Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ầm!”

Thân thể tên mập xoay tròn rồi bay thẳng ra ngoài.

“Ôi, cái mông của ta!” Tên mập hét thảm nói.

Đối với sự làm quá lên của tên mập này, tất cả mọi người đều là không ngừng giễu cợt.

“Ha ha ha, đúng là thứ không biết sống chết, lại dám khinh bạc Lâm Tú sư tỷ, đầu óc hỏng rồi hả?”

“Lâm Tú sư tỷ là nhân tài kiệt xuất của đệ tử nội viện, tên mập này lại dám có ý đồ không an phận với nàng, thật sự là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”

“Đúng vậy, Lâm Tú sư tỷ là cành hoa của nội viện chúng ta, bao nhiêu thiếu niên tuấn kiệt mà còn không nhìn trúng, sao có thể coi trọng một tên mập như quả bóng này?”

Giả Xung nhìn thấy cảnh này, trong lòng không ngừng cười nhạt.

“Chết đến nơi rồi còn có tâm tình ở nơi này trêu hoa ghẹo nguyệt. Đồ ngu xuẩn này, chắc sẽ không thật sự cho rằng hắn có thể tham gia bách thành thí luyện là bởi vì thiên phú của hắn hơn người đó chứ?”

Giả Xung là người đứng thứ hai của cuộc thi này, đương nhiên cũng được chọn vào bách thành thí luyện.

Tên mập trở mình đứng lên, chạy bình bịch đến bên người Lâm Tú, ưỡn mặt nói: “Quân tử động khẩu không động thủ, Tú… sư tỷ, ngươi đây là làm gì?”

“Còn dám nói bậy, xem ta có xé miệng ngươi không!” Lâm Tú lạnh lùng nói.

“Không nói, không nói là được chứ gì!” Tên mập lầm bầm.

Đúng lúc này, ánh sáng tràn ngập trên tế đàn, tuôn ra linh khí.

Sau đó, tất cả mọi người biến mất.

Đi qua thông đạo không gian, đoàn người chỉ thấy mắt hoa lên một cái thì đã đi tới một mảnh không gian xa lạ.

Lọt vào tầm mắt bọn họ có hàng trăm tế đàn.

“A, đây không phải là Lôi Minh lão sư của Võ Mông sao? Lần này các người tới là để lấy mấy mấy hạng đứng cuối?”

Vừa chạm xuống đất, một cường giả Quy Khư ở bên cạnh đã châm chọc khiêu khích.

Chuyến đi này trừ Tần Nguyên Long ra, một vài đội khác cũng mang theo lão sư, chính là Lôi Minh lúc đó đã sát hạch nhập môn cho Diệp Viễn.

Nghe thấy lời này, Lôi Minh nhướng mày nhưng lại không có phản bác, chỉ hừ lạnh một tiếng, không để ý tới đối phương.

Tất cả học viên Võ Mông, đặc biệt là đệ tử nội viện, mỗi một người đều là lòng đầy căm phẫn, hận không thể trực tiếp xông lên đánh đối phương.

“Sư tỷ, bọn họ là ai mà kiêu ngạo như vậy!” Tên mập đi đến bên cạnh Lâm Tú, hiếu kỳ hỏi.

Sắc mặt Lâm Tú cũng khó coi, lạnh lùng nói: “Bọn họ là người của vương thành Tả Tướng, tổng hợp thực lực của bọn họ ở trong trăm tòa vương thành cũng đủ để đứng trong top 10. Quan trọng nhất là, vương thành Tả Tướng này đối đầu với vương thành Võ Mông chúng ta! Lần nào bọn họ cũng sẽ cố ý nhắm vào chúng ta, cướp đoạt tài nguyên trên người đệ tử chúng ta. Chính vì vậy, xếp hạng của chúng ta lần nào cũng cực kỳ thấp, hầu như đều là đếm ngược từ dưới lên.”

Tên mập nghe vậy giận dữ nói: “Lớn lối như vậy? Lần này Bạng gia ta nhất định phải cướp sạch tài nguyên trên người bọn họ!”

Lâm Tú lườm hắn, tức giận nói: “Chỉ với chút thực lực ấy của ngươi còn không đủ nhét kẽ răng cho người ta, lại muốn đoạt tài nguyên?”

Tên mập cười hề hề nói: “Sư tỷ, ta biết thực lực của tỷ mạnh, có điều Bạng Tử ta nay đã không như xưa! Lần này ta nhất định sẽ cho tỷ thấy, ánh mắt của tỷ không có sai!”

Tên giả hỏa này nói bậy, Lâm Tú trợn mắt nhìn, nhưng ở trước mặt đệ tử vương thành, nàng lại không tiện phát tác, không thể làm gì khác hơn là nhìn xuống đất.

Cường giả Quy Khư của vương thành Tả Tướng thấy Lôi Minh không nói lời nào, càng tỏ ra đắc ý.

Hắn bỗng nhiên liếc nhìn, ánh mắt rơi vào trên người Diệp Viễn, cười nói: “Ha ha, đệ tử trẻ tuổi của vương thành Võ Mông đúng là đời này không bằng đời trước! Một kẻ Động Huyền hậu kỳ cũng có thể tham gia bách thành thí luyện, các ngươi thật sự là không tìm được người nào đến sao? Ha ha ha…”

Ánh mắt Lôi Minh nhìn về phía hắn giống như đang nhìn kẻ ngốc, cảnh giới của Diệp Viễn đúng quá có tính mơ hồ, nhưng thực lực của hắn ở trong đám đệ tử nội viện này tuyệt đối có thể xếp vào ba vị trí đầu!

Nếu như vương thành Tả Tướng đã chỉ mũi nhọn về phía Diệp Viễn thì tất sẽ phải chịu thiệt!

Có điều, đương nhiên Lôi Minh sẽ không giải thích gì, để cho tên ngu ngốc này bẽ mặt đi.

“Chương Thành, ngươi đừng có mà dùng mắt chó coi thường người khác! Diệp Viễn là một trong những người có thực lực mạnh nhất của đệ tử nội viện chúng ta! Ngay cả người đứng đầu của chúng ta lần này cũng bại dưới tay hắn! Bảo đệ tử ngoại viện các ngươi cẩn thận chút đi, nếu không mất mạng cũng đừng có trách ta không nhắc nhở ngươi!”

Khi Lôi Minh đang ầm thầm đắc ý, Tần Nguyên Long bỗng niên đứng ra lòng đầy căm phẫn chỉ trích Chương Thành.

Các học viên của Võ Mông đều biến sắc, ý đồ mượn đao giết người của Tần Nguyên Long này thật sự quá rõ ràng!

Nhìn qua thì là Tần Nguyên Long đang giữ gìn danh dự cho vương thành Võ Mông nhưng trên thực tế hắn ta đang nhắc nhở Chương Thành để hắn nhắm vào Diệp Viễn.

“Tần Nguyên Long, ngươi đây là ý gì?” Lôi Minh cả giận nói.

“Lôi Minh, vương thành Tả Tướng khinh người quá đáng, lẽ nào ngươi có thể nhịn được?” Tần Nguyên Long không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Chương Thành ở bên kia nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Diệp Viễn, cũng không phát hiện được có chỗ nào không giống người thường.

Một tên Động Huyền hậu kỳ có thể đánh bại người đứng đầu?

Là tiểu tử này quá mạnh, hay là người đứng đầu của vương thành Võ Mông lần này quá yếu?

Đúng lúc này, một cái bóng mờ từ trên trời hạ xuống, xuất hiện giữa quảng trường.

Những cường giả cảnh giới Quy Khư kia đều khom người thi lễ nói: “Bái kiến Huyền Lĩnh đại nhân!

Nhìn thấy Huyền Lĩnh này, trong lòng Diệp Viễn hơi động.

Hư ảnh này cho hắn cảm giác giống với thành chủ của Võ Mông trước đây, đều là cường giả Thần Quân Cảnh!

Huyền Lĩnh khẽ gật đầu, chậm rãi nói: “Chớp mắt đã hai trăm năm, các nhà dường như lại có không ít khuôn mặt mới. Quy tắc thí luyện ta không nói nhiều nữa, chắc là các vị đã rất rõ ràng. Lão phu chỉ nhìn kết quả, không nhìn quá trình, không cần biết các ngươi dùng thủ đoạn gì, bên thu được số lượng thiên tài địa bảo nhiều nhất chính là bên thắng. Vương thành đứng đầu lần này sẽ được một viên thần đan tứ tinh. Đệ tử nội viện đứng đầu sẽ được một món Thiên Thần Khí Tụ Linh Bàn. Ngoại viện đệ tử đứng đầu, sẽ được mười viên Khấp Linh Quả. Mọi người, ai cũng nỗ lực đi.”

Huyền Lĩnh vừa nói xong, lập tức dẫn tới một mảnh xôn xao.

“Phần thưởng lần này thế mà lại là Tụ Linh Bàn! Có cái này, tốc độ tu luyện có thể nhanh hơn gấp mười lần!”

“Khấp Linh Quả! Thế mà là Khấp Linh Quả! Mười Khấp Linh Quả, đủ để cho ta đột phá Khuy Thiên Cảnh!

“Không ngờ được phần thưởng lần này lại phong phú như thế, xem ra ta phải nỗ lực rồi!”

Nghe được phần thưởng lần này, mấy nghìn người đều cực kỳ hưng phấn.

Rất rõ ràng, đồ vật làm phần thưởng đều là vật phẩm cực kỳ hiếm thấy.

Diệp Viễn nghe xong cũng là thầm kinh hãi, thần đan tứ tinh kia rõ ràng chính là phần thưởng cho thành chủ vương thành.

Chỉ là có thể có được nó, chỉ có một mình thành chủ.

Thảo nào, các vương thành này lại để ý bách thành thí luyện như vậy.

Huyền Lĩnh phất một tay lên, mấy ngàn đạo ánh sáng bảy màu hiển hiện trước mặt mọi người.

Diệp Viễn định thần nhìn lại, lại là một viên ngọc bội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK