Phong Bình cùng Tô chưởng quỹ chậm rãi bước vào phòng, Hồng Âm đang chăm sóc Lương Uyển Như.
“Uyển Như cô nương thế nào rồi?” Tô chưởng quỹ hỏi Hồng Âm.
Hồng Âm lắc đầu, sắc mặt có chút khó coi nói: “Đã không thể ăn được, sợ rằng không còn chống đỡ được bao lâu.”
Tô chưởng quỹ than thở: “Đến cùng vẫn là không kịp! Đứa nhỏ này... thật đáng tiếc!”
Phong Bình nói: “Giải Độc Đan thần phẩm, làm sao có thể dễ dàng luyện chế như vậy? Lão phu chỉ thiếu nửa bước nữa là đã bước vào cảnh giới Đan Thần nhị tinh cũng luyện chế không ra. Không phải lão phu xem thường Diệp Viễn nhưng hắn không cách nào luyện chế được Giải Độc Đan thần phẩm.”
Tô chưởng quỹ cũng không hề phản bác, gật đầu nói: “Diệp Viễn cũng quá kiêu căng tự mãn mới nói năng lung tung ở Vương gia. Vương Lăng Ba lợi dụng lời nói của Diệp Viễn mà công kích Vạn Bảo Lâu khiến khoảng thời gian này chúng ta rất bị động!”
Trước khi Diệp Viễn rời khỏi Vương gia đã nói, không chỉ giải được độc dược mạnh nhất là Trấm Vũ Thiên Dạ, còn muốn giúp cho Lương Uyển Như bước vào thần đạo, mở miệng nói chuyện.
Lời này bị Vương gia phát tán ra ngoài, khiến cho Côi Sơn Thành huyên náo sôi sùng sục.
Trấm Vũ Thiên Dạ là bí mật bất truyền của Vương gia, mọi người vừa nghe đến đã biến sắc.
Hiện tại, Vạn Bảo Lâu lại khiêu khích Vương gia như vậy, lần này thật sự có trò hay để xem rồi.
Nếu như đến thời điểm mà Vạn Bảo Lâu vẫn giải không được độc cho Lương Uyển Như thì thể diện sẽ bị đánh tan tành, danh dự của Vạn Bảo Lâu cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
Nhắc tới điều này, lông mày Phong Bình cũng lập tức cau lại, không vui nói: “Thiên phú về đan đạo của tên này thật sự không tệ, thế nhưng lại có chút quá mức ngông cuồng! Đưa ra lời bảo đảm như vậy, bản thân hắn mất thể diện thì không nói, còn muốn khiến cho toàn bộ Vạn Bảo Lâu đều mất thể diện theo!”
Tô chưởng quỹ vẫn là che chở Diệp Viễn, cười nói: “Người trẻ tuổi mà, đều sẽ có một chút ngông cuồng của thiếu niên. Tên Vương Lăng Ba kia cũng thật sự khinh người quá đáng, hắn để cháu gái làm nhục Diệp Viễn như vậy, việc Diệp Viễn phản kích cũng là vì bị hắn làm cho tức giận.”
“Hừ! Hắn nói chuyện có vẻ nhẹ nhàng, nhưng mà muốn phóng đại thì cũng phải có vốn liếng chứ! Hiện tại không phải hắn làm cho người khác mất mặt, mà là bị người khác làm cho mất mặt, vậy mà còn muốn liên lụy đến toàn bộ Vạn Bảo Lâu!” Phong Bình nói một cách khó chịu.
Hai người đang trò chuyện thì có một bóng trắng lướt vào như một cơn gió.
“Hồng Âm, Uyển Như tiểu thư thế nào rồi?” Diệp Viễn khá là lo lắng hỏi.
Hồng Âm lắc đầu nói: “Thật sự không tốt! Uyển Như cô nương đã hấp hối, Diệp công tử... xin nén bi thương.”
Hồng Âm cũng giống như hai người Tô, Phong, đều cho rằng Diệp Viễn không thể luyện chế ra Giải Độc Đan thần phẩm.
Vẻ mặt Diệp Viễn trở nên nghiêm túc, vội vã nâng Lương Uyển Như dậy, phát hiện môi của nàng đã biến thành màu đen, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đã hoàn toàn không còn ý thức nữa.
Diệp Viễn hơi nhướng mày, vội vã lấy ra một viên đan dược đưa vào trong miệng Lương Uyển Như.
Mùi thuốc mê người, trong nháy mắt lấp kín toàn bộ gian phòng!
Ánh mắt hai người Tô, Phong ngưng lại, nhìn chằm chặp vào viên đan dược trong tay Diệp Viễn.
Tuy rằng chỉ có một chút thời gian rất ngắn, thế nhưng bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng!
Đan dược mà Diệp Viễn đút cho Lương Uyển Như, tuyệt đối là Giải Độc Đan nhất tinh thần phẩm!
“Hồng Âm, làm phiền ngươi vận dụng thần nguyên hỗ trợ nàng luyện hóa dược lực.” Diệp Viễn không hề để ý tới sự kinh ngạc của hai người, trực tiếp nói với Hồng Âm.
Hồng Âm không hề kinh ngạc giống hai người Tô, Phong, bởi vì nàng căn bản chưa từng nhìn thấy đan dược Thần phẩm.
Trình độ đan dược bậc này, mặc kệ thế lực nào đều là mèo khen mèo dài đuôi, chắc chắn sẽ không mang ra cho người ngoài xem.
“Ồ, được thôi!”
Hồng Âm đáp ứng một tiếng, bắt đầu vận dụng thần nguyên giúp Lương Uyển Như luyện hóa dược lực.
Hai người Tô, Phong liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy được vẻ khiếp sợ từ trong mắt đối phương.
“Diệp Viễn, đó là... đó là... Giải Độc Đan thần phẩm?” Tô chưởng quỹ dò hỏi.
Nhìn thấy sắc mặt Lương Uyển Như có chuyển biến tốt, cuối cùng Diệp Viễn mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng như trút được gánh nặng, mở miệng nói: “Đúng vậy, may là đuổi tới kịp lúc! Nếu không, Diệp mỗ thật sự sẽ luyến tiếc cả đời.”
“Chuyện này... làm sao có thể có chuyện đó? Giải... Giải Độc Đan thần phẩm đấy!” Phong Bình có cảm giác đầu lưỡi của mình đều sắp bị quấn lại.
Giải Độc Đan chỉ là Thần Đan nhất tinh rất bình thường, độ khó chỉ cao hơn Thần Nguyên Đan một chút.
Nhưng mà muốn luyện chế ra Giải Độc Đan thần phẩm, vậy thì không phải người bình thường có thể làm được.
Với cảnh giới của Phong Bình, cho dù là tìm vận may cũng chưa từng luyện thành công Giải Độc Đan thần phẩm.
Toàn bộ Côi Sơn Thành này, không một ai có thực lực ấy!
Nhưng mà, Diệp Viễn làm được rồi!
Diệp Viễn cười nói: “Đúng vậy! Đan nhập Thần phẩm đúng là khó như lên trời! Những ngày qua Diệp mỗ đã mất ăn mất ngủ, nhờ số trời ban phước cho nên mới có thể luyện chế ra viên Giải Độc Đan này!”
Hai người Tô, Phong hít vào một ngụm khí lạnh, nói nghe thật dễ dàng, nhưng mà đó là Thần phẩm đấy!
Lúc Diệp Viễn mới bế quan, rõ ràng hắn chỉ có thể luyện chế được Thần Nguyên Đan thiên phẩm.
Vừa mới trải qua hơn ba mươi ngày, vậy mà đã luyện chế ra Giải Độc Đan thần phẩm?
Trừ phi... Diệp Viễn cố ý giấu giếm thực lực!
Nhưng Diệp Viễn lại không thèm để ý đến hai người đang khiếp sợ, sự chú ý của hắn đều đặt trên người Lương Uyển Như.
“A...”
Lương Uyển Như phát ra một âm thanh 'a' nhỏ như muỗi kêu, điều này làm cho Diệp Viễn cảm thấy rất phấn chấn.
Giải Độc Đan thần phẩm thật sự có hiệu quả!
Rất nhanh, màu đen trên môi Lương Uyển Như dần dần rút đi, trên mặt cũng dần dần có chút huyết sắc.
Hồng Âm đã hoàn thành việc luyện hóa dược lực, nhìn thấy tình cảnh này cũng không khỏi giật mình mà nhìn Diệp Viễn với vẻ không dám tin nói: “Diệp công tử, ngươi... ngươi thật sự làm được rồi?”
Diệp Viễn gật đầu cười.
Nói thật, hiện tại Diệp Viễn cũng rất có cảm giác thành công.
Trước đó, hắn loại bỏ hoàn toàn tạp niệm, không hề nghĩ tới những vấn đề này.
Thế nhưng hiện tại nhìn thấy Lương Uyển Như có chuyển biến tốt, không cách nào áp chế được những ý niệm này nữa, lập tức nhô ra.
Thần Đan đối với hắn là một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ!
Nhưng mà, hắn dựa vào thiên phú cùng nỗ lực của chính mình để luyện chế Giải Độc Đan thần phẩm, đây tuyệt đối là một chuyện đáng kiêu ngạo.
Bởi vì Diệp Viễn biết rằng, để luyện chế ra Giải Độc Đan thần phẩm có bao nhiêu khó khăn!
Cuối cùng Lương Uyển Như mơ hồ tỉnh lại, một đôi mắt đẹp dần dần trở nên trong suốt.
Thời điểm nhìn thấy Diệp Viễn, sự cảm kích hiện lên trong mắt không cách nào che giấu nổi, muốn vùng dậy đứng lên.
Diệp Viễn vội vã giữ nàng lại, nói: “Không cần suy nghĩ gì cả, hiện tại ngươi vẫn còn rất yếu, chờ độc tố trong người hoàn toàn bị thanh trừ rồi nói sau. Uyển Như tiểu thư, thời điểm ta ở Vương gia đã nói với Vương Lăng Ba, không chỉ chữa khỏi độc cho ngươi mà còn muốn giúp cho ngươi mở miệng nói chuyện, đặt chân đến thần đạo! Để những người đã từng bắt nạt ngươi nhìn cho kỹ, rằng ngươi có thể sống tốt hơn so với bọn họ!”
Lương Uyển Như không thể nói chuyện, thế nhưng sau khi nghe xong Diệp Viễn nói, tâm thần cũng khuấy động một trận.
Nàng không hề để ý đến việc đặt chân đến thần đạo.
Thế nhưng, có thể mở miệng nói chuyện thì đó là sự khát vọng nhất trong sâu thẳm nội tâm của nàng!
Phong Bình cùng Tô chưởng quỹ cũng chấn động toàn thân, lúc này mới nhớ tới câu phát thệ của Diệp Viễn ở Vương gia.
Mới vừa nãy, bọn họ còn cảm thấy Diệp Viễn quá ngông cuồng, thậm chí còn liên lụy đến Vạn Bảo Lâu.
Nhưng mà hiện tại, rốt cuộc bọn họ cũng biết được, câu nói kia của Diệp Viễn cũng không phải là nói suông!
Thiên phú về đan đạo của hắn thật đáng sợ, sợ rằng ai cũng không ngờ được Diệp Viễn thật sự có thực lực này, đánh cho Vương gia mất hết cả thể diện!
Hai người Tô, Phong nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra ý cười.
Lần này, Vương Lăng Ba thật đúng là đã tự lấy đá đập chân của mình rồi!