Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc lâu sau, quầng sáng màu nhũ bạc tiêu tán, Diệp Viễn chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt lộ ra thần sắc hưng phấn.

“Quả nhiên hữu dụng!”

Lúc này, Diệp Viễn đã hoàn toàn loại bỏ được cảm giác bài xích của thiên đạo Thiên Lộc!

“Sao tiểu tử nhà ngươi nghĩ đến vậy? Thế mà lại nghĩ đến dùng Tiểu Thông Thiên Sơn bắt chước khí tức của thiên đạo Thiên Lộc!” Vô Trần thở dài nói.

“Ha, tiểu thế giới này chính là do võ giả sáng tạo ra, thiên đạo của bọn họ tự nhiên cũng xuất phát từ thiên đạo Thông Thiên Giới. Nếu đã như vậy, khí tức của mẹ bắt chước khí tức của con, không khó lắm. Cho nên ta thử câu thông với Tiểu Thông Thiên Sơn, không ngờ được lại có thể thành công.” Vẻ mặt Diệp Viễn hưng phấn nói.

Vô Trần không còn gì để nói, tiểu tử này bình thường đều sẽ có một ít ý nghĩ kỳ lạ, đến hắn cũng đều kinh thán không thôi.

Lần này, hiển nhiên là lại thành công khiến hắn khiếp sợ.

Có Tiểu Thông Thiên Sơn hộ thể, thế giới Thiên Lộc to lớn này sẽ mặc hắn ngao du!

Cho dù là cường giả cảnh giới Quy Khư đứng trước mặt hắn cũng không nhận ra được.

Tâm ý Diệp Viễn khẽ động, khí tức cường giả thần đạo trên người hắn dần dần thu vào.

Rất nhanh sau đó, khí tức võ đạo trên người Diệp Viễn hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, nhìn qua giống như là một người bình thường.

Diệp Viễn tự tin, trừ phi gặp phải cường giả Quy Khư Thần Cảnh, nếu không căn bản không có người nào có thể nhìn thấy hư thực của hắn.

Muốn dung nhập vào thế giới này vẫn là nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.

Thực ra, tin tức về thế giới Thiên Lộc mà học phủ Võ Mông nắm giữ không nhiều, Diệp Viễn hiểu được cũng rất phiến diện.

Cho nên, hắn muốn tìm hiểu thế giới này trước, mới có thể biến được nên làm thế nào để đi thu hoạch Hồn Thạch Vạn Thọ Thiên.

Làm xong những thứ này, Diệp Viễn lập tức biến mất tại chỗ.

Trong rừng rậm, nhìn Diệp Viễn giống như đang nhàn nhã dạo bước nhưng thực ra tốc độ cực kỳ nhanh!

Bước ra một bước chính là xa ngàn dặm.

“Ừm?”

Thân hình Diệp Viễn bỗng nhiên dừng lại.

Đi tới thế giới Thiên Lộc, thần thức của hắn khôi phục được một phạm vi cực đáng sợ, nên đã nhận thấy được phía trước có mấy bóng người.

Đồng thời, Diệp Viễn còn nhận ra được một con mãnh thú Thần Cảnh đang bước về phía mình.

“Mãnh thú đang ở phía bên kia! Ma Vân lão sư, lần này ta nhất định có thể tự tay bắt hung thú kia trở về phục tùng! Hôm nay, ngươi đừng nhúng tay!” Giọng nói của một người trẻ tuổi vang lên.

“Ha ha, đương nhiên là Ma Vân tin tưởng thực lực của Bạch Thần thiếu chủ! Ngươi cứ việc thỏa mái làm, không đến đường cùng, ta sẽ không nhúng tay.” Ma Vân khẽ cười nói.

Hắn biết Bạch Thần thiếu chủ này là thiếu niên đắc chí, cực kỳ kiêu ngạo, lại liên tiếp chịu thiệt lớn dưới tay con thú dữ này, nên hết sức tức giận.

Có điều, thiên phú của Bạch Thần thiếu chủ đúng là kinh người, lúc này mới có một năm, dưới sự kích thích của con thú dữ này mà Bạch Thần thiếu chủ đã cường đại hơn rất nhiều.

Mặc dù bây giờ hắn còn chưa phải là đối thủ của hung thú kia, nhưng mà một mình đánh bại nó cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

“Ma Vân lão sư, lần này tuyệt đối không cho phép ngươi giống như lần trước, ta chỉ chịu một chút bị thương thôi để đến đẩy lùi nó! Nếu không, ta sẽ thật sự trở mặt đó!” Bạch Thần bất mãn nói.

“Ha ha, thiếu chủ yên tâm, lần này nhất định sẽ không thế nữa! Trừ phi chuyện này liên quan đến sống chết, nếu không ta tuyệt đối sẽ không xuất thủ!” Ma Vân cười nói.

“Thiếu chủ cố lên! Lần này nhất định có thể đánh bại hung thú kia!”

“Thiếu chủ uy vũ!”

“Thiếu chủ uy vũ!”

Mấy võ giả đi theo đều góp phần trợ uy cho Bạch Thần.

Bạch Thần cười ngạo nghễ, lao về phía mãnh thú.

“Gào!”

Sau khi Bạch Thần chạy đến, mãnh thú kia đang điên cuồng hét lên lao về phía Diệp Viễn với thanh thế cực kinh người.

Rừng cây rậm rạp vốn ngăn trở ánh mắt, làm lúc Bạch Thần đi tới gần mới phát hiện còn có một người trẻ tuổi đứng ở nơi đó.

Mà lúc này mãnh thú đang giương nanh múa vuốt, bộ dạng muốn đánh về phía Diệp Viễn.

“Không được động, gia hỏa này giao cho ta!”

Bạch Thần hét lớn một tiếng, thân hình vọt về phía hung thú kia nhanh như chớp.

Đó là mãnh thú đầu hình sư tử, Diệp Viễn không hề biết đến nó.

Mặc dù thực lực loại mãnh thú này cực mạnh, nhưng mà vẫn chưa có trí thông minh, nên chưa thuộc loại yêu tộc.

Khí thế Bạch Thần mạnh mẽ, dùng một thanh thương thần khí, mãnh liệt chiến với mãnh thú.

Mới bắt đầu, Bạch Thần đã triệt để ngăn được mãnh thú.

Lần này, hắn đúng là không muốn buông tha, một thương tiếp lấy một thương, liên tục đánh lui mãnh thú.

Bạch Thần thấy vậy, vẻ mặt càng thêm hưng phấn, càng chiến càng mạnh.

Mà lúc này, mấy người Ma Vân cũng xuyên qua rừng rậm tới nơi này.

Khi bọn họ phát hiện ra Diệp Viễn đều là không khỏi sửng sốt.

Lúc nãy, bọn họ đều cảm thấy ở chỗ này có hai cỗ khí tức cường đại, chính là của Bạch Thần và mãnh thú.

Trừ hai cái này, bọn họ căn bản không cảm ứng được khí tức của người khác.

Không ngờ được, ở chỗ này thế mà còn có một người… một người bình thường.

Ánh mắt Ma Vân quan sát một vòng trên người Diệp Viễn, nhưng cho dù nhìn thế nào thì Diệp Viễn vẫn là một người bình thường.

“Oành!”

Đúng lúc này, một thương của Bạch Thần lật ngang mãnh thú.

Những người nhìn thấy cảnh tượng này lập tức khen một hồi.

“Hay!”

“Bạch Thần thiếu chủ, đánh hay lắm”

“Thiếu chủ tiếp tục, đánh chết nó đi!”

Những người này thấy Diệp Viễn chỉ là người bình thường đều trực tiếp ném hắn qua một bên.

Chắc là gia hỏa này sớm đã bị mãnh thú dọa sợ rồi!

Chỉ có Ma Vân nhíu mày, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.

Một kích của Bạch Thần thành công, càng không cho mảnh thú có cơ hội thở dốc nào, một thương tiếp lấy một thương, rất nhanh đã đánh cho mãnh thú không còn sức đánh trả.

“Cạch!”

Bạch Thần thở hổn hển, đặt mạnh cây thương xuống đất, không biết từ lúc nào trong tay bỗng xuất hiện một chiếc vòng cổ màu vàng kim.

“Chiêu!”

Miệng Bạch Thần lẩm bẩm nói, sau đó ném vòng cổ ra, vòng cổ lập tức đeo vào trên cổ mãnh thú.

Mãnh thú đã không còn sức phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Thần, trong mắt lộ ra thần sắc tuyệt vọng.

“Giao cho các ngươi!”

Bạch Thần hét lớn một tiếng với đám tùy tùng, sau đó chuyển sang vỗ vỗ bả vai Diệp Viễn, cười nói: “Tiểu tử, bị dọa sợ rồi à? Vừa rồi nếu thiếu gia ta tới trễ một chút, chắc là ngươi đã biến thành bữa ăn trong bụng con mãnh thú này rồi!”

Diệp Viễn mỉm cười nói: “Đa tạ Bạch Thần thiếu chủ cứu mạng.”

Chỉ là hắn bày ra dáng vẻ mây trôi nước chảy, có chỗ nào là bị dọa sợ đến ngốc?

Có điều, Diệp Viễn cũng không nói gì mà thuận cột leo lên.

Bạch Thần lại cũng không kiêu ngạo, khoát khoát tay cười nói: “Không cần, không cần, một cái nhấc tay mà thôi! Có điều, lá gan của ngươi cũng thật là lớn, rừng rậm Man Hoang này nguy cơ trùng trùng, cho dù là cường giả thần đạo cũng không dám tùy tiện đến đây, thế mà ngươi lại dám một mình tới nơi này.”

Diệp Viễn chỉ cười cười, cũng không cãi lại.

Bạch Thần thu phục được mãnh thú, tâm tình rất tốt, lại nói với Diệp Viễn: “Bỏ đi, tâm tình thiếu chủ ta hôm nay không tệ, đưa ngươi cùng đi ra ngoài!”

Diệp Viễn chắp tay nói: “Vậy thì đa tạ Bạch Thần thiếu chủ.”

“Ha ha, tiểu tử nhà ngươi hôm nay đúng thật là có phúc, hôm nay gặp phải Bạch Thần thiếu chủ ra ngoài lịch luyện! Nếu không, ngươi bây giờ chính là đến mảnh xương vụn cũng không còn.”

“Đợi ra khỏi rừng rậm Man hoang, ngươi nhất định phải cảm ơn Bạch Thần thiếu chủ cho tốt.”

“Cũng là Bạch Thần thiếu chủ có tấm lòng lương thiện, đổi thành người khác chắc chắn sẽ không thèm để ý đến ngươi!”

Những người tùy tùng kia từng người từng người đi tới trước mặt Diệp Viễn trêu ghẹo, đều cảm thấy chính là lần này Diệp Viễn nhặt lại được một cái mạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK