“Ục ục ục...”
Giống như để đáp lại lời của Diệp Viễn, quạ đen trên ngọn cây phát ra tiếng kêu cực kỳ khó nghe.
Bạch Quang nghe thấy không khỏi giận tím mặt, lập tức giơ tay đánh ra một chưởng!
Diệp Viễn cũng không ngăn cản Bạch Quang, bởi vì hắn cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc Tử Hồn Thụ này đáng sợ đến nhường nào.
Nhưng mà một màn này lại khiến cho ba người đều giật nảy cả mình!
Nguyên lực thiên địa mà Bạch Quang đánh ra, chỉ đi tới trước ba trượng thì trực tiếp tiêu tán thành vô hình!
Giống như có một luồng sức mạnh mà căn bản bọn họ không cách nào lý giải được đang tồn tại bên trong vùng không gian này.
“Chuyện này...”
Bạch Quang nhìn về phía Diệp Viễn, vẻ mặt khiếp sợ.
Tử Hồn Thụ này quả nhiên danh bất hư truyền!
Nhưng mà lúc này, bọn họ lại càng hi vọng Tử Hồn Thụ này hữu danh vô thực.
Diệp Viễn cũng đồng dạng chấn động nói không lên lời, thực lực của Bạch Quang hắn vô cùng hiểu rõ.
Thân thể Bạch Hổ hoàn mỹ đã giúp cho Bạch Quang lĩnh ngộ được Bạch Hổ Ám Quang Thần Quyết đến cảnh giới thần đạo.
Bây giờ thực lực của Bạch Quang còn mạnh hơn Hồn Vũ Thần Vương Chung Tử Trăn một bậc.
Nhưng mà lực lượng một chưởng kia của hắn, thậm chí quá ba trượng trước người cũng không đánh ra được!
Cho đến bây giờ Diệp Viễn cũng chưa từng thấy qua chuyện quái dị như thế!
Vừa nãy, rõ ràng hắn cảm nhận được từng tia gợn sóng. Dựa vào cảnh giới bây giờ của hắn, căn bản không có cách nào lý giải được lực chấn động kia.
“Đây chính là Tử Hồn Thụ sao... quả nhiên là mạnh khủng khiếp! Chẳng trách, ngay cả cường giả thần đạo cũng đều chắc chắn phải chết, xem ra Tử Hồn Thụ này căn bản không phải cảnh giới mà chúng ta có thể chống lại.” Diệp Viễn hít sâu một hơi nói.
Bỗng nhiên, một đạo âm thanh âm trầm vang lên bên tai Diệp Viễn.
Thanh âm kia nghe có vẻ âm trầm cực kỳ, khiến cho người ta có một loại cảm giác vô cùng không thoải mái, mà còn giống như là... quạ đen đang nói chuyện.
Nhìn kỹ lại, còn không phải là con quạ đen ở chính giữa kia đang nói chuyện hay sao?
“Rốt cuộc cũng đã có thần hồn mới mẻ chủ động đưa tới cửa rồi! A... thần hồn của ngươi, hình như vô cùng ngon!”
Sắc mặt Diệp Viễn ngưng trọng lại, toàn thân giống như bị tử thần tập trung vào vậy, cảm giác toàn bộ thần hồn đều sắp thoát thể mà ra!
Lúc này quạ đen đang nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, khiến cho Diệp Viễn có cảm giác thần hồn của mình sắp muốn tán loạn.
Giống như có gai ở sau lưng, chính là khắc họa chân thực về Diệp Viễn lúc này!
Sâu trong thần thức, Trấn Hồn Châu nhẹ nhàng tỏa ra một tia gợn sóng, rốt cuộc cũng giúp cho thần hồn của Diệp Viễn bình tĩnh lại.
“Tiền bối, ba người chúng ta vô ý mạo phạm, chỉ là đi nhầm vào nơi đây, mong tiền bối có thể thả chúng ta rời đi.” Diệp Viễn cưỡng chế lại ngột ngạt trong lòng, đưa tay ôm quyền nói.
"Hử? Ngươi vậy mà lại có thể chống đỡ được uy thế thần hồn của ta? Thú vị, thú vị!” m thanh của quạ đen lộ ra một tia hơi kinh ngạc.
Chỉ là thanh âm này của hắn lại khiến cho người ta sởn cả tóc gáy.
“Nhìn vào con mắt của ta!” Quạ đen lại mở miệng nói, trong thanh âm giống như có ma lực.
Diệp Viễn chỉ cảm thấy thần hồn chấn động, loại cảm giác tan vỡ kia ập lên đầu lần thứ hai!
Không thể nhìn! Tuyệt đối không thể nhìn!
Diệp Viễn cũng không biết Trấn Hồn Châu có thể làm được tới trình độ nào, trong lòng hắn kỳ thực rất không chắc chắn.
Dù sao thì Tử Hồn Thụ trong lời đồn này chính là đã vượt qua tồn tại thần đạo rồi!
Bây giờ là niên đại thần đạo héo tàn, loại tồn tại kia lại mạnh mẽ gần như là ngang ngửa với thiên đạo, căn bản không có cách nào tưởng tượng nổi.
Vì lẽ đó, hắn không dám nhìn vào con mắt của quạ đen.
Chỉ là, thân thể của hắn dường như không nghe theo lời sai khiến của hắn vậy, ánh mắt không tự chủ được mà dời về phía con quạ đen chính giữa kia.
Mồ hôi lạnh trên người Diệp Viễn tuôn ra như suối.
Gần như là trong nháy mắt, toàn thân hắn bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.
Kiếp trước hay kiếp này, cho dù là thời điểm năm đó đối mặt với Cơ Thương Lan thì hắn cũng không có cảm giác tuyệt vọng cùng vô lực qua như thế này.
Đây hoàn toàn là một cuộc đối kháng không hề ngang bằng một chút nào!
Cho dù là đối mặt với Thiên Ma Thần Ca Nặc thì ít nhất hắn cũng có dư một ít lực phản kháng.
Ít nhất thì hắn còn có thể tưởng tượng được Ca Nặc là tồn tại ra sao.
Nhưng mà hiện tại, Diệp Viễn lại không có nửa điểm phản kháng!
Diệp Viễn muốn ra tay phản kháng, nhưng thân thể của hắn giống như là bị trúng phép định thân vậy, căn bản ngay cả một ngón tay cũng không động nổi!
Thứ duy nhất có thể động đậy, là hai mắt!
Diệp Viễn không thể nào hiểu được, tại sao ở niên đại thần đạo héo tàn mà vẫn còn có nhân vật như vậy.
Lẽ nào vượt qua khỏi thần đạo là có thể không bị ràng buộc bởi thiên đạo sao?
Chỉ là, hiện tại hắn đã không có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa.
Diệp Viễn hết sức muốn dời ánh mắt của mình về phía Bạch Quang bên kia, bỗng nhiên, tâm thần hắn rung mạnh.
Rõ ràng hắn nhìn thấy thần hồn của Bạch Quang thoát ra khỏi cơ thể, trực tiếp bay về phía con quạ đen bên trái kia!
Đến Thạch Phá Thiên, Thạch Nhân bộ tộc là tồn tại vô cùng đặc thù, hết thảy bọn họ đều tích trữ ở Thạch Chi Tâm, căn bản cũng không có thần hồn.
Thế nhưng, Diệp Viễn lại vừa nhìn thấy một cảnh tượng khác làm hắn vừa kinh vừa sợ.
Thần hồn của Lục Nhi vậy mà lại bay ra từ trong Hạo Thiên Tháp, bay về phía con quạ đen bên phải kia!
Diệp Viễn trừng mắt, cảm giác cả người đều sắp muốn nổ tung rồi!
Vô lực!
Vô lực cực kỳ!
Bây giờ mới biết được, thì ra con quạ đen thứ ba kia không phải chuẩn bị cho Thạch Phá Thiên mà là chuẩn bị cho Lục Nhi!
Về phần Ly Nhi, bởi vì thể chất nàng đặc thù, hồn và xác từ lâu đã không thể tách rời, cho nên Tử Hồn Thụ không hề chuẩn bị cho nàng một con quạ đen nào.
Nhưng mà, hiện tại Thạch Phá Thiên cũng không nhúc nhích, hiển nhiên đã bị hạn chế rồi!
Thực lực của Thạch Phá Thiên còn cường đại hơn so với Diệp Viễn, hắn đã từng là cường giả thần đạo chân chính!
Nhưng hắn vẫn không phải là đối thủ của Tử Hồn Thụ như trước.
“Khà khà... quả nhiên là một thần hồn không tồi, nhất định sẽ vô cùng mỹ vị! Từ khi lão quỷ kia chết rồi, Tiên Lâm Vực này càng ngày càng tệ. Hiện tại, có thể ăn thần hồn mỹ vị như vậy đúng thật là không dễ dàng rồi!” Con quạ đen kia dùng âm thanh cực kỳ khó nghe nói.
Lúc này Diệp Viễn đã nổi giận đùng đùng, làm sao còn có thể nghe vào tai những lời con quạ đen kia tự lẩm bẩm.
Toàn bộ sức mạnh hiện tại của hắn đều dùng để chống lại quạ đen.
Hắn phải cứu được Bạch Quang cùng Lục Nhi!
Thần hồn của hai người bọn họ đang chầm chậm trôi về phía quạ đen, giống như cũng bị dính phép định thân, căn bản không có cách nào phản kháng.
Chỉ thấy hai con quạ đen kia há to miệng, thần hồn của Bạch Quang cùng Lục Nhi càng ngày càng thu nhỏ lại.
Cuối cùng, hai con quạ đen kia mỗi một con nuốt một cái thần hồn của hai người bọn họ xuống.
Nhìn thấy cảnh này, mắt của Diệp Viễn như sắp nứt ra!
Hắn muốn làm cho mình nhúc nhích một thoáng, nhưng mà, hắn không làm nổi!
Ngay cả một tia nguyên lực cũng điều động không được!
Thứ duy nhất của hắn có thể cử động, chính là đôi mắt!
Quạ đen phát ra tiếng cười cực kỳ khó nghe, nói với Diệp Viễn: “Yên tâm, ngươi cũng sẽ lập tức đoàn tụ cùng với bọn chúng rồi! Không cần phải nỗ lực chống lại làm gì, một tên tiểu tử còn chưa đột phá đến Thần Cảnh thì có thể làm được cái gì chứ? Lại đây, nhìn vào con mắt của ta!”
Trong nháy mắt, một nguồn sức mạnh vô hình xung kích thần hồn của Diệp Viễn!
Lần này, Diệp Viễn cũng không còn cách nào chống đỡ được, hai mắt đối đầu với hai mắt của quạ đen!
Sau một khắc, Diệp Viễn liền cảm giác được thần hồn của tự mình giống như bị đông cứng vậy, không tự chủ mà bay ra khỏi cơ thể.
“Ha ha, không tồi! Thật không tồi! Thần hồn này... dường như có cả huyết thống của Long tộc, hơn nữa... hình như rất giống với thủy tổ của Long tộc! Lẽ nào là Long Hồn phản tổ trong truyền thuyết? Ha ha ha, thực sự là nhặt được bảo vật rồi!” Quạ đen phát ra tiếng cười vui sướng mà khó nghe.