"Thịch."
Diệp Viễn đá một cái làm Lâm Tú ngã xuống đất.
Người nằm ở trên giường, chính là Tạ Tĩnh Nghi.
"Hắn nói rằng huynh đệ của hắn sẽ giúp hắn báo thù, vậy nên dù ta phải bỏ cái mạng này thì cũng phải báo thù vì hắn. Ngươi hủy Thần Hải của huynh đệ ta, khiến cho hắn trở thành một phế nhân, vậy ta hủy Thần Hải của ngươi, để ngươi tới sám hối trước mặt huynh đệ ta. Còn việc ngươi sống hay chết, sẽ do huynh đệ của ta quyết định.” Diệp Viễn gằn từng chữ.
Diệp Viễn bị thương không hề nhẹ, nhưng bây giờ hắn không hề mảy may để ý đến vết thương của mình.
Hắn biết sau trận chiến này, Võ Mông Vương thành chắc chắn sẽ dậy sóng.
Thời gian dành cho hắn, không còn nhiều nữa.
Lúc này Lâm Tú nào còn dáng vẻ thiên chi kiêu nữ như lúc trước nữa.
Chỉ thấy tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, một bên gò má sưng đỏ, trên bụng còn có vết máu chảy ra.
Quan trọng là sự kiêu ngạo của nàng đã hoàn toàn bị Diệp Viễn phá hủy.
Căn bản Diệp Viễn không hề có chút thương hoa tiếc ngọc nào, trong mắt Diệp Viễn, nàng ta chỉ là hồng phấn khô lâu*.
* hồng phấn khô lâu: dù có xinh đẹp thì khi chết cũng chỉ còn xương mà thôi, ai ai cũng như nhau.
“Nhưng…Nhưng hắn…” Lâm Tú rụt rè sợ hãi nói.
Sắc mặt Diệp Viễn lạnh lùng, ngón tay chỉ ra như điện, điểm mấy cái lên thân thể của Tạ Tĩnh Nghi.
Một màn thần kỳ xuất hiện, tên mập kia đột nhiên chậm rãi mở mắt ra.
Lâm Tú rất kinh ngạc, lúc đó mấy người kia ra tay nặng bao nhiêu, nàng đều nhìn thấy hết.
Dựa theo suy đoán của nàng thì tên mập này không thể sống sót được.
Bây giờ, Diệp Viễn mới chỉ động một chút vào hắn, vậy mà hắn lập tức tỉnh lại rồi?
Trên thực tế, đây chủ yếu là tác dụng của đan dược, chỉ là lúc trước tên mập này nén khí ở ngực, nên mới bất tỉnh đến bây giờ.
Vài động tác nhỏ của Diệp Viễn đã giúp cho tên mập đả thông khí tức, vậy nên hắn đã tỉnh lại.
Diệp Viễn đỡ hắn dậy, nhẹ giọng nói: “Tên mập chết bầm, thù của ngươi, huynh đệ ngươi đã trả giúp ngươi rồi. Trừ Lâm Tú ra thì bốn tên kia đã chết rồi. Tiện nhân này, ta đã phế bỏ tu vi của nàng ta, chờ ngươi xử lý.”
Lúc này Tạ Tĩnh Nghi rất yếu ớt, phản ứng đương nhiên hơi chậm chạp.
Nghe Diệp Viễn nói, ánh mắt vốn đã nguội lạnh của Tạ Tĩnh Nghi dần dần khôi phục một ít thần thái.
Ánh mắt trống rỗng dần dần dừng lại trên người Lâm Tú, sau đó trở nên phức tạp.
Chỉ có hắn mới biết, mấy năm nay vì để trở thành một người xứng với Lâm Tú, hắn đã phải trả giá bao nhiêu.
Thế mà, nữ nhân này lại ngang nhiên trêu đùa, giẫm đạp lên tình cảm của hắn.
Lâm Tú chà đạp lên tôn nghiêm của hắn, không coi hắn ra gì cả.
Hiện tại, khi hắn tỉnh lại thì người phụ nữ kiêu ngạo kia lại rụt rè sợ hãi quỳ dưới chân hắn.
Tất cả mọi việc khiến cho hắn cảm giác như là một giấc mộng.
Hắn chỉ hy vọng đây đúng là một giấc mộng.
Tạ Tĩnh Nghi không nói gì, thế nhưng trong lòng hắn hiểu rõ là người huynh đệ của hắn đã giúp hắn lấy lại được tôn nghiêm thứ mà bị bọn người này giẫm đạp.
Lâm Tú nhìn thấy tên mập này dần tỉnh táo lại thì vội vàng đi đến bên giường, ôm lấy chân hắn, vẻ mặt khóc lóc nói: “Tiểu Nghi, tất cả là do Tú Nhi sai. Tú Nhi nhất thời bị ma xui quỷ khiến nên mới làm ra chuyện hồ đồ. Ta…trong lòng ta thật sự chỉ có một mình chàng. Tiểu Nghi, chúng ta…ngày mai chúng ta thành thân, có được không?”
Lâm Tú biết, hy vọng cứu sống bản thân duy nhất của nàng là hôn ước kia.
Tạ Tĩnh Nghi thích nàng nhiều năm như vậy, tình cảm này không thể lập tức mất đi được.
Diệp Viễn nhìn dáng vẻ đê tiện của Lâm Tú, chỉ muốn tát chết nàng ta.
Nhưng hắn không muốn ảnh hưởng đến quyết định của Tạ Tĩnh Nghi, vậy nên kiềm chế không nói gì.
Một lúc sau, tên mập này cuối cùng cũng khôi phục được một chút sức lực.
“Bảo…nàng…câm miệng.”
Giọng nói của Tạ Tĩnh Nghi nhỏ như tiếng tiếng muỗi kêu, bốn chữ này dường như là phải dùng hết sức lực toàn thân mới nói ra được.
Diệp Viễn nhướng mày, lạnh lùng nói:
“Huynh đệ của ta bảo người câm miệng, có nghe thấy không?”
Lâm Tú biến sắc, không dám hé răng.
Tạ Tĩnh Nghi thở dốc một hồi mới có thêm chút sức lực, nói: “Ta…biết…ngươi…sẽ giúp ta…báo thù. Ta…cứ nghĩ…là ta chết…chắc rồi.”
Tạ Tĩnh Nghi nói mỗi một chữ đều phải dừng lại một chút, quả nhiên trạng thái của hắn cực kì kém.
Vẻ mặt Diệp Viễn ngưng trọng nói: “Có ta ở đây, cho dù ngươi muốn chết thì cũng không chết được. Chờ ngươi khoẻ rồi, chúng ta lại đi uống rượu.”
Ánh mắt Tạ Tĩnh Nghi hơi u ám, đương nhiên hắn biết, cho dù hắn khoẻ lại thì cũng đã là một tên tàn phế.
Thần Hải bị huỷ, cuộc đời này hắn không thể tu hành được nữa.
Sống trên đời, còn có ý nghĩa gì?
Việc Thần Hải bị huỷ và Thần Hải bị tổn thương của Diệp Viễn lúc trước là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Thần Hải bị huỷ thì cho dù y thuật có tài giỏi đến đâu thì cũng không có cách nào khôi phục lại.
Diệp Viễn cắn răng, nói: “Tên mập này, ngươi có tin người huynh đệ này hay không?”
Tạ Tĩnh Nghi hơi sững sờ, nhẹ gật đầu.
Diệp Viễn trầm giọng nói: “Được. Hôm nay người huynh đệ này ở đây xin hứa, ta nhất định sẽ tìm được cách giúp ngươi khôi phục được Thần Hải.”
Tạ Tĩnh Nghi hơi kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn, hiển nhiên hắn hơi nghi ngờ câu nói này.
Không chỉ có hắn, ánh mắt của Lâm Tú cũng toát lên vẻ khinh miệt, cảm thấy Diệp Viễn chém gió quá đà.
Thần Hải đã bị hủy thì làm sao có thể chữa trị?
Hơn nữa, Diệp Viễn có thể sống qua ngày hôm nay hay không còn chưa chắc.
Hắn giết nhiều người nhà họ Tần như vậy. Tần gia làm sao có thể bỏ qua?
“Ta…tin ngươi.” Tên mập vẫn nghiêm túc nói.
Hắn biết Diệp Viễn chỉ muốn an ủi hắn mà thôi, không muốn để cho hắn gục ngã.
Mặc dù kiểu an ủi này có vẻ hơi khó tin, nhưng vẫn rất ấm áp.
Diệp Viễn khẽ gật đầu, nói: "Nên xử lý tiện nhân này như thế nào?"
Tạ Tĩnh Nghi nhìn gương mặt của Lâm Tú một chút, khẽ thở dài nói: "Ta... không muốn... gặp lại... nàng ta."
Toàn thân Lâm Tú chấn động, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Có câu nói này của Tạ Tĩnh Nghi, nàng đã biết rằng cái mạng này của nàng đã được bảo đảm.
Tuy rằng hiện tại nàng là một phế nhân, thế nhưng còn sống vẫn tốt hơn là chết nha.
Diệp Viễn thở dài một tiếng, thầm nghĩ tên mập này vẫn quá lương thiện.
Tình cảm nhiều năm như vậy, đến tột cùng cũng không phải dễ dàng có thể buông xuống như vậy.
"Cút đi." Diệp Viễn trầm giọng nói.
"Dạ dạ dạ, ta... ta cút ngay."
Lâm Tú chạy ra khỏi phòng.
Diệp Viễn thở dài một tiếng, nói: "Bây giờ thân thể ngươi còn rất yếu ớt, nghỉ ngơi một ngày cho khỏe đi."
Tạ Tĩnh Nghi khẽ gật đầu, hắn thực sự mệt chết đi được.
Diệp Viễn đặt hắn xuống đất, hắn rất nhanh đã thiếp đi.
Lâm Tú ra khỏi Vạn Bảo Lâu, bất chấp thương thế trên người chạy như điên, nàng muốn mau mau rời khỏi cái nơi quái quỷ này.
Phía trước, người của Tần gia đã đến, Lâm Tú hưng phấn cười to nói: "Ha ha ha, Diệp Viễn, hôm nay ngươi còn không chết sao."
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên ở sau lưng nàng ta.
"Ta chết hay không chết thì cũng không cần ngươi quan tâm, thế nhưng ngươi khẳng định phải chết."
"Bùm."
Lâm Tú còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì nổ thành một đám mưa máu, theo gió bay đi...