm thầm khởi động Tiểu Thông Thiên Sơn.
Hắn có thể bắt chước thiên đạo của Thiên Lộc Thế Giới, dĩ nhiên là có thể phá được Thế giới chi lực của Tần Hiểu.
Kinh ngạc qua đi, khóe miệng Tần Hiểu cười lạnh lùng, nói: "Có chút ý tứ, nhưng mà... Vô dụng."
Vừa nói chuyện, Tần Hiểu vừa dẫm một bước, trong nháy mắt đã vượt qua nghìn dặm.
Tốc độ của Diệp Viễn đã nhanh đến cực điểm, nhưng trong nháy mắt đã bị Tần Hiểu đuổi kịp.
"Ta ngược lại là muốn nhìn một chút xem trên người ngươi có bí mật gì." Tần Hiểu cười nhấn một ngón tay, Diệp Viễn cảm giác áp lực từ toàn bộ thiên địa đang đè nén hắn.
"Vù."
Ánh mắt Tần Hiểu hơi ngưng lại, Diệp Viễn đã biến mất trước mắt hắn.