“Diệp Viễn, thiên phú đan đạo của ngươi thật kinh người, không bằng... chính thức gia nhập Vạn Bảo Lâu ta được không?”
Tiêu Phong chính thức mở lời mời Diệp Viễn, hắn biết Diệp Viễn nhất định sẽ không từ chối.
Không có Vạn Bảo Lâu bảo vệ, Diệp Viễn căn bản không đủ để Vương gia nhét kẽ răng.
Hắn tin tưởng Diệp Viễn là một người thông minh, tự biết nên lựa chọn như thế nào.
Như đã liệu trước, Diệp Viễn cười cười nói: “Đa tạ tiền bối yêu thích, nhưng mà Diệp mỗ đã có nơi để đi.”
Câu trả lời của Diệp Viễn khiến cho Tiêu Phong sững sờ, hiển nhiên đáp án này làm hắn có chút không ứng phó kịp.
“Diệp Viễn, cái tên tiểu bối của Vương gia kia bị ta gây áp lực cho nên mới chịu nhận lỗi với ngươi. Nhưng mà như vậy thì e rằng hắn sẽ càng thêm ghi hận ngươi trong lòng. Có lẽ... ngươi vẫn chưa biết rõ thực lực của Vương gia tại Minh Dương Thành phải không?” Tiêu Phong cho rằng Diệp Viễn vẫn chưa hiểu rõ được tình hình cho nên nhắc nhở một chút.
Diệp Viễn cười nói: "Điều này tất nhiên Diệp mỗ biết, nhưng mà ta vẫn có dự định của riêng mình. Tiền bối cứ yên tâm, chúng ta vẫn còn một đoạn tình duyên sư trò.”
Tiêu Phong hơi nhướng mày, có chút không hiểu lời Diệp Viễn nói.
Nhưng mà rất nhanh hắn đã hiểu ra, kinh ngạc nói: “Ngươi muốn vào học phủ Võ Mông?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Đúng vậy! Học phủ Võ Mông tập hợp nhiều thiên tài như vậy, Diệp mỗ vô cùng mong đợi!”
Tiêu Phong cảm thấy có chút lộn xộn, khuyên nhủ: “Diệp Viễn, thiên phú đan đạo của ngươi thật sự kinh người, ngay cả lão phu cũng cảm thấy không sánh bằng! Ngươi ở Vạn Bảo Lâu cũng có thể hưởng thụ được rất nhiều tài nguyên, không cần thiết phải đi tranh đoạt cùng những người trẻ tuổi khác!”
Học phủ Võ Mông cũng coi trọng việc bồi dưỡng luyện dược sư, thế nhưng chủ yếu nhất vẫn là võ đạo.
Đi học phủ Võ Mông làm một tên học viên bình thường, tài nguyên nhận được cũng rất có hạn, còn phải đánh nhau vỡ đầu để tranh cướp tài nguyên cùng với những học viên khác.
Ở Vạn Bảo Lâu, Diệp Viễn có thể chuyên tâm nghiên cứu đan đạo.
Với thiên phú của hắn, thành tựu trong tương lai không thể đoán trước.
Theo Tiêu Phong thấy, Diệp Viễn như thế là bỏ gần cầu xa, bỏ gốc lấy ngọn.
Diệp Viễn nghe vậy chỉ cười mà không nói gì, hiển nhiên đã quyết định chủ ý.
Tiêu Phong thấy vậy chỉ có thể thở dài, nói: “Thôi bỏ đi, nếu đã như thế thì tùy vào ngươi! Ngươi giao phương pháp luyện chế của Dưỡng Nguyên Đan cho Vạn Bảo Lâu, cho nên Vạn Bảo Lâu đã thiếu ngươi một cái ân huệ lớn, đây là lệnh bài Thanh Đồng Vạn Bảo, có lệnh bài này thì khi mua vật phẩm ở hết thảy cửa hàng Vạn Bảo Lâu tại Võ Mông Vương Thành đều được hưởng ưu đãi chiết khấu ba mươi phần trăm. Mặt khác, trong này còn có hàng ngàn vạn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm, ngươi đừng ngại ít, tạm thời đây là giá bán đứt Dưỡng Nguyên Đan.”
Diệp Viễn sáng mắt lên, tiếp nhận lệnh bài nói cám ơn: “Đa tạ tiền bối!”
Tiêu Phong cười mắng: “Tiểu tử nhà ngươi cần gì phải làm những việc như bỏ gần cầu xa này! Nếu như ngươi chịu gia nhập Vạn Bảo Lâu thì cần gì phải quan tâm đến cái chiết khấu này?”
Tiêu Phong thật sự có tâm yêu thích nhân tài cho nên mới làm như vậy.
Nửa năm này ở chung với nhau, hai người không tránh khỏi việc nảy sinh cảm tình.
Trong lúc vô tình, Tiêu Phong cùng Diệp Viễn cứ như vậy mà trở thành bạn vong niên.
(bạn vong niên: bạn bè không để ý tới tuổi tác)
Diệp Viễn cười ha ha nói: “Kỳ thực, đều giống như nhau thôi, tiến vào học phủ Võ Mông ta cũng có thể đi nghe tiền bối giảng đạo.”
Tiêu Phong lắc đầu nói: “Sợ là ngươi không có được cơ hội này rồi! Nửa năm này lão phu đạt được ích lợi không nhỏ, lần này sau khi trở về, có lẽ phải bế quan một thời gian rất lâu!”
Diệp Viễn sáng mắt lên, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ tiền bối... đã sắp chọc thủng tầng cửa sổ kia?”
Tiêu Phong cười ha ha nói: “Có thể sẽ được, cũng có thể không được. Nhưng mà, nếu như có thể thì công lao của ngươi đã chiếm một nửa! Phần nhân tình này lão phu xin lĩnh rồi!”
Diệp Viễn cười nói: "Là do tiền bối tích lũy sâu dày từ từ nghiệm ra, có liên quan gì đến ta? Nhưng mà, Diệp Viễn vẫn là chúc mừng tiền bối trước!”
Tiêu Phong đã là Quy Khư Cảnh đại viên mãn, tiến thêm một bước nữa chính là Thần Quân Cảnh rồi!
Biết bao nhiêu cường giả đã bị chặn lại trước cái đại cảnh giới này.
Có thể vượt qua được một bước này chính là người đứng đầu một phương!
Nếu như Tiêu Phong thật sự có thể đột phá thì hiển nhiên là cá chép vượt long môn, một bước lên trời rồi!
Tiêu Phong cười to nói: “Tiểu tử nhà ngươi thật là, vẫn còn chưa đâu vào đâu, chỉ biết nói lung tung! Bước đi này khó như lên trời, làm sao có thể dễ dàng đột phá như vậy? Được rồi, không nói đến cái này nữa, nếu như ngươi muốn đi Võ Mông Vương Thành vậy chi bằng cùng đi với lão phu đi.”
Diệp Viễn cười nói: “Cầu cũng không được!”
Kiến thức của Vô Trần không gì sánh kịp, nhưng dù sao hắn cũng không phải là Đan Thần chân chính.
Tiêu Phong có kiến giải về đan đạo rất thâm sâu, giúp cho Diệp Viễn học hỏi được rất nhiều thứ. Dọc theo con đường này có thể cùng hắn ngồi đàm đạo rồi.
...
Những năm này, Lương Uyển Như gầy gò đi rất nhiều.
Có câu nói 'vì ai nên nỗi thân tiều tụy', đại khái là như vậy.
“Uyển Như tiểu thư.”
Cái âÂm thanh khiến nàng tương tư mộng tưởng bấy lâu nay vang lên từ phía sau lưng, làm cho toàn thân nàng chấn động.
“Diệp công tử! Rốt... rốt cuộc ngươi cũng tới gặp Uyển Như rồi!”
Vừa nhìn thấy Diệp Viễn, nước mắt của Lương Uyển Như không nhịn được mà rơi lã chã.
Những năm này Diệp Viễn vẫn luôn né tránh, hầu như không hề đến thăm nàng.
Tuy rằng nàng đã biết tâm ý của Diệp Viễn từ miệng Hồng Âm, nhưng cho dù nàng có làm như thế nào thì cũng không quên được Diệp Viễn.
Một khắc Diệp Viễn đi vào địa lao của Lương gia cứu nàng ra, trong lòng nàng từ đó cũng không còn quan tâm đến những người khác nữa.
Sau đó, Diệp Viễn xông vào Vương gia, còn luyện Thần Đan.
Với Lương Uyển Như, đây giống như một đoạn truyền kỳ.
Lương Uyển Như tiều tụy như vậy, Diệp Viễn làm sao có thể không nhìn ra?
Hắn thở dài một tiếng, nói: “Uyển Như tiểu thư, vì sao ngươi lại phải khổ vậy chứ?”
Lương Uyển Như lập tức xông vào lòng Diệp Viễn, nói: “Uyển Như không quan tâm! Thật sự không quan tâm! Uyển Như đã không còn gì cả, nếu như ngay cả ngươi cũng không cần ta, ta... ta chỉ có thể đi tìm cái chết!”
Không phải nàng đang hù dọa Diệp Viễn, mà là sau khi nàng đi ra khỏi địa lao, Diệp Viễn chính là niềm tin duy nhất để nàng sống tiếp.
Diệp Viễn khẽ vuốt lưng nàng, cười khổ nói: “Uyển Như tiểu thư là ân nhân cứu mạng của Diệp mỗ, Diệp mỗ làm sao có khả năng không cần ngươi? Chỉ là... Diệp mỗ thật sự không thể nào tiếp nhận tâm ý của ngươi!”
Diệp Viễn phiền muộn thở dài, trong lời nói tràn ngập bất đắc dĩ cùng thống khổ.
Thời điểm Mộ Linh Tuyết hiến tế thần hồn để phát động Vạn Lý Băng Phong thì cũng đã đóng băng luôn trái tim của Diệp Viễn.
Ngay cả Nguyệt Mộng Ly đã cùng hắn đồng sinh cộng tử cũng không cách nào hòa tan được trái tim băng giá này.
Dường như cảm nhận được nỗi thống khổ của Diệp Viễn, Lương Uyển Như ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Viễn, không tránh khỏi toàn thân chấn động.
Nàng phát hiện, khóe mắt của Diệp Viễn vậy mà lại có nước mắt chảy xuống!
Lúc trước, Diệp Viễn trọng thương sắp chết hắn cũng quyết không rên rỉ dù là nửa câu. Trong lòng Lương Uyển Như, Diệp Viễn là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.
Nhưng mà một nam tử hán như vậy cũng sẽ rơi lệ sao, rốt cuộc hắn đã trải qua những gì?
Quả thật, tâm của Diệp Viễn còn cao hơn trời, hắn muốn làm Đạo Tổ thứ mười kia!
Nhưng tự Diệp Viễn cũng biết, đó cũng chỉ là khát vọng lớn lao mà hắn muốn thực hiện thôi.
Con đường này thật sự quá khó khăn, khó hơn cả việc đột phá Thần Đạo ở Tiên Lâm Vực gấp ngàn lần vạn lần!
Đột nhiên Lương Uyển Như cảm giác thấy trái tim đau nhói, cũng không phải bởi vì Diệp Viễn không chấp nhận nàng.
Giống như nước mắt của Diệp Viễn đang chảy vào trong lòng nàng, khiến nàng cảm thấy xót xa lây.
Bỗng nhiên, Lương Uyển Như có một quyết tâm rất lớn, muốn tìm hiểu quá khứ của nam nhân này.
Nàng phát hiện, người nam nhân tuổi tác không lớn này, dường như có rất nhiều rất nhiều tâm sự.
“Diệp công tử, đừng đuổi ta đi có được hay không? Uyển Như không cần bất cứ hứa hẹn gì của ngươi, chỉ cầu có thể đi theo bên cạnh ngươi, cho dù là làm nô tỳ!” Đột nhiên Lương Uyển Như ngừng khóc thút thít, nói một cách kiên định.