Trong đại doanh của Ma tộc, vẻ mặt của đại tướng quân Sa Nham vô cùng u ám khi nhìn thấy bức thư.
"Tên ngốc Tu Liệt này, ngay cả chút chuyện như vậy cũng không làm xong. Vì trận chiến ngày hôm nay mà hoàng thành Đạt Lan đã ủ mưu mấy chục năm rồi. Ta đã nói hắn không có khả năng nhận nhiệm vụ quan trọng này, đại nhân cứ không nghe. Aaaa..., tức chết lão tử." Sa Nham gào thét nói.
Đám thuộc hạ im như thóc không dám nói thêm cái gì.
Dưới cơn thịnh nộ của đại tướng quân Sa Nham nếu bọn hắn dám nói gì thì có khi còn bị lôi ra đánh.
"Đại tướng quân, việc đã đến nước này thì chúng ta chỉ có thể tấn công. May mà cái đuôi bên kia đã được xử lý sạch sẽ, đại quân sẽ liên tục đi qua từ Hoán Ma Lĩnh. Phòng ngự của thành Bắc yếu hơn thành Nam rất nhiều, chỉ cần chúng ta có thể tập hợp đủ binh lực thì chắc chắn có thể phá thành."
Người đang nói chính là vị quân sư được Sa Nham tin tưởng nhất, cũng chỉ có hắn mới dám nói chuyện vào lúc này.
Sa Nham hừ lạnh một tiếng: "Tên ngốc chết tiệt này, chờ sau khi phá thành lão tử nhất định phải cho hắn đẹp mặt. Truyền lệnh cho đại quân, lập tức công thành."
"Vâng."
Chúng tướng vừa nghe, lập tức nhận lệnh mà đi.
…
Cùng lúc đó trong phủ thành chủ thành Tịch Vũ, Vương thống lĩnh Dật Phong và Đại tướng quân Quách Xương Minh đang nghe Triệu Bân bẩm báo quân tình.
Triệu Bân cố chịu đựng vết thương, nói lại một lần nữa những gì hắn đã thấy ở trong rừng, sau đó im lặng.
Quách Xương Minh trầm ổn như núi, không chút cảm xúc, nghe xong thì suy tư một lát, hỏi Vương Dật Phong: "Ngươi thấy việc này như thế nào?"
Vương Dật Phong hiển nhiên đã sớm nghĩ qua, trực tiếp nói: "Tông Đào nói như vậy cũng không phải là không có lý, từ trước đến nay ma tộc luôn xảo quyệt, chúng ta cũng phải chịu không ít thua thiệt, không loại trừ khả năng họ cố tình muốn phân tán lực lượng của chúng ta. Thế nhưng... Ta cho rằng không thể không đề phòng."
Sau khi nghe được lời này, cuối cùng Triệu Bân cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Quách Xương Minh chậm rãi nói: "Chờ sau khi Lăng Phong trở về rồi nói chuyện này sau, nếu như tin tức là thật, Dật Phong, tam quân đoàn của các ngươi sẽ tạm thời bố trí canh phòng ở thành Nam, tăng cường phòng ngự ở đó."
Vương Dật Phong đáp lời: "Vâng."
Đúng lúc này, lại có thuộc hạ tới báo: "Đại tướng quân, ngoài thành đột nhiên xuất hiện rất nhiều đại quân của Ma tộc, tình thế đã hết sức nguy cấp."
Đến thật nhanh.
Nghe được tin tức này, tất cả mọi người, kể cả Quách Xương Minh đều thay đổi sắc mặt.
Sự xuất hiện của đại quân của ma tộc quá đột ngột, họ hoàn toàn không nhận được bất cứ tin tức gì.
Quách Xương Minh trầm giọng nói: "Có bao nhiêu người?"
Tên thuộc hạ kia nói: "Khắp nơi đông nghìn nghịt không đếm xuể. Đoán sơ qua không dưới ba trăm ngàn người."
Hít...
Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Đại quân với quy mô ba trăm ngàn người, trận chiến như vậy đã lâu không xảy ra.
Xem ra lần này Ma tộc đến là có sự chuẩn bị.
Trong thành Tịch Vũ chỉ có tám mươi ngàn quân tinh nhuệ, mà Ma tộc có ít nhất ba trăm ngàn quân, đây hẳn là một trận chiến khốc liệt.
"Truyền lệnh xuống, tất cả quân đoàn lập tức chờ lệnh, lên thành ngăn địch. Dật Phong, quân đoàn của các ngươi phân ra một nửa lực lượng trấn thủ thành Bắc. Lập tức phái người đi thành Khang Định xin quân cứu viện..."
Mặc dù Quách Xương Minh kinh hãi nhưng vẫn không loạn, ra lệnh cho từng người một nhiệm vụ.
Bên vách núi của Hoán Ma Lĩnh, Tu Liệt để lại một đội quân trăm người, tiếp ứng cho đại quân Ma tộc phía sau.
"Thật là quái lạ. Nghe nói vì để làm ra những chiếc phi thuyền này mà vương thành Đạt Lan đã tiêu hao chi phí rất lớn, dùng số tiền lớn để chuyển hàng trăm khối Nguyên Từ Thần Thạch đến đây. Vốn tưởng rằng có thể tấn công bất ngờ, trực tiếp công phá thành Tịch Vũ. Không ngờ rằng lúc ra quân lại gặp bất lợi, bị Nhân tộc phát hiện."
"Ngươi không nhìn thấy sắc mặt của Tu Liệt đại nhân như đang muốn giết người à."
"Đổi lại là ta, ta cũng muốn giết người. Đợi đến khi thành Tịch Vũ bị phá, Tu Liệt đại nhân chắc chắn sẽ bị Sa Nham đại nhân trách mắng cùng chế giễu một phen."
"Cho tới bây giờ ta vẫn không hiểu được, đám người Mộc Phong rốt cuộc là đã gặp phải ai, mà không một người nào có thể trốn ra được."
Hai đội trưởng của Ma tộc đang nói chuyện phiếm, vô cùng khó hiểu đối với việc tin tức bị để lộ.
Kế hoạch ban đầu vốn là không chê vào đâu được, không ngờ lại xảy ra sự cố vào phút chót, làm sao mà không phiền muộn cho được?
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một bóng người chậm rãi bước ra, trên mặt mang theo ý cười nói: "Xem ra các ngươi cảm thấy rất hứng thú, không bằng... để ta nói cho các ngươi biết vậy."
Đám binh lính Ma tộc giật mình, vô cùng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của một tên nhân tộc.
Bách phu trưởng nhướng mày, cảm thấy người trước mặt hơi quen mắt.
Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, không dám tin nói: "Ngươi... ngươi là một trong hai người nhảy khỏi vách núi. Làm sao có thể. Làm sao ngươi có thể xuất hiện ở nơi này?"
Đội quân trăm người này là vệ quân thân cận của Tu Liệt, trước đó Bách phu trưởng đã để họ phục vụ cho Tu Liệt.
Từ xa, hắn đã nhìn thấy Diệp Viễn và Lăng Phong nhảy khỏi vách đá, vậy nên lúc này mới thấy hơi quen mắt.
Nhưng đáng lẽ là người đã chết, sao lại có thể xuất hiện ở đây?
Những người khác đều lộ ra vẻ khiếp sợ sau khi nghe Bách phu trưởng nói.
Bọn hắn chưa từng nghe nói qua rằng có người có thể sống sót trở về sau khi nhảy xuống rãnh trời.
Diệp Viễn cười nhạt nói: "Người sắp chết thì không cần biết nhiều như vậy."
Ánh mắt của Bách phu trưởng có chút ngưng lại, cười lạnh nói: "Người sắp chết? Chỉ bằng một tên Khuy Thiên sơ kỳ như ngươi? Tuy rằng không biết ngươi đi lên bằng cách nào, thế nhưng chỉ sợ rằng ngươi lầm rồi, Bách phu trưởng ta đây cũng không phải là một Bách phu trưởng thông thường."
Khí thế của tên Bách phu trưởng này bộc phát ra, đây là khí thế của cường giả Khuy Thiên hậu kỳ.
Bách phu trưởng thông thường cũng chỉ là Khuy Thiên trung kỳ mà thôi, mà hắn thân là vệ quân thân cận của Tu Liệt, nên thực lực mạnh hơn một bậc so với bách phu trưởng bình thường.
"Ha ha... Nhân loại vô tri, ngươi là đang cười nhạo chính mình sao? Vệ quân như chúng ta, mỗi một người đều có thể lấy một chọi mười, ngươi còn dám quay lại tự tìm cái chết."
"Ngươi là đang muốn nói cho chúng ta biết rằng đám người Mộc Phong là do ngươi giết sao? Nói cho ngươi biết, những đội trưởng như chúng ta, bất kỳ người nào cũng có thể tiêu diệt tiểu đội của bọn Mộc Phong trong nháy mắt."
"Nhân loại quả thực quá ngu xuẩn, tưởng là có chút sức mạnh thì giỏi lắm, lại dám đến khiêu khích chúng ta, thực sự là chết cười rồi."
Ánh mắt của đám đội trưởng kia lộ ra vẻ khinh thường nhìn về phía Diệp Viễn.
Những đội trưởng này có thực lực không hề tầm thường, thậm chí có cả cường giả Khuy Thiên trung kỳ.
Một tên Khuy Thiên sơ kỳ mà dám khiêu chiến một đội quân trăm người, hơn nữa còn là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, điều này quả thực quá buồn cười.
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Đối với ta mà nói thì đều như nhau. Sau khi Lăng Phong rời đi, cuối cùng cũng có thể thoải mái tay chân mà đánh giết một trận."
Diệp Viễn chậm rãi lấy ra Tru Tà Kiếm, thân hình của hắn lập tức biến mất tại chỗ.
"Bụp."
Đầu của một đội trưởng trực tiếp nổ tung, ngay cả Ma Nguyên cũng không kịp trốn ra.
Vừa ra tay đã giết chết một đội trưởng Khuy Thiên trung kỳ.
Nhất thời ánh mắt của Bách phu trưởng hơi ngưng lại, rốt cục cũng nhận ra được sự lợi hại của Diệp Viễn.
"Tiểu tử này quả thật không đơn giản, cùng xông lên." Bách phu trưởng ngưng trọng nói.
Diệp Viễn nhếch miệng cười, thuận tay xuất ra vài đạo Trảm Tinh.
"Bụp..."
Cơ thể của mấy binh sĩ ma tộc trực tiếp phát nổ, trong nháy mắt bị kiếm khí giết chết.
Diệp Viễn một người một kiếm, giết tới giết lui giữa đội quân trăm người, như bước vào chốn không người.
Bách phu trưởng càng đánh càng là sợ hãi, đây thực sự là võ giả Nhân tộc sao?
Nhìn thấy số lượng của đội quân trăm người giảm nhanh chóng, trong lòng của Bách phu trưởng như chìm xuống đáy vực.
Bỗng nhiên, tầm mắt của Bách phu trưởng hơi chút ngưng lại, ánh mắt lộ ra vẻ chấn động.
Diệp Viễn đột phá.