Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước mắt Diệp Viễn là một đống linh dược Thần cấp chồng chất cao như núi.

Lúc trước luyện chế ra Thiên Văn Đan nhất tinh, là nhằm vào tính chất tu luyện.

Hết thảy những đan dược mà hắn luyện chế đều là vì để luyện chế ra Thiên Văn Đan nhất tinh.

Mà hiện tại, Diệp Viễn phải luyện Đan Thần nhất tinh sơ cấp tới cực hạn!

Về điểm này, hệ thống cung cấp mạnh mẽ của Vạn Bảo Lâu cũng đã xuất hiện.

Với yêu cầu của Diệp Viễn, Dương Duệ đã tìm được rất nhiều linh dược Thần cấp đặc biệt hẻo lánh.

Hiện tại, linh dược chồng chất trước mặt hắn có đến mấy ngàn loại.

Đương nhiên, đây cũng không phải là toàn bộ các chủng loại linh dược cấp một thần cấp của Thông Thiên Giới.

Diệp Viễn cũng không cần toàn bộ linh dược cấp một thần cấp, hắn chỉ cần một bước ngoặt, một thời cơ để cảm ngộ Thiên Đạo!

Trải qua mười năm đầu tiên, Diệp Viễn bắt đầu tiến hành quá trình dài đằng đẵng để cảm ngộ đan đạo.

Mỗi một loại linh dược, hắn đều dụng tâm để lĩnh hội, cảm ngộ dược tính của bọn chúng.

Công việc này, Diệp Viễn đã từng làm ở thế giới Tiên Lâm, hiện tại bắt tay vào làm cũng không hề cảm thấy xa lạ.

Chỉ là, độ khó gia tăng thêm vô số lần.

Bên trong Trấn Giới Bi thời gian đảo mắt đã trôi qua một trăm hai mươi năm.

Trong vòng một trăm hai mươi năm này, rốt cuộc Diệp Viễn cũng đã hoàn toàn lĩnh ngộ thấu triệt dược tính của mấy ngàn loại linh dược kia.

Con đường đan đạo của Diệp Viễn được tổng kết bởi mười chữ: Tạo cơ sở vững chắc, luôn chăm chỉ tu luyện!

Tiêu tốn thời gian một trăm hai mươi năm, toàn tâm vùi đầu vào công việc lĩnh ngộ dược tính, điều này đối với người khác chính là việc cực kỳ khô khan và vô vị.

Cho dù là luyện dược sư cũng không có được mấy người đủ năng lực để chịu nổi sự cô quạnh như vậy.

Diệp Viễn có thể!

Một trăm hai mươi năm này, căn cơ chế tạo Thần đan của Diệp Viễn đã vô cùng vững chắc.

Sau một trăm hai mươi năm, rốt cuộc Diệp Viễn cũng đã bắt đầu luyện đan.

Hắn luyện đan khác biệt với những người khác, cứ tùy tâm tùy tình, không hề câu nệ phương pháp luyện đan.

Có thành công, cũng có thất bại.

Loại chuyện cực kỳ khô khan tới như vậy mà Diệp Viễn lại vui vẻ chịu đựng.

Xuân đi Thu đến, Hạ qua Đông về, thời gian cứ một năm lại một năm trôi qua.

Rốt cuộc có một ngày, trong đầu Diệp Viễn lóe lên một tia ngộ ra. Tia cảm ngộ này chính là một tia chớp cắt phá trời cao.

Ngay lập tức hắn buông thả việc luyện đan, bắt đầu quan tưởng Tiểu Thông Thiên Sơn trước mắt.

Tiểu Thông Thiên Sơn vẫn luôn không có chút động tĩnh, lúc này lại phát sinh hào quang chói mắt.

Những ánh sáng này muôn màu muôn vẻ, lấp lánh xa hoa.

Diệp Viễn đặt mình trong đó, giống như rơi vào tiên cảnh.

Cuối cùng hắn cũng đã dùng đan đạo mở ra được cánh cửa lớn này!

Nhưng mà, chuyện này cũng chỉ là bước đầu tiên đối với Diệp Viễn, cũng không phải là hắn muốn sáng tạo một môn công pháp dùng để luyện đan.

Các loại công pháp, võ kỹ từ trước tới nay Diệp Viễn tu luyện đang bắt đầu không ngừng xoay quanh trong đầu của hắn.

Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết, Phách Long Tái Sinh Quyết, Tru Tà Kiếm Quyết, Cửu Tự Chân Ngôn...

Hiện tại Diệp Viễn giống như đang nấu nướng một món mỹ vị vô cùng thơm ngon.

Những công pháp võ kỹ này là vật liệu, mà Tiểu Thông Thiên Sơn chính là một cái nồi.

Diệp Viễn chìm đắm ở trong đó, hoàn toàn quên thời gian.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, một mô hình công pháp đang dần dần hình thành trong đầu Diệp Viễn.

Diệp Viễn không ngừng chỉnh sửa, hoàn thiện, lại chỉnh sửa, lại hoàn thiện.

...

Giờ khắc này, tại trung tâm của Thông Thiên Giới, hết thảy thánh địa của võ giả xung quanh Thông Thiên Sơn, đột nhiên trở nên vô cùng cuồng bạo.

Linh khí từ đỉnh Thông Thiên Sơn trút xuống như biển gầm.

Cỗ linh khí này quá đậm đặc, căn bản không cách nào hấp thu được.

Lực trùng kích cực lớn, trực tiếp hất bay các cường giả đang ngộ đạo trên Thông Thiên Sơn, tiếng kêu la thảm tiếng không dứt bên tai.

Bất luận thực lực của bọn họ có mạnh bao nhiêu!

Đây mới thật sự là uy lực của thiên địa, căn bản không phải sức người có thể chống đỡ.

Hào quang xán lạn vờn quanh toàn bộ Thông Thiên Sơn, khiến cho Thông Thiên Sơn vốn đã thần bí nay càng trở nên thâm sâu khó lường hơn.

Chỉ mấy hơi sau đó, trên Thông Thiên Sơn đã không còn một bóng người.

“Chuyện này... Thông Thiên Sơn xảy ra chuyện gì rồi?”

“Trời mới biết chuyện gì đang xảy ra! Ai da, từ lúc lão tử tu luyện tới cảnh giới Chân Thần chưa từng gặp phải thảm cảnh đến như vậy!”

“Thực sự là khó mà tin nổi, từ trước tới nay ta chưa từng thấy Thông Thiên Sơn phát sinh qua thiên uy đáng sợ đến thế!”

...

Dưới chân Thông Thiên Sơn, từng nhóm từng nhóm lớn võ giả đang rơi vào tình trạng thất điên bát đảo, vô cùng chật vật.

Nhưng điều làm bọn hắn càng thêm khiếp sợ chính là vì sao Thông Thiên Sơn lại xảy ra biến hóa như thế.

“Không ổn, linh khí đang ập xuống! Chạy mau!”

Bỗng nhiên, có người hô to một tiếng, từng người một như phát cuồng, lập tức lao nhanh đi.

Linh khí bàng bạc như thế này cứ giống như tuyết lở từ trên trời giáng xuống, một khi bị chôn vùi bên trong linh khí thì không chết cũng sẽ bị lột da.

Bọn họ chưa từng gặp qua linh khí đáng sợ như vậy!

“Oành... !”

Linh khí đổ xuống đất, phát ra một tiếng nổ lớn vang rền, dập dờn tỏa ra mọi phía xung quanh.

“Ha... ha ha ha, ta sắp đột phá rồi! Ta kẹt ở bình cảnh mấy chục ngàn năm, rốt cuộc lần này sắp đột phá rồi!”

“Ta cũng sắp đột phá rồi! Ha ha ha...”

“Không nghĩ tới, lão tử cũng có một ngày đột phá Chân Thần Cảnh! Ha ha ha...”

...

Sau khi linh khí đổ xuống đất, rốt cuộc cũng trở nên mỏng manh hơn một chút.

Dưới sự trùng kích của linh khí bàng bạc, các võ giả tu luyện trên Thông Thiên Sơn giống như trong cái họa gặp cái may, không ít người đã có thể phá tan bình cảnh.

Người không phá tan bình cảnh thì công lực cũng tăng lên rất nhiều.

“Không được, hiện tại không thể đột phá, lại thêm một làn sóng linh khí ập xuống rồi!” Vào lúc này lại có người hô lên.

Chỉ thấy trên Thông Thiên Sơn, linh khí gần như hóa thành thực chất trút xuống như tuyết lở một lần nữa.

...

Lúc này, trên hư không nơi mà mọi người nhìn không tới có vài đạo âÂm thanh đang trao đổi cái gì đó.

“Sinh Mệnh, trong số mấy người chúng ta, ngươi là người sống lâu nhất. Có thể nói một chút, rốt cuộc chuyện này là như thế nào hay không?” Một giọng nói trầm ổn nói.

“Không biết! Từ lúc lão phu đắc đạo tới nay, chưa từng thấy Thông Thiên Sơn nổi giận đến như vậy!” Một giọng già nua nói.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lập tức trầm mặc xuống.

Bỗng nhiên, lại có một người nói: “Không đúng, lần này Thông Thiên Sơn mang lại cho ta cảm giác... giống như là đang ăn mừng việc gì đó!”

"Ăn mừng? Ha ha, Lôi Tổ, ngươi đang đùa hay sao? Thông Thiên Sơn là vật chết, tuy rằng ẩn chứa Thiên Đạo kinh khủng, thế nhưng làm sao có khả năng có tình cảm như nhân loại? Ha ha ha... lão phu không thể không bội phục ý nghĩ kỳ lạ này của ngươi!” Tên còn lại lập tức bác bỏ, nói.

Lúc này, bỗng nhiên Sinh Mệnh Đạo Tổ lại mở miệng nói: “Ngược lại, ta thật ra cảm thấy lời Lôi Tổ nói có chút đạo lý! Các ngươi xem, đây là làn sóng linh khí như tuyết lở ập xuống lần thứ ba rồi! Một khi linh khí bàng bạc như vậy lan tràn ra, không biết sẽ có bao nhiêu người đạt được lợi ích đột phá! Điều này đem tới cho ta cảm giác... giống như là đang ban ơn cho muôn dân!”

Sinh Mệnh Đạo Tổ lại làm cho mọi người trầm mặc lần thứ hai.

"Nhưng mà... cứ cho là đúng như lời ngươi nói, nhưng ngay cả ngươi cũng chưa từng thấy Thông Thiên Sơn như thế bao giờ, hiện tại vì sao đột nhiên nó lại trở nên như vậy?” Lại có một người nghi vấn, nói.

Sinh Mệnh Đạo Tổ chậm rãi nói: “Đó là bởi vì Thông Thiên Sơn chưa đụng phải người hoặc chuyện đáng để nó làm như vậy! Nhưng mà... ngoại trừ mấy người chúng ta, còn có ai đáng để nó như thế chứ.”

Lại là một phen yên lặng.

Một lúc lâu sau, Sinh Mệnh Đạo Tổ ngửa mặt lên trời thở dài, nói: “Thông Thiên Sơn à Thông Thiên Sơn, đến cùng ngươi là tồn tại ra sao? Đến cùng là trên đỉnh núi có cái gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK