Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tia huyết sắc lặng lẽ biến mất trong rừng rậm, một đoàn hắc khí dần dần ngưng kết thành một bóng người.

“May mà lão tử có chút chuẩn bị, nếu không cái mạng này coi như tặng cho thành Tịch Vũ rồi. Nhưng mà… thương thế này nặng quá, không mất vài chục năm tĩnh dưỡng thì sợ khó mà hồi phục được. Ma Hồn Bí Pháp, ngưng kết lại cho ta.”

Đoàn huyết vụ kia dần dần ngưng kết lại thành một bóng người kia nếu không phải là Tu Liệt thì còn là ai nữa ?

Có điều Tu Liệt lúc này vô cùng yếu ớt, còn không đến một phần nghìn lúc toàn thịnh.

Tu Liệt thở một hơi nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Trận này đúng là thua một cách thật không thể hiểu, đến đối thủ là ai còn không biết. Hừ, kiểu này không thể quay về Ma tộc được rồi, về sau chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ.”

Thua trận này, Tu Liệt nếu mà quay về, cũng không thoát khỏi cái chết

Hắn về sau chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, từ từ hồi phục lại thực lực.

“Ai.”

Đột nhiên, trong rừng bỗng có một trận xao động, khiến Tu Liệt giật mình.

Một bóng người từ từ xuất hiện, con ngươi Tu Liệt đột nhiên co lại, hóa ra là một nhân tộc.

Hắn chợt rùng mình, nhưng khi nhìn thấy kẻ kia chỉ là một nhân tộc có tu vi Khuy Thiên Cảnh thì trong lòng cũng dần dần ổn định một chút.

Rồi sau đó, ánh mắt của hắn nhanh chóng trở nên hung hãn.

Tên nhân tộc này vừa đúng lúc có thể trở thành thức ăn của hắn, giúp hắn hồi phục thực lực.

“Ha ha, tiểu tử, ngươi đến thật đúng lúc”

Thân hình Tu Liệt lao lên, vồ lấy nhân tộc kia.

“Vù”

Một đạo âÂm thanh xé gió truyền đến, đồng tử Tu Liệt đột nhiên co lại, lui về còn nhanh hơn lúc vừa rồi.

“Ầm”

Trong cơn hoảng loạn, Tu Liệt đối kháng với tia kiếm quang, rồi bật ngược ra đằng sau.

Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ hoảng hốt, nhìn về phía nhân tộc kia, gằn giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai? ’

Diệp Viễn cười nhạt nói: “Ngươi không phải rất muốn biết đối thủ của ngươi là ai à?”

Con ngươi Tu Liệt co lại, không dám tin nhìn về hướng Diệp Viễn, gằn giọng: “Là ngươi? Không thể nào. Ta làm sao có thể bại trong tay ngươi, một kẻ chỉ có tu vi Khuy Thiên Cảnh cơ chứ? Không đúng, người chính là tên tiểu tử đã nhảy xuống vực. Ngươi làm sao có thể sống sót được”

Tu Liệt khiếp sợ nhìn về phía Diệp Viễn, hắn cảm giác Diệp Viễn có chút quen mắt, tỉ mỉ nghĩ lại, chẳng phải là một trong hai võ giả nhân tộc nhảy xuống vực hay sao?

Rõ ràng đã nhảy xuống vực rồi, làm sao có thể sống sờ sờ xuất hiện trước mắt hắn được.

Hơn nữa, chỉ là một kẻ tu luyện đến Khuy Thiên Cảnh lại có thể là kẻ địch của hắn trong trận này.

Sao lại thế được?

Tu Liệt cảm giác như tư duy mình có chút không đủ dùng, bản thân làm sao có thể thua một tiểu tử mới tu đến Khuy Thiên Cảnh.

Diệp Viễn nhìn hắn, thản nhiên nói: “Tin hay không tùy ngươi, liên quan gì đến ta. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một việc, ngươi có quen Tạp Nặc hay không?”

Cường giả nửa bước Thần Quân, trong một Vương thành cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Kể cả trong phạm vi một hoàng thành, cũng ít nhiều có danh khí.

Nên Diệp Viễn mới trực tiếp hỏi ra vấn để này.

Ánh mắt Tu Liệt chợt ngưng lại, nói: “Ngươi… ngươi đã gặp đại nhân Tạp Nặc? Ngài ấy đã mất tích cả trăm vạn năm rồi. Làm sao ngươi biết được tên ngài.”

Ánh mắt Diệp Viễn tỏa sáng, cười nói: “Hóa ra ngươi thật sự biết hắn. Ha ha, thế thì tốt quá rồi”

Nhìn thấy ý xấu trong mắt Diệp Viễn, Tu Liệt tỏ ra sợ hãi

“Ngươi... ngươi định làm gì?” Tu Liệt lùi lại mấy bước, hoảng sợ nói.

Diệp Viễn nửa cười nửa không, nói: “Làm gì à? định mượn Ma hồn của ngươi thôi.”

Ánh mắt Tu Liệt ngưng lại, hét lên: “Ngươi đừng hòng.”

Nói xong, Tu Liệt đột nhiên hóa thành một đoàn huyết vụ, đang muốn bỏ chạy.

Nhưng mà, Diệp Viễn còn nhanh hơn hắn.

Một chiêu Trảm Tinh trúng thẳng giữa đoàn huyết vụ kia.

Thân hình Diệp Viễn lao lên, thu vào Ma hồn của Đoàn Liệt.

Chỉ vài giây sau, đám Ma hồn dần dần tiêu tán không còn dấu vết.

Cường giả nửa bước Thần Quân mạnh như vậy mà cứ thế chết trên tay Diệp Viễn

Diệp Viễn chậm rãi mở mắt, ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng

Tạp Nặc là con người của trăm vạn năm trước, lúc đó Tu Liệt chỉ là một tiểu bối mà thôi.

Hắn chỉ biết Tạp Nặc chịu mệnh lệnh của thành chủ vương thành Tạp Bằng, đi tìm tọa độ không gian của một tiểu thế giới, kết quả mất tích luôn rồi.

Lần biến mất này, là cả trăm vạn năm thời gian.

Diệp Viễn cũng chỉ là với tâm lý muốn thử, mới chặn đường Tu Liệt, không nghĩ rằng cũng có thể có chút thu hoạch này.

Tuy tốc độ của Tu Liệt nhanh thì cũng chỉ tương đương với bọn người Ngô Thiên Tường.

Sau khi Diệp Viễn đột phá Khuy Thiên trung kỳ, tốc độ ngự kiếm phi nhanh càng nhanh hơn trước, truy đuổi một kẻ đã bị trọng thương như Tu Liệt càng không phải là vấn đề.

“Rầm”

Lệnh bài cùng các đồ vật được lưu trữ trong nhẫn trữ vật của Tu Liệt rơi xuống.

Diệp Viễn thuận tay thu thập đống đồ này.

Nhưng mà hắn không lập tức kiểm tra, mà chỉ thản nhiên nói: “Tiền bối đứng xem lâu thế rồi, sao còn không hiện thân gặp mặt”

Một bóng người chầm chậm bước ra, ánh mắt hơi kinh ngạc: “Xem ra, bổn tọa có chút coi thường ngươi rồi. Tu Liệt thua dưới tay ngươi, không oan.”

Diệp Viễn cười nói: “Tiền bối trấn thủ thành Tịch Vũ, công cao cực khổ. Chẳng lẽ đến chỉ vì làm khó hậu sinh vãn bối này sao?”

Người này không phải ai khác, chính là Trạch Yến, cường giả Thần Quân Cảnh, người trấn thủ thành Tịch Vũ.

Có điều Diệp Viễn cũng biết, Trạch Yến trước mắt mình cũng chỉ là một phân thân mà thôi.

Chân thân của hắn ta căn bản không dám rời xa thành Tịch Vũ.

Nếu không thì Diệp Viễn làm sao dám nói chuyện hời hợt như thế.

Nhỡ mà Trạch Yến nổi lòng xấu, Diệp Viễn chịu không nổi hậu quả.

Thật ra, lúc Vô Trần đến gần thành Tịch Vũ thì đã phát hiện ra Trạch Yến rồi.

Ánh mắt Trạch Yến hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng lại thản nhiên nói: “Tên tiểu tư ngươi quả thật sắc bén quá đi. Không biết người của tộc ta lúc nào mới xuất hiện hậu bối như ngươi. Đúng là hậu sinh khả úy mà.”

Diệp Viễn cười nói: “Tiền bối quá khen rồi.”

Trạch Yến xua tay nói: “Ngươi cũng không cần phải đề phòng ta như thế, thực ra trận này là nhờ có ngươi. Ta đại diện cho hàng vạn sinh linh của hoàng thành Giang Vĩnh tỏ ý cảm ơn ngươi.

Vừa nói, Trạch Yến vừa chắp tay một cái hành lễ.

Tuy chỉ là phân thân, nhưng Trạch Yến vẫn là cường giả Thần Quân Cảnh.

Có thể làm đến bước này, thực không dễ dàng gì.

Diệp Viễn bình thản nói: “Tiền bối khách sáo quá rồi. Ta vốn là người của nhân tộc, vì nhân tộc mà cống hiến một phần, cũng là chuyện nên làm”

Trạch Yến gật đầu hỏi: “Coi dáng vẻ của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn đến lãnh địa ma tộc?”

Diệp Viễn cũng không che dấu, gật đầu đáp: “Diệp mỗ có chút việc riêng, sợ rằng lần này không đi không được.”

Trạch Yến lại nói: “Ngươi nên biết, nhân tộc trong lãnh địa ma tộc có địa vị thấp kém nhất. Đến ta cũng không dám tùy tiện đi vào đó. Nhưng mà ngươi...”

Tuy Trạch Yến vẫn chưa nói hết, nhưng ý tứ hết sức rõ ràng rồi.

Thực lực ngươi quá yếu, không thích hợp để đi vào lãnh địa của ma tộc.

Nhưng Diệp Viễn cười trả lời: “Vãn bối có chút chuẩn bị, nên việc tự bảo vệ mình cũng không có vấn đề gì.”

Ánh mắt Trạch Yến ngưng lại một chút, rồi gật đầu nói: “Nếu đã thế, ta không giữ người nữa, cẩn thận một chút.”

Diệp Viễn gật đầu, chậm rãi rời đi.

Trên rãnh trời, Diệp Viễn vững chãi từng bước mà đi, bên tai còn nghe thấy tiếng hô rung trời từ phía thành Tịch Vũ.

“Trên dưới thành Tịch Vũ, tạ ơn cứu mạng của Diệp anh hùng.”

“Trên dưới thành Tịch Vũ, tạ ơn cứu mạng của Diệp anh hùng.”

“Trên dưới thành Tịch Vũ, tạ ơn cứu mạng của Diệp anh hùng”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK