“Linh Tuyết, ta...”
Câu thơ này, là câu nói cuối cùng mà năm đó trước khi Mộ Linh Tuyết rời khỏi Dược Vương Điện đã nói với Diệp Viễn.
Vạn Lý Băng Phong Thiên Thu Tuyết, xem ra chỉ là một cảnh tượng tuyết ầm ầm dậy sóng.
Kỳ thực, là Mộ Linh Tuyết đang chất vấn Diệp Viễn.
Đương nhiên, một câu nói này cũng nói lên cõi lòng nàng.
Năm đó nàng dùng câu nói này để bức Diệp Viễn thổ lộ tiếng lòng.
Nhưng mà, Diệp Viễn lại trầm mặc.
Hắn không hề đáp lại!
Lúc đó Mộ Linh Tuyết nở nụ cười đau thương, phẩy tay áo bỏ đi không bao giờ quay đầu lại nữa.
Ý tứ trong những lời này của Mộ Linh Tuyết là, nếu như ngươi không chấp nhận cõi lòng của ta, vậy thì trái tim của ta từ đây sẽ đóng băng, sẽ không vì bất luận người nào mà mở lòng ra nữa.
Đời này, cảnh cửa trái tim của ta chỉ vì ngươi!
Diệp Viễn trầm mặc khiến cho Mộ Linh Tuyết thương tâm cực độ. Từ đó trở đi Tuyết Thần Cung đóng kín sơn môn.
Dưới cảnh tượng hiện tại, Mộ Linh Tuyết lại hỏi ra câu này lần thứ hai!
“Nếu như cảm thấy ta làm khó dễ, ngươi vẫn có thể lựa chọn trầm mặc.” Mộ Linh Tuyết vẫn cười nhạt như nước nói.
“Ha ha, nha đầu nhà ngươi thật sự là một hạt giống si tình, nhưng đáng tiếc là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình! Ngươi vì hắn mà làm nhiều việc như vậy, người ta làm sao không cảm kích. Nghĩ lại, sự sống chết của ngươi hắn cũng sẽ không để ý đâu!” Ca Nặc cười to nói.
Sắc mặt Diệp Viễn chìm xuống, sát ý hừng hực nói: “Ca Nặc, ngươi dám động vào một cọng tóc của nàng, thiếu gia ta sẽ khiến cho ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Ca Nặc cười to nói: “Thật sao? Vậy nếu ta khiến cho nàng vĩnh viễn không được siêu sinh thì sao?”
Dứt lời, trong tay Ca Nặc bỗng nhiên hiện ra một cây dao găm bằng xương trắng đâm thẳng vào lồng ngực Mộ Linh Tuyết.
“A...”
Một trận đau đớn thấu tâm can lan truyền khắp thân thể Mộ Linh Tuyết!
Mộ Linh Tuyết nhíu chặt mi, mặt lập tức trắng bệch, càng ngày càng không có một chút hồng hào nào nhưng nàng vẫn quật cường không gào lên đau đớn.
“Linh Tuyết!” Diệp Viễn kinh hô.
“Khà khà, hẳn là ngươi biết đến sự lợi hại của Tỏa Hồn Đinh.” Ca Nặc cười như không cười nhìn Diệp Viễn nói.
Diệp Viễn đương nhiên biết sự lợi hại của Tỏa Hồn Đinh!
Nó có thể gây ra tổn thương không cách nào phục hồi cho thần hồn, hơn nữa loại này là thương tổn kéo dài!
Nó sẽ không ngừng dằn vặt thần hồn của võ giả, để họ biết rằng thần hồn sẽ câu diệt.
Có thể tưởng tượng được, lúc này Mộ Linh Tuyết đang chịu đựng sự dằn vặt đáng sợ đến nhường nào.
Sắc mặt Diệp Viễn âm trầm tới cực điểm, trầm giọng nói: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Ca Nặc cười âm hiểm nói: “Ngươi chết, hoặc là nàng chết!”
“Cơ Thanh Vân, ngươi... vẫn chưa trả lời ta!” Mộ Linh Tuyết nói một cách yếu ớt.
Một đinh này đóng xuống, nguyên khí của Mộ Linh Tuyết đại thương, thế nhưng hai mắt của nàng nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn càng thêm sắc bén.
Tâm thần Diệp Viễn chấn động, bật thốt lên: “Nhất Triêu Phong Vân Tẫn Tiêu Dung! Linh Tuyết, xin lỗi, là ta phụ ngươi...”
Ngực Mộ Linh Tuyết phập phồng bất định, ngay cả hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Nhưng mà câu này của Diệp Viễn lại giống như ánh dương ấm áp trong ngày đông, trong nháy mắt đã hòa tan trái tim đóng băng từ lâu của nàng.
Nàng chưa bao giờ hài lòng đến như vậy!
Các võ giả Nhân tộc đều bị nụ cười này của nàng làm cho nhìn đến ngây dại.
Thời khắc này, rốt cuộc bọn họ lĩnh hội được cái gì gọi là khuynh đảo chúng sinh!
Tuy rằng bọn họ cũng biết, nụ cười này chỉ thuộc về Lăng Thiên Thần Vương.
“Có câu này của ngươi là đủ rồi!” Mộ Linh Tuyết cười nói.
“Ha ha, tốt cho một đôi uyên ương số khổ phải sinh ly tử biệt! Chỉ tiếc, các ngươi không có cơ hội để nối lại tiền duyên rồi! Diệp Viễn, ta chỉ cho ngươi thời gian ba hơi thở, cứ mỗi ba hơi trôi qua thì ta sẽ đóng một nhát Tỏa Hồn Đinh lên người nàng, hiện tại... bắt đầu tính giờ!” Ca Nặc cười to nói.
Lồng ngực Diệp Viễn như sắp nổ tung, hắn thật sự không biết nên làm gì hay bỏ gì.
Có thể khẳng định một điều chính là, hắn vừa chết đi thì Thần Vực sẽ không còn hi vọng.
Nhưng để hắn trơ mắt nhìn Mộ Linh Tuyết nhận hết dằn vặt mà chết đi thì làm sao hắn có thể làm được?
Chuyện này... vốn là một nan đề khó giải!
“Diệp Viễn, chúc ngươi cùng nàng có thể cùng già đến khi đầu bạc. Có câu nói này của ngươi, Linh Tuyết ta chết cũng không hối!”
Bỗng nhiên, Mộ Linh Tuyết không đầu không đuôi nói ra câu này.
Trong ánh mắt của nàng, tất cả đều là nhu tình, nàng có thể nhìn ra tim Diệp Viễn như bị đao cắt.
Bây giờ Diệp Viễn mới biết, Mộ Linh Tuyết thật sự rất dễ dàng thỏa mãn.
Ca Nặc vừa nghe thấy thì lên tiếng cười như điên nói: “Chết? Ở trước mặt bản Thần, không phải ngươi muốn chết... thì có thể chết! nguyên lực của ngươi bị phong tỏa, thần hồn bị phong tỏa, lấy cái gì để chết? Ha ha ha...”
Rốt cuộc ánh mắt Mộ Linh Tuyết rơi vào trên người Ca Nặc, nhưng là hoàn toàn lạnh lẽo.
“Ca Nặc, ngươi bắt ta để uy hiếp Thanh Vân, kỳ thực ngươi không biết đây cũng chính là thứ mà ta hi vọng! Nếu như không phải vì đợi cái ngày hôm nay thì làm sao ta cho ngươi cơ hội này?”
Mộ Linh Tuyết cười lạnh một tiếng, một luồng khí tức lạnh lẽo đến cực điểm tản ra từ trên người nàng.
Cỗ khí tức này lạnh lẽo đến cực điểm, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ thiên địa!
Một khắc trước bầu trời vẫn trong trẻo, một khắc sau chính là mây đen giăng kín.
Rất nhanh, lông ngỗng bồng bềnh rơi xuống giống như tuyết lớn.
“Phong Tử! Nữ nhân điên này! Ngươi... ngươi là làm thế nào?”
Giọng nói Ca Nặc tràn ngập sự sợ hãi, giống như tận thế sắp đến.
Cả người Diệp Viễn chấn động, dường như đã nhớ ra cái gì đó!
...
“Diệp Viễn, ngươi biết một chiêu mạnh nhất của Cửu m Liên Thần Mạch là gì không?”
“Cửu m Liên Thần Mạch chỉ là một loại linh thể, lại không phải là võ kỹ công pháp, còn có thể có một chiêu gì mạnh nhất?”
“Đương nhiên! Đây là chiêu thức bị hạn chế ghi chép trong Thiên Huyễn Băng Phách, tên là Vạn Lý Băng Phong! Một khi phát động một chiêu này, trong vòng vạn dặm sẽ hóa thành một mảnh băng nguyên, trên bầu trời tuyết bay ba năm! Ngay cả cường giả Hư Huyền đỉnh phong cũng sẽ lập tức bị đông cứng đến chết!”
"Mạnh như thế? Vậy Tuyết Thần Cung các ngươi không phải chân chính là đệ nhất thiên hạ hay sao? Vì sao xưa nay ta chưa từng nghe nói đến?”
“Bởi vì khi vận dụng một chiêu này cần nghịch chuyển kinh mạch, hiến tế thần hồn, là chiêu số đồng quy vu tận! Nếu như ngươi không đáp ứng ta, ta sẽ dùng một chiêu này đồng quy vu tận cùng với ngươi!”
“Ha ha, đùa gì thế?”
“Ta không có nói đùa với ngươi! Cơ Thanh Vân, ta tặng ngươi một câu thơ, nếu như ngươi không đáp lại ta nửa lời thì ta sẽ lập tức phát động một chiêu này ngay! Vạn Lý Băng Phong Thiên Thu Tuyết!”
“...”
Đương nhiên Mộ Linh Tuyết không hề phát động một chiêu này, nàng rời đi rồi.
Diệp Viễn vẫn cho rằng là nàng đang nói đùa, cho rằng nàng chỉ là vì ép mình cho nên mới ra hạ sách này.
Không nghĩ tới, nàng thật sự phát động rồi!
Thật sự có một chiêu này!
Hàn khí đáng sợ vang vọng trong thiên địa, giống như có thể làm cho thời gian và không gian ngưng đọng lại.
Uy lực của một chiêu này xem ra thật sự vô cùng đáng sợ.
Nếu là trước đây thì một chiêu này cũng đủ để đông chết Diệp Viễn.
Nhưng mà nàng biết, Diệp Viễn đã trở thành đệ nhất vạn cổ, cho nên sẽ không để ý đến chút hàn khí ấy!
Mục đích của nàng là tự sát!
Nàng dùng một chiêu này để phá tan sự cầm cố của Ca Nặc, hủy diệt lá vương bài này trên tay Ca Nặc!
“Linh Tuyết, dừng tay! Mau dừng tay!”
Diệp Viễn la lớn khàn cả giọng, vang đến tận mây xanh.
Trong nháy mắt, thân hình Diệp Viễn xuất hiện ở bên cạnh Mộ Linh Tuyết, ôm chặt lấy nàng.
Ca Nặc nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt thay đổi đến mấy lần.
Thân hình hắn hơi động, nhanh chóng bay vút về phía xa!
Nhưng mà đúng vào lúc này, một đạo lực lượng pháp tắc đáng sợ từ trên trời giáng xuống, giống như một đạo lao tù cầm cố hắn lại.
Thân hình Ca Nặc đứng sững lại, một tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên.