“Xoẹt!”
Một đạo kiếm quang phá không mà đến, lập tức trảm bay con Dung Nham Phi Quái kia.
“Phanh!”
Cùng lúc đó, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, thân thể Diệp Viễn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
“Phốc!”
Diệp Viễn phun ra một ngụm máu nhưng vẫn lập tức điều chỉnh lại tư thế ở trên không trung, hắn mượn lực tác động bay ngược lại về bên trong chiến đoàn.
Giữa không trung, hắn còn đánh ra thêm mấy kiếm, chém rụng Dung Nham Phi Quái.
“Diệp Viễn sư phụ!” Hai mắt Bạch Thần đỏ như máu hô lên.
Nếu như lần này không phải Diệp Viễn giúp hắn ngăn cản thì hẳn là hắn đã phải chết không còn nghi ngờ gì thêm.
“Ta không sao, tốc độ của thứ này quá nhanh, cẩn thận một chút!” Diệp Viễn trầm giọng nói.
Trực tiếp đối kháng với Dung Nham Phi Quái một cái cũng khiến cho khí huyết của Diệp Viễn sôi trào một trận.
Cũng may nhục thể của hắn đã đạt đến Đại viên mãn, lại còn tu luyện Huyền Vũ Bảo Thân Thần Quyết cho nên lực phòng ngự mạnh hơn so với cùng giai không chỉ gấp mấy lần.
Một lần đối kháng vẫn chưa thể gây nên vết thương chí mạng cho hắn.
Bạch Thần cắn chặt hàm răng, cảm giác tự trách đã sớm lấp đầy lồng ngực.
“Ai nói người lịch lãm rèn luyện đều là kẻ xấu hủy diệt thế giới Thiên Lộc chứ? Sư phụ tình thâm nghĩa trọng, còn tốt hơn so với người của thế giới Thiên Lộc không biết bao nhiêu lần! Đều là tại ta! Đều do thực lực của ta quá yếu! Ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn, ta không thể trở thành gánh nặng của sư phụ!”
Một cỗ chiến ý cường đại bộc phát ra từ trên người hắn.
“Giết!”
Bạch Thần đánh ra một thương Bá khí tuyệt luân.
Giờ khắc này, trong nội tâm của Bạch Thần sinh ra một tia cảm ngộ.
Vốn là hắn không cách nào bắt kịp được Dung Nham Phi Quái, nhưng lúc này đây lại thấy vô cùng rõ ràng!
Mũi thương của hắn vậy mà lại trở nên chậm chạp!
“Oanh!”
Một thương này đâm trúng chính xác một con Dung Nham Phi Quái không sai lệch chút nào!
Động tác trên tay của Diệp Viễn không hề chậm lại, nhưng vẫn có thể thấy trọn một phát này của Bạch Thần, trên mặt hắn lộ ra một tia mỉm cười tán dương.
“Ha ha, rốt cuộc ta đã làm được!” Bạch Thần hưng phấn nói.
“Làm tốt lắm! Cẩn thận, lại đến nữa!” Diệp Viễn nhắc nhở.
Sắc mặt Bạch Thần trầm xuống, tiếp tục đâm thương một lần nữa!
Trong nháy mắt, hơn một trăm con Dung Nham Phi Quái đều bị đánh bay.
Trên mặt đất, trên vách núi, khắp nơi đều là lỗ thủng.
Một mình Diệp Viễn gần như ngăn cản hơn phân nửa Dung Nham Phi Quái.
Bằng không thì một đoàn người này của bọn họ chắc chắn sẽ bị thương vong thảm trọng.
Bạch Thần làm vẻ mặt tự trách, đi đến trước mặt Diệp Viễn, nói: “Sư phụ, đều là lỗi của ta, hại người bị thương!”
Diệp Viễn cười nói: “Ngươi đã làm vô cùng tốt rồi, mấy con Dung Nham Phi Quái này cũng không phải là thứ mà hiện tại ngươi có thể ngăn cản được. Mấy năm này ngươi khắc khổ tu luyện, vi sư đều nhìn thấy rõ ràng, hiện tại rốt cuộc thương pháp cũng đã tiến thêm được một bước, rất đáng mừng!”
Với thực lực của Bạch Thần, ngăn cản một hai con hơi yếu một chút thì còn có thể.
Có vài lực trùng kích của Dung Nham Phi Quái đã tiếp cận đến Khuy Thiên Cảnh rồi, làm sao có thể là thứ mà hắn có thể đối phó được?
Thời gian mấy năm này, Bạch Thần luyện thương gần như muốn bán mạng, hắn muốn đạt tới cảnh giới của một thương mà Diệp Viễn đã thi triển.
Vì vậy, không biết hắn đã bao nhiêu lần toàn thân hao hết Thần Nguyên, mệt đến mức không còn chút sức lực nào, ngã xuống nằm co quắp trên mặt đất.
Những điều này, Diệp Viễn đều nhìn thấy rõ ràng.
Ngày hôm nay, rốt cuộc thương pháp của hắn cũng đã luyện thành, thực lực tăng đáng kể.
“Ha ha, kiếm pháp của Diệp trưởng lão Thông Thần, thật là lợi hại a! Đối mặt với nhiều Dung Nham Phi Quái như vậy mà không bị chết một người nào, thật sự là rất đáng gờm.”
Lúc này, những người khác cũng từ trên trời đáp xuống mặt đất, Hoắc Thiên Dương trực tiếp mở miệng châm chọc.
Diệp Viễn biết rõ bọn hắn đã sớm đến đây rồi, thế nhưng cả đám đều khoanh tay đứng nhìn, e rằng cả đám đều hi vọng chứng kiến Bạch Dạ Thánh Cung bị hao binh tổn tướng.
Vừa rồi Dung Nham Phi Quái kia thiếu chút nữa đã giết chết Bạch Thần, vẻ mặt Hoắc Thiên Dương vô cùng hưng phấn.
Nhưng lại không nghĩ rằng Diệp Viễn liều mạng mình nhận một kích để cứu Bạch Thần.
Càng không nghĩ tới Diệp Viễn nhận phải một kích nặng vậy mà vẫn có thể duy trì sức chiến đấu mạnh đến như thế.
Hiện tại, tuy rằng lời này là đang châm chọc, nhưng kỳ thật cũng có chút hương ê chề ở trong đó.
Diệp Viễn nghe vậy chỉ cười nói: "Thật là ngại quá, đã khiến cho ngươi thất vọng rồi. Một chút phiền toái nhỏ ấy Diệp mỗ vẫn có thể giải quyết được, đều là vì mở đường cho Thần Quan đại nhân mà thôi. Thần Quan đại nhân, ngài nói xem có phải hay không?”
Diệp Viễn nhìn về phía Đoàn Phi cười nhẹ, Đoàn Phi "Ừm” một tiếng, nói: "Thủ đoạn của Diệp trưởng lão phải nói chính xác là rất tốt, nếu như ngươi không chết tại đây, nói không chừng có một ngày ta và ngươi có thể sẽ là cộng sự!”
Lời này của Đoàn Phi lập tức đưa tới một trận xôn xao.
Cường giả Khuy Thiên ở nơi này cũng có đến vài chục người, nhưng trong số bọn hắn lại không người nào dám nói rằng mình sẽ trở thành cường giả Quy Khư.
Đột phá Quy Khư Thần Cảnh thật sự rất khó khăn, không, phải nói vô cùng khó khăn!
Họ
Cho nên, Đoàn Phi đánh giá Diệp Viễn như thế lohown người, không thể cao hơn được nữa rồi..
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không vẫn lạc!
Tất cả mọi người đều là người thông minh, tất nhiên sẽ nghe ra ý tứ trong lời nói.
Diệp Viễn chỉ cười cười, nói: "E là Diệp mỗ không có cái phúc phận kia... !”
Tất cả mọi người đều biến sắc, lá gan của tên Diệp Viễn này quá to rồi.
Ý tứ trong lời này của hắn chính là không phải hắn sẽ vẫn lạc, mà là nói Đoàn Phi sống không nổi đến ngày đó!
Trong lời nói của hai người này đều có ẩn tàng châm biếm, công kích vô cùng đậm đặc a!
Sắc mặt Đoàn Phi trầm xuống, âÂm thanh lạnh lùng, nói: “Diệp trưởng lão, xin mời!”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Đi thôi!”
Diệp Viễn đi đầu, tiếp tục dẫn người của Bạch Dạ Thánh Cung đi đầu làm bia đỡ đạn.
Đây là một cái cầu đá vô cùng rộng lớn, hai bên cầu là dung nham vô tận.
Diệp Viễn đi trên cầu đá cũng có thể cảm nhận được chấn động từ hai bên cùng trên không trung của cấm chế cường đại kia.
Diệp Viễn đoán chừng, về phương diện cảm ngộ Pháp tắc Hỏa Diễm của Thiên Lộc Thiên Thần này khẳng định rất thâm sâu.
Loại lực lượng cấm chế này, đừng nói là võ giả Thần đạo cấp ba, cho dù là cảnh giới Thần Quân e rằng cũng chịu đựng không nổi.
“Mau nhìn xem, là Tử Sa Chi Kim! Một khối Tử Sa Chi Kim thật lớn!” Bỗng nhiên Bạch Thần hô lên.
Hai mắt Đoàn Phi tỏa sáng, nhìn thấy ở phía cuối cầu đá, trên vách đá dựng đứng có khảm nạm một tảng đá lớn, e là lớn cỡ vòng tay của ba người cộng lại.
Tử Sa Chi Kim là nguyên liệu rất tốt để luyện chế ra Thiên Thần Khí, công dụng cực lớn.
Luyện khí ở thế giới Thiên Lộc phát triển mạnh mẽ cũng là vì có liên quan rất lớn đến sự tồn tại của Tử Sa Chi Kim.
Một khối Tử Sa Chi Kim lớn như vậy, có thể nói là giá trị liên thành.
Nhưng mà trên mặt mọi người cũng không có bao nhiêu biểu lộ cao hứng, bởi vì dựa theo quy củ của Thiên Lộc Thần Cung thì loại nguyên liệu đẳng cấp như Tử Sa Chi Kim sẽ hoàn toàn được quy về sở hữu của Thiên Lộc Thần Cung.
“Bạch Thần cung chủ, ngươi đi lấy Tử Sa Chi Kim về đây. Thời điểm này là lúc Bạch Dạ Thánh Cung các ngươi bày ra lòng trung tâm.” Đoàn Phi thản nhiên nói với Bạch Thần.
Bạch Thần gần như sắp tức điên rồi, hắn nhìn chằm chằm Đoàn Phi nói: "Nơi có Tử Sa Chi Kim tất có Cự Viêm Thạch Nhân, Thần Quan đại nhân muốn giết ta thì chỉ cần ra tay là được, cần gì phải làm như thế?”
Đoàn Phi cười nói: “Như thế nào, ý của Bạch Thần cung chủ là Bạch Dạ Thánh Cung của ngươi muốn đối nghịch với Thần Cung?”
Bạch Thần biến sắc, quả thực phẫn nộ tới cực điểm.
Tên Đoàn Phi này, rõ ràng là muốn chơi khăm Bạch Dạ Thánh Cung a!
“Vẫn là để ta đi thôi, cái tội danh mà Thần Quan đại nhân nói, chúng ta không gánh nổi!” Diệp Viễn thản nhiên nói.
“Sư phụ! Thực lực của Cự Viêm Thạch Nhân rất mạnh, một khối Tử Sa Chi Kim lớn như vậy, Cự Viêm Thạch Nhân thủ hộ cho nó nhất định có thể so sánh với tồn tại cường giả Khuy Thiên trung kỳ a!” Bạch Thần cắn răng nói.
Diệp Viễn cười nói: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”
Dứt lời, thân hình Diệp Viễn nhẹ nhàng rời đi, trong chớp mắt đã đến chỗ khối Tử Sa Chi Kim kia.
“Xoạt xoạt xoạt...”
Diệp Viễn đưa tay đánh ra mấy kiếm, trực tiếp cắt khối Tử Sa Chi Kim kia ra.
“Uỳnh!”
“Uỳnh!”
“Uỳnh!”
Quả nhiên không ngoài dự liệu, một tên Thạch Nhân không lồ người đầy hỏa diễm xuất hiện ngay trước mắt mọi người.
Khóe miệng của Đoàn Phi hiện lên một nụ cười lạnh, nhưng rất nhanh, nụ cười của hắn lại đông cứng lại!