Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha, đa tạ huynh đệ, cái này vừa hay ta đang cần!” Diệp Viễn cười nói.

“Còn làm thế này với ta à? Mấy năm nay ta cũng ăn của người không biết bao nhiêu đan dược, nếu thật muốn cảm ơn, ta cảm ơn mười năm cũng không đủ. Vẫn là nói xem, tiếp theo chúng ta phải làm cái gì!” Tên mập thản nhiên nói.

Diệp Viễn nói: “Ừ, có một tên đang ở gần đây, vừa hay cùng nhau làm thịt.”

Tên mập sững sờ, không rõ Diệp Viễn đang nói cái gì.

Diệp Viễn mang theo Tạ Tĩnh Nghi một đường phi độn, lặng lẽ đi vào một chỗ rừng rậm.

Bỗng nhiên, Diệp Viễn làm động tác tay dừng lại, hai người thả chậm tốc độ, lặng lẽ đi gần về phía trước.

Cách đó không xa, tiếng đánh nhau kịch liệt truyền đến.

Tên mập định thần nhìn lại, lập tức nhận ra hai người đang chiến đấu kịch liệt với nhau là ai.

Đó là đệ tử ngoại viện Tần gia, tên là Tần Vũ.

Cảnh giới của hắn hơn Tần Thiệu một chút, nhưng mà thiên phú hiển nhiên không bằng Tần Thiệu, vẫn dừng lại ở ngoại viện.

Tên mập nhìn Diệp Viễn, lặng lẽ làm một động tác cắt cổ.

Diệp Viễn cười lắc đầu, lặng lẽ vận chuyển thần nguyên trong cơ thể.

Không bao lâu sau, một con trùng nhỏ màu da xuất hiện ở lòng bàn tay Diệp Viễn.

Tên mập cả kinh, lập tức nhận ra đây là một con trùng độc. Chỉ là tác dụng của trùng độc thiên biến vạn hóa, hắn cũng không biết nó dùng làm gì.

Miệng Diệp Viễn lẩm bẩm, trùng độc kia thế mà bay khỏi lòng bàn tay Diệp Viễn, bay về phía Tần Vũ.

Tần Vũ đang kịch liệt chiến đấu say sưa với người khác, nào có chú ý tới có một con trùng độc lặng lẽ đến gần người?

Làm xong những thứ này, Diệp Viễn làm ký hiệu đi với tên mập rồi trốn đi thật xa.

Tuy nói thiên phú của Tần Vũ không theo nổi những thiên tài chân chính, nhưng thực lực cũng là không tầm thường, sau một phen khổ chiến cuối cùng cũng làm cho đối thủ phải bóp nát ngọc bội.

Hắn nhặt nhẫn trữ vật của đối phương lên, tra xét một hồi, trên mặt lộ ra một nụ cười vừa ý.

“Này, vừa rồi ngươi làm cái gì vậy? Con trùng độc đó có tác dụng gì?” Vẻ mặt tên mập hiếu kỳ hỏi.

Diệp Viễn cười nói: “Lấy đạo của người trả lại cho người thôi, Tần Nguyên Long kia gieo xuống người ta Tử Mẫu Liên Tâm Độc Trùng, còn tưởng rằng ta không biết. Ha ha, ngươi nói bọn người Tần Thiên phí nhiều tâm tư như vậy, đến lúc tìm được lại là người trong nhà thì sẽ trên mặt sẽ có biểu tình gì?”

Tử Mẫu Liên Tâm Độc Trùng đương nhiên không phải Diệp Viễn phát hiện, mà là Vô Trần phát hiện.

Vô Trần đã sống hơn mấy nghìn vạn năm, có thứ gì chưa từng thấy qua?

Tần Nguyên Long tự cho mình là không có kẽ hở, nhưng mà dưới sự giám sát của Vô Trần, căn bản là không thể ẩn giấu.

Vô Trần chẳng những biết hắn gieo Tử Mẫu Liên Tâm Độc Trùng lên người Diệp Viễn mà còn biết phương pháp phá giải, đồng thời còn có thể gieo lại trên người người khác.

Hai mắt tên mập tỏa sáng, âm hiểm cười nói: “Diệp Viễn, ta phát hiện ngươi thực sự rất xấu tính! Ngươi âm hiểm như thế, quả thật khiến người ta khó lòng phòng bị! Ha ha, bây giờ ta cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm trên mặt Tần Thiên rồi.”

Diệp Viễn cười nói: “Ha ha, không nên có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng bị người. Ta không hại người, thế nhưng cũng không thể bị người khác hại, ngươi nói có đúng không?”

Tên mập rất tán thành gật đầu, lúc trước khi hắn gặp họa lớn, Diệp Viễn trực tiếp đứng ra giúp hắn chống lưng.

Phần nghĩa khí này, không phải ai cũng có thể làm được.

“Đúng rồi, Tú Nhi kia của ngươi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ta không biết, nàng thế mà lại là người đứng thứ hai của học phủ Võ Mông, chỉ đứng sau Tần Thiên! Thiên chi kiêu nữ như vậy lại có thể coi trọng ngươi?” Diệp Viễn chế nhạo nói.

Tên mập vừa nghe thấy vậy thì khó chịu nói: “Hớ, cho dù là thiên chi kiêu nữ, nàng cũng không trốn thoát được khỏi ma chưởng của Bạng gia ta! Hà hà!”

Diệp Viễn hết sức tò mò, mặc dù Lâm Tú kia là người kiêu ngạo, thế nhưng rõ ràng là đối xử với tên mập khác người khác.

Mặc dù nàng không phải là cực kỳ để tâm tên mập, nhưng cũng không cự người ngàn dặm như người khác.

Trong này, dường như có chút ẩn tình.

Nghe tên mập nói như vậy, Diệp Viễn càng là cảm thấy có mờ ám.

Lâm Tú vào học phủ Võ Mông đã mấy trăm năm, hiển nhiên là nhân vật không cùng thời đại với tên mập.

Có điều thế giới võ giả, chút tuổi tác ấy cũng không coi là chênh lệch.

Riêng đối với cường giả thần đạo mà nói, bọn họ đều là người còn trẻ.

Suy tính đầy đủ, Lâm Tú chỉ có thể coi là đại tỷ tỷ của tên mập đi.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nói nghe một chút đi.” Lòng hiếu kỳ của Diệp Viễn nổi lên.

Tên mập mang vẻ mặt được nước nói: “Tú Nhi với ta là được định hôn từ trong bụng mẹ, chỉ là nàng sinh sớm hơn ta mấy trăm năm. Bây giờ, ta đuổi theo bước chân nàng vào học phủ Võ Mông, nàng còn có thể chạy đi đâu? Ách, đương nhiên, tất cả những thứ này đều là do ngươi cho. Chờ ngày ta và Tú Nhi thành thân, nhất định sẽ cảm ơn ngươi thật tốt!”

Diệp Viễn vừa nghe liền tỉnh ngộ, thảo nào Lâm Tú đối với tên mập là một bộ lạnh như băng, nhưng lại có dáng vẻ bất ngờ như thế.

Hiển nhiên là trước kia nàng chướng mắt tên mập này, nhung mà nàng không ngờ được tên mập chẳng những qua được sát hạch nhập môn mà bây giờ lại còn được tham gia bách thành thí luyện!

Hơn nữa Diệp Viễn cũng nhìn ra, hình như Lâm Tú cũng không phải quá bài xích tên mập.

Điểm này, chính là cái rất dễ dàng bắt đầu.

“Vù vù vù…”

Mấy đạo thân ảnh xuất hiện bên trong rừng rậm, chính là ba người Tần Thiên!

“Địa hình chỗ này không tệ, thích hợp mai phục! Hắn đang tới gần chỗ này, lộ trình còn nửa canh giờ, chúng ta mai phục ở nơi này, chờ hắn tự chui đầu vào lưới!” Tần Thiên nói.

“Vâng, Tần Thiên đại ca!” Hai người Tần Bái đáp.

“Tiểu tử này rất tinh quái, các ngươi nhất định không được để lộ chút khí tức nào! Chờ hắn đi vào phạm vi chúng ta nhất định phải giết hắn, ta sẽ tự mình động thủ, hai người các ngươi phối hợp tác chiến, hiểu chưa?”

Tần Thiên sắp xếp công việc mai phục đâu vào đấy, cẩn thận tỉ mỉ.

Hắn chưa bao giờ có ý muốn giết một người mãnh liệt như vậy, từ khi Diệp Viễn bắt đầu giết muội muội hắn, hắn đã liệt Diệp Viễn vào danh sách nhất định phải giết.

Mà nỗi nhục mà Diệp Viễn mang đến cho hắn khi vào Minh Nhân Đường, mấy năm nay càng là cái gai thời thời khắc khắc chôn ở trong lòng hắn, rất lâu rồi vẫn không bỏ được!

Cho nên lần này, hắn nhất định phải tự tay giết Diệp Viễn.

Đối với chuyện này, hắn không cho phép có bất kỳ một chút sơ xuất nào!

Sắp xếp xong vị trí mai phục, ba người, mỗi người ẩn núp môt nơi, cùng cảnh vật xung quanh hợp thành một thể.

Từ bên ngoài nhìn vào, thục sự là không thể nào phân biệt được.

Cảm thụ được Tử Mẫu Liên Tâm Độc Trùng càng ngày càng gần, tâm trạng Tần Thiên không kìm được mà kích động.

Nhất định phải bình tĩnh!

Nhất định không được lộ ra kẽ hở!

Tần Thiên không ngừng nhắc nhở ở trong lòng, để cho tâm mình bình tĩnh lại.

Dựa vào thực lực của hắn giết Diệp Viễn cùng lắm cũng chỉ là một cái phất tay mà thôi.

Nhưng mà chuyện này, khó là khó ở chỗ trên tay Diệp Viễn có ngọc bội!

Diệp Viễn chỉ cần bóp nát ngọc bội là có thể truyền tống về tế đàn.

Cho nên, hắn nhất định phải để Diệp Viễn không kịp phản ứng, một chiêu tất sát!

Chỉ cần chậm một chút thôi thì công phu mấy năm nay của Tần gia sẽ hoàn toàn để uổng phí!

Gần rồi!

Gần hơn nữa!

Thêm một chút nữa thì ta sẽ đủ nắm chắc giết chết hắn!

Ngay lúc thân hình “Diệp Viễn” bước vào phạm vi, Tần Thiên lập tức động thủ!

Hắn lấy tư thế nhanh như chớp xuất ra một kiếm này!

“Phốc xuy!”

Một kiếm này của Tần Thiên cực kỳ cường đại, một kiếm này không có gì bất ngờ mà xuyên qua thức hải của “Diệp Viễn”.

Trong lòng Tần Thiên mừng rỡ, cuồi cùng cũng thủ tiêu được tên khốn đáng chết này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK