Nụ cười trên mặt của Vân Tiêu có chút lúng túng, hắn không ngờ Diệp Viễn vậy mà thuận cột leo lên, cứ thế đồng ý.
Đây là ý gì?
Lẽ nào nói, tiểu tử này dự định lưu lại đánh trận lâu dài?
Vân Tiêu phát hiện, hắn lại không nắm bắt được suy nghĩ của Diệp Viễn.
Tiểu tử này, căn bản không hề ra bài theo chương pháp!
Rõ ràng là vì chuyện Ma tộc mà tới, cũng thuận lợi ép mình đi ra, thế nhưng không hề mở miệng đề cập đến chuyện của Ma tộc.
Đây là muốn náo thế nào?
Lời nói của Diệp Viễn, Vân Tiêu đều không biết nên tiếp lời ra sao.
Diệp Viễn căn bản mặc kệ Vân Tiêu lúng túng, cười nói: "Thế nhưng Thánh Thành là đứng đầu Thần Vực, Cơ mỗ sớm đã ngưỡng mộ từ lâu rồi. Lần này đến, vừa vặn mượn cơ hội du lãm thật tốt một phen.”
Có quỷ mới tin ngươi!
Vân Tiêu oán thầm trong lòng, trên mặt lại mỉm cười nói: "Nếu Cơ lão đệ muốn du lãm, lão phu có thể tự mình làm dẫn đường.”
Diệp Viễn cười nói: "Việc này thì không cần, sao có thể phân thân trên loại việc nhỏ nhặt này? Huống hồ trên quảng trường Thiên Thánh còn có không ít người chờ Cơ mỗ đi luyện đan đây, nếu Vân lão ca theo ta một mực luyện đan, rất không thú vị nha.”
Vân Tiêu cạn lời một trận, tiểu tử này vòng vo cả nửa ngày trời, vậy mà lại vòng trở về rồi.
Sắc mặt Vân Tiêu trầm xuống, hắn cũng nhìn ra rồi, Diệp Viễn sớm đã biết thái độ của Thánh Thành cho nên mới không đề cập đến chuyện Ma tộc dù chỉ một chữ.
Nhưng Diệp Viễn bây giờ ỷ y không đi, có vẻ là có chuyện cần nhờ.
Vòng vo như vậy, tên tiểu tử này không biết muốn vòng tới lúc nào nữa.
"Cơ tiểu tử, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Nhưng ta khuyên ngươi đừng nên quá phận, râu hùm của Thánh Thành không phải thứ ngươi muốn là có thể vuốt được!”
Tốc độ lật mặt của Vân Tiêu còn nhanh hơn so với lật sách.
Mới vừa rồi còn là sắc mặt hoà nhã, một khắc này đã thành lôi đình vạn quân rồi.
Khí thế Hư Huyền Cảnh của hắn vừa mở, cảm giác áp bách kia ập thẳng vào mặt người khác.
Một cỗ lực lượng pháp tắc huyền diệu trên người Diệp Viễn trong nháy mắt mở rộng, cảm giác áp bức của Vân Tiêu, trong chớp mắt liền bị triệt tiêu đến vô hình.
Vân Tiêu biến sắc, trầm giọng nói: "Pháp tắc thần đạo! Ngươi… ngươi vậy mà lĩnh ngộ được Văn Tự Thần Minh?”
Diệp Viễn cười như không cười nhìn hắn, nói: "Công phu trở mặt của Vân lão ca quả nhiên là xuất thần nhập hoá, Cơ mỗ bội phục! Nhưng mà nếu như nói đến vuốt râu hùm của các ngươi, hình như ta đã vuốt qua rồi, sau đó ngươi còn mời ta đến đây nữa.”
Vân Tiêu nghe thấy lời này không khỏi sững lại, miệng lưỡi tên tiểu tử này trở nên sắc bén như vậy từ khi nào?
"Thu cái thói này của ngươi lại, lấy thực lực địa vị của ngươi, nếu như thật sự có thể nắm chắc lưu lại, chỉ sợ là đã sớm ra tay rồi đi? Thần khí trên người Cơ mỗ, ta không tin ngươi không động tâm chút nào." Diệp Viễn một bộ dáng khí định thần nhàn, tiếp tục nói.
Vân Tiêu hoàn toàn thất bại, lập tức thu hồi khí thế lại, giống như gặp quỷ mà nhìn Diệp Viễn.
Hắn với Diệp Viễn giao tiếp cũng không phải lần một lần hai, nhưng trước giờ không có cảm giác không biết hạ miệng chỗ nào như hôm nay.
Thân là một trong tam cự đầu Thánh Thành, trước giờ Vân Tiêu đều là trí tuệ uyên thâm, chưa từng thất sách.
Thế nhưng đối diện Diệp Viễn, hôm nay hắn lại có cảm giác bó tay bó chân.
"Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?" Vân Tiêu đen mặt nói.
Diệp Viễn lãnh đạm đáp: "Ta muốn tiến vào Huyết Vũ Hoang Nguyên!”
Vân Tiêu biến sắc, trực tiếp nói: "Không thể nào!”
Đối với phản ứng của Vân Tiêu, Diệp Viễn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ bình tĩnh nói: "Ngươi biết ta là thiên mệnh chi tử, cho nên muốn bỏ mặc ta liều mạng với Ma tộc đến ngươi chết ta sống, bởi vậy mới không ra tay với ta. Nhưng ngươi cảm thấy với cảnh giới hiện tại của ta, có thể có bao nhiêu uy hiếp với Ma tộc?”
Sắc mặt Vân Tiêu lại biến đổi, hắn sắp hỏng mất rồi.
Diệp Viễn vậy mà ngay cả chuyện này cũng biết!
Chuyện thiên mệnh chi tử cùng với Ma tộc, đều là bí mật của Thần Vực, rất nhiều thánh địa siêu cấp căn cơ nông cạn cũng không biết.
Không ngờ tới, Diệp Viễn vậy mà từ sớm đã biết mình là thiên mệnh chi tử. Này cũng thôi đi, vậy mà hắn còn biết, Thánh Thành biết hắn là thiên mệnh chi tử.
Nghe đến có chút á khẩu, nhưng nỗi khiếp sợ trong lòng Vân Tiêu lại lên đến đỉnh điểm.
Trên mặt Diệp Viễn mang vẻ tươi cười nhẹ nhàng, cứ như vậy mà nghênh tiếp ánh mắt của Vân Tiêu.
Thật lâu sau Vân Tiêu mới hồi phục lại từ trong kinh sợ, hít sâu một hơi nói: "Sao mà ngươi biết được!”
"Nếu muốn người không biết, trừ khi trước đừng làm. Làm sao ta biết được, ngươi không cần quan tâm. Ta chỉ hỏi ngươi, đáp ứng hay không.” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Vân Tiêu híp mắt nói: "Nếu như ta không đáp ứng thì sao?”
"Bây giờ ta lập tức đi, có điều không cần bao lâu, toàn bộ Thần Vực liền sẽ biết đám chuyện quá khứ dơ bẩn kia của Thánh Thành. Ngươi cảm thấy võ giả khắp thiên hạ sẽ đánh giá các ngươi như thế nào?” Diệp Viễn cười lạnh nói.
"Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ tin tưởng ngươi, hay là sẽ tin tưởng Thánh Thành?” Vân Tiêu hừ lạnh nói.
"Lời nói của một mình ta đương nhiên sẽ không đủ trọng lượng, nhưng hậu duệ của tứ đại thần thú Yêu Thành liên hợp lên tiếng thì sao? Năm vạn năm trước, kẻ chiến đấu đẫm máu chính là bọn họ. Ta nghĩ, không có người nào càng có quyền phát ngôn hơn so với bọn họ chứ?”
Vân Tiêu phát hiện, thứ mà Diệp Viễn biết còn xa hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.
"Hừ! Lão phu biết ngươi thân mang long huyết, nhưng hậu duệ tứ đại thần thú là cái dạng kiêu ngạo gì, bọn chúng sẽ nghe theo ngươi bài bố sao?”
Cũng không phải Vân Tiêu kiến thức nông cạn, mà là do qua lại giữa Nhân tộc và Yêu tộc quá ít rồi.
Chuyện Dược Vương Điện tập kích tộc Bạch Hổ, Thánh Thành ngược lại có nghe thấy. Nhưng những thứ khác thì hắn không biết.
Nhất là chuyện nội bộ tộc Thanh Long, tộc Bạch Hổ, Vân Tiêu càng không thể biết được.
Diệp Viễn cười nhạt nói: "Có thể ngươi còn chưa biết, bây giờ Cơ mỗ là cộng chủ Long tộc. Mà huynh đệ Bạch Quang của ta là thân thể Bạch Hổ hoàn mỹ mười vạn năm khó gặp của tộc Bạch Hổ. Ngươi nói xem, ta có năng lực đó hay không?”
Vân Tiêu chấn động toàn thân, không dám tin mà nhìn Diệp Viễn.
Hắn muốn từ trong mắt Diệp Viễn nhìn ra Diệp Viễn đang nói dối. Nhưng mà, hắn thất vọng rồi.
Không biết từ khi nào, trên tay Diệp Viễn nhiều thêm một cây thiêu hoả côn. Nhìn thấy thiêu hoả côn kia, tròng mắt của Vân Tiêu cũng muốn rớt ra ngoài.
"Ta nghĩ hẳn là ngươi rất tò mò, thần khí trên tay ta rốt cuộc là cái gì. Dựa vào nội tình của Thánh Thành, ắt hẳn không thể không biết nó chứ?” Diệp Viễn cười như không cười nói.
"Thánh… Thánh Long Lệnh? Đây… đây làm sao có thể? Trước khi thần đạo tiêu thất, thì Thánh Long Lệnh đã biến mất rồi, vì sao có thể xuất hiện trong tay ngươi!” Vân Tiêu không dám tin nói.
Một khắc này, hắn cũng không hoài nghi lời nói của Diệp Viễn nữa.
Tổ huấn của Long tộc, Vân Tiêu đương nhiên biết rõ.
Vân Tiêu tay cầm Thánh Long Lệnh, kia chính là cộng chủ Long tộc, một điểm này, không gì có thể hoài nghi.
Chỉ là hắn vô cùng khó hiểu, vì sao thần khí chí cao vô thượng của Long tộc lại có thể nhận một tên Nhân tộc là Diệp Viễn làm chủ!
Nhìn Thánh Long Lệnh trên tay Diệp Viễn, bỗng nhiên Vân Tiêu có ý nghĩa cường liệt muốn lấy làm của riêng.
Hắn biết, Thánh Long Lệnh này không phải thần khí bình thường, mà là thiên thần khí trong truyền thuyết!
Dù cho ở thời thần đạo cũng là cực kỳ thưa thớt!
Nhưng mà, sau khi trải qua đấu tranh tâm lý kịch liệt, cuối cùng hắn vẫn là buông bỏ.
Thiên mệnh chi tử mang theo thiên mệnh, từ xưa đến nay chưa từng có sai lầm. Dù cho Vân Tiêu hắn có mạnh, cũng không thể nghịch thiên.