Tần gia và Vương Tùng nhìn chằm chằm vào Vạn Bảo Lâu, đợi Diệp Viễn ra ngoài.
Nhưng là bọn họ đợi nửa năm cũng không có thấy Diệp Viễn đi ra.
Sau sự việc ở Thanh Phong Lâu, Diệp Viễn cứ thế bế quan.
Trước thời điểm khảo hạch nhập môn, Diệp Viễn vẫn cần mau chóng tăng thực lực lên.
Hiểu rõ càng nhiều, Diệp Viễn lại càng thấy được khảo hạch nhập môn này không đơn giản, chính hắn cũng cảm thấy rất áp lực.
Trong không gian của Trấn Giới Bi, Diệp Viễn đang nghiên cứu Hạo Thiên Kiếm Quyết.
Đây là tuyệt chiêu trước đây hắn lĩnh ngộ được ở Trấn Giới Bi, trước đây Diệp Viễn cảm thấy nó rất cao thâm mạt trắc, khó hiểu vô cùng.
Nhưng bây giờ, Diệp Viễn đã sáng chế Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh, tầm mắt cao hơn rất nhiều, môn công pháp này đã không còn thích hợp với hắn nữa.
Sở dĩ nghiên cứu Hạo Thiên Kiếm Quyết là vì Diệp Viễn muốn sáng tạo ra kiếm đạo của riêng hắn.
Mặc dù võ kỹ của Long tộc lợi hại, thế nhưng Diệp Viễn có cảm giác, Phản Tổ Long Hồn của hắn cũng có giới hạn nhất định, trong tương lai, chưa chắc đi xa hơn được.
Cho nên, hắn quyết định hai tay cùng vẽ, cảm ngộ pháp tắc.
Bây giờ, cảnh giới của Diệp Viễn đã vượt qua cảnh giới pháp tắc, thực lực của hắn đối với pháp tắc kiếm đạo đã đình trệ thật lâu.
Võ kỹ vốn vô cùng lợi hại tại thế giới Tiên Lâm, bây giờ cũng chỉ là tạm dùng được.
Dù sao, thế giới đó đã xuống dốc lâu năm, so với Thông Thiên Giới thì chênh lệch quá lớn.
Những võ kỹ và công pháp ở thế giới Tiên Lâm khi được tạo ra đã được định trước sẽ vô cùng kém cỏi so với ở nơi đây.
Hết thảy mọi thứ đều cần Diệp Viễn tự mình thay đổi.
"Tiền bối, Hạo Thiên Kiếm Quyết này hiện tại xem ra có trăm ngàn lỗ hổng." Diệp Viễn cười khổ nói.
"Đó là tất nhiên. Mặc dù công pháp này đến từ Trấn Giới Bi, thế nhưng cơ sở bản chất quá kém. Nếu như tu luyện theo loại phương pháp này, thành tựu hữu hạn." Vô Trần nói.
"Hiện tại mức độ lĩnh ngộ pháp tắc kiếm đạo của ta quá mức sơ sài, dù là đối diện Tiểu Thông Thiên Sơn cũng không có cách nào sáng tạo ra võ kỹ kiếm đạo của riêng mình." Diệp Viễn bất đắc dĩ nói.
Từng có thời gian pháp tắc kiếm đạo của Diệp Viễn là tồn tại có một không hai ở thế giới Tiên Lâm, kinh diễm vô số cường giả.
Nhưng bây giờ, Diệp Viễn lại giống như một đứa trẻ sơ sinh tập tành tìm hiểu.
Vô Trần nói: "Cho nên, bây giờ ngươi nhập học học phủ Võ Mông là lựa chọn chính xác. Nơi đó có nhiều thiên tài tụ tập, có rất nhiều các bậc tiền bối lưu lại công pháp võ kỹ, có thể tạo điều kiện cho ngươi tham khảo."
Diệp Viễn gật đầu nói: "Ta cũng nghĩ như vậy. Hy vọng võ kỹ trong học phủ Võ Mông không làm ta thất vọng."
Thời gian nửa năm qua đi, Diệp Viễn hoàn toàn lĩnh ngộ Hạo Thiên Kiếm Quyết tầng thứ nhất.
Cảnh giới võ đạo của hắn cũng đã đạt đến Động Huyền trung kỳ đỉnh phong, chỉ kém một bước ngoặt là có thể đột phá bình cảnh.
Cảnh giới thần đạo là hệ thống võ đạo hoàn toàn mới, Diệp Viễn chưa từng trải qua, vậy nên hoàn toàn không có bình cảnh.
Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh của hắn cũng là công pháp hiếm thấy trên đời, bình cảnh cũng dễ đột phá hơn.
Bây giờ hắn đã mơ hồ tiếp cận cánh cửa Động Huyền hậu kỳ, lúc nào cũng có thể đột phá.
Ngày hôm nay, cuối cùng khảo hạch nhập môn cũng bắt đầu.
"Dương huynh, đoạn đường vừa qua huynh đã giúp đỡ ta rất nhiều, cảm ơn huynh." Diệp Viễn chắp tay nói.
Dương Duệ cười ha ha một tiếng nói: "Ngươi tiểu tử này, cũng không phải sinh ly tử biệt, ra vẻ tình cảm như thế làm gì? Muốn nói cảm ơn, ta cũng đang muốn cảm ơn ngươi đây? Không có ngươi, ta cũng không làm được chấp sự."
Diệp Viễn cười nói: "Đó là thực lực của huynh mà. Dương huynh, cáo từ. Uyển Như đành nhờ cậy Dương huynh."
Khảo hạch nhập môn sẽ diễn ra trong thời gian rất lâu, Diệp Viễn không tiện mang theo Uyển Như, chỉ có thể để nàng ở lại Vạn Bảo Lâu.
Dương Duệ cười nói: "Ngươi cứ yên tâm đi đi, chúc ngươi kháo sát nhập môn không thành công."
Diệp Viễn sững sờ, chợt thấy buồn cười.
Tên này vẫn lưu luyến muốn mình gia nhập vào Vạn Bảo Lâu.
Diệp Viễn bóp nát ngọc bài trong tay, sau một thoáng thân hình biến mất không thấy nữa.
Sau khi báo danh thành công ở học phủ Võ Mông hắn đã nhận được ngọc bài này làm tín vật.
Chỉ cần bóp nát cái ngọc bài này, người ghi danh sẽ lập tức được truyền tống đến nơi khảo hạch.
Mỗi lần học phủ Võ Mông khảo hạch đều có mấy chục, mấy trăm vạn người, tất nhiên không có khả năng tiến hành bên trong học phủ.
Thế là, học phủ Võ Mông mở ra một không gian chuyên môn dùng để tiến hành khảo hạch nhập môn.
Còn việc báo danh, Vạn Bảo Lâu đã sớm giúp Diệp Viễn chuẩn bị tốt.
Diệp Viễn chỉ cảm thấy hoa mắt một trận, sau đó bị đưa đến một chỗ không gian xa lạ.
"Đây là số của ngươi, cầm lấy số đi tìm tòa sen tương ứng. Không được phép đùa giỡn, không cho phép quấy rối, bằng không, giết không tha."
Một người trẻ tuổi đưa cho hắn một tấm bảng gỗ, trong giọng nói có ý tứ cảnh cáo.
Xem bộ dáng người trẻ tuổi này, có thể chính là học viên của học phủ Võ Mông.
Diệp Viễn có thể cảm thấy trong ánh mắt của người trẻ tuổi này tràn đầy sự khinh thường đối với mình.
"Đa tạ sư huynh." Diệp Viễn nhận tấm bảng gỗ, nói cảm ơn.
Thanh niên giễu cợt nói: "Chờ ngươi thành công qua được khảo hạch nhập môn rồi trở lại gọi ta một tiếng sư huynh không muộn. Đi thôi đi thôi."
Trong mắt hắn, Diệp Viễn này chỉ có tu vi Động Huyền trung kỳ, khẳng định không thể qua được khảo hạch nhập môn.
Cho nên, hắn cũng không cần thiết phải khách khí.
Diệp Viễn chỉ cười cười, dựa theo tấm bảng gỗ đi tìm tòa sen của mình.
Trước mắt hắn là một cái quảng trường khổng lồ, nhìn không thấy giới hạn.
Trên quảng trường dày đặc người, nhẩm đếm cũng không dưới trăm vạn, có thể nói là chi chít người.
Trên tấm bảng gỗ viết hàng ngang 735, hàng dọc 521.
Diệp Viễn cũng không do dự, dựa theo tọa độ được viết trên tấm bảng gỗ trực tiếp tìm đến vị trí của mình.
Đây là một tòa sen to lớn được trận pháp ảo ảnh sáng tạo ra, trông rất sống động.
Diệp Viễn cũng không chần chừ nữa trực tiếp ngồi lên, bắt đầu tu luyện.
"Huynh đệ, ngươi cũng là con tốt bị gia tộc ngươi ép buộc đến đây à?" Đột nhiên một tên ngồi cạnh Diệp Viễn quay sang hỏi hắn.
Thời điểm vẫn chưa bắt đầu, vẫn còn có người đang chạy tới ghi danh, có không ít người vẫn đang thì thầm nói chuyện tại đây.
Diệp Viễn nghe được tiếng nói thì quay đầu nhìn lại.
Tên này vội cười nói: "Tại hạ Tạ Tĩnh Nghi đến từ Hoàng Ninh Thành. Mẹ kiếp, ngươi đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta cũng không biết đầu óc của cha ta bị làm sao mà lại cho ta cái tên biến thái này. Còn ngươi, ngươi tên gì?"
Diệp Viễn bị tên này chọc cười, cười nói: "Tại hạ Diệp Viễn."
"Tên thật đẹp, không giống ta. Này, ngươi cũng là con tốt bị gia tộc ép tới à?" Tạ Tĩnh Nghi nhắc lại vấn đề này.
"Con tốt?" Diệp Viễn nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy. Chút thực lực này, phỏng chừng đến ngày thứ hai là bị hạ gục, không phải con tốt thì là cái gì?" Tạ Tĩnh Nghi nói.
Diệp Viễn chỉ cười cười, cũng không giải thích nhiều.
Tạ Tĩnh Nghi tự nhủ: "Ai da, Mặc dù ta mạnh hơn ngươi một chút, nhưng mà chắc cũng chỉ kiên trì được năm đến sáu ngày là hết. Ta nói với cha ta là ta không muốn đến, lão cha kia của ta lại nói muốn tìm cho ta một cô vợ xấu nhất Hoàng Ninh Thành. Ông trời ơi, đây không phải là muốn giết ta sao?"
Diệp Viễn phát hiện, cái tên này thật sự rất hài hước.
"Năm đến sáu ngày? Ngươi dù gì cũng là Động Huyền hậu kỳ lại chỉ kiên trì được vài ngày như vậy sao? Không hợp lý lắm." Diệp Viễn hiếu kỳ nói.