Lăng Phong cũng hơi sững sờ khi nhìn thấy kết quả của trận chiến này.
Thật sự là nằm ngoài dự đoán, khiến hắn có cảm giác giống như đang nằm mơ.
Tất cả năm đại cường giả Khuy Thiên đều bị tiêu diệt trong nháy mắt, cục diện trận đấu bị đảo ngược trong vài giây, hắn từ đầu đến cuối không rõ chuyện gì đã xảy ra.
"Ha ha, đội trưởng, chúng ta thế mà không chết."
"Không biết tiền bối nào ra tay, lại có thể trực tiếp giết năm tên đội trưởng Ma tộc trong nháy mắt."
"Ta vừa rồi sợ đến mức tay run lên, không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt, toàn bộ bọn chúng đều bị tiêu diệt, thật sự là quá đã."
...
Đám lính vô cùng hưng phấn, loại cảm giác sống sót sau hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc thật sự là quá sướng đi.
Bọn hắn đã sớm xem nhẹ sống chết, thế nhưng không có nghĩa bọn hắn bằng lòng đi tìm cái chết.
Trên mặt Lăng Phong cũng lộ ra vẻ vui sướng, cười nói: “Triệu Bân, Vương Long, mấy người các ngươi đi thu thập chiến lợi phẩm đi. Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta nên rời đi càng sớm càng tốt.”
“Vâng.” Mấy người đáp một tiếng, vô cùng hứng khởi đi thu nạp chiến lợi phẩm.
Lăng Phong đi tới bên người Diệp Viễn, cười rồi vỗ bả vai hắn, nói: "Tiểu tử, thân thủ không tệ! Ta xin lỗi ngươi, trước đó, ta đã xem nhẹ ngươi rồi."
Diệp Viễn cười nói: "Lăng đội trưởng mới là lợi hại, Diệp mỗ bái phục!"
Diệp Viễn không nghĩ rằng Lăng Phong này lại ngay thẳng như vậy, trực tiếp tới xin lỗi mình.
Nhưng mà, thực lực của Lăng Phong quả thật rất mạnh, cho dù một đấu một với những đội trưởng Ma tộc kia thì e rằng cũng sẽ không rơi vào thế hạ phong.
Lăng Phong cười, xua tay một cái, nói: "Đây đều là luyện tập trên chiến trường, nền tảng của ngươi tốt hơn ta rất nhiều, sức mạnh sau này của ngươi chắc chắn sẽ cao hơn ta. Đúng rồi, vừa rồi ngươi có nhìn ra ai đã ra tay giết chết năm tên đội trưởng Ma Tộc kia không?"
Diệp Viễn nhún vai nói: "Ta cũng không biết, Mộc Phong đang muốn động thủ với ta thì cả người đột nhiên bị nổ tung."
Trong ánh mắt Lăng Phong lộ ra vẻ thất vọng, nói: "Xem ra, là một vị cường giả nhân tộc nào đó đi ngang qua thấy không thuận mắt, ra tay cứu giúp chúng ta. Có thể giết chết năm tên đội trưởng Ma tộc trong nháy mắt, sợ rằng ít nhất cũng là cường giả cảnh giới Quy Khư!"
Diệp Viễn gật đầu nói: "Có lẽ là như vậy."
Trước khi trận đấu diễn ra, tất cả binh sĩ Ma tộc đều đặt mục tiêu ở trên người Lăng Phong, thế cho nên, vốn dĩ không có người chú ý đến Diệp Viễn.
Căn bản tên Mộc Phong kia ở trước mặt Diệp Viễn không thể chống đỡ nổi một chút nào, trong nháy mắt đã bị giết.
Sau đó, Diệp Viễn phóng ra bốn đạo Trảm Tinh, trong tích tắc đã giết chết bốn tên đội trưởng Ma tộc khác.
Nhưng Diệp Viễn cũng không định lộ ra thực lực của mình trước mặt Lăng Phong, bởi vì trên chiến trường có quá quá nhiều cường giả, vẫn là nên khiêm tốn một chút.
Trong cuộc chiến giữa hai tòa hoàng thành, cường giả Động Huyền Thần Cảnh cũng chỉ có thể làm binh lính bình thường, ngay cả cường giả Khuy Thiên sơ kỳ cũng chỉ là một tên đội trưởng nhỏ bé.
Có thể thấy rõ được có nhiều cường giả cũng như sự tàn khốc và nguy hiểm trên chiến trường.
Diệp Viễn có thể rất mạnh trong số các võ giả cùng bậc, thế nhưng với thực lực của hắn bây giờ thì một khi đụng tới cường giả Khuy Thiên đại viên mãn hay thậm chí là Quy Khư Cảnh thì rất nguy hiểm.
Càng kiêu ngạo trên chiến trường thì sẽ càng chết nhanh.
"Đội trưởng, chiến trường đều đã được thu dọn sạch sẽ. Haha, trận chiến này chúng ta thu hoạch được cũng không nhỏ!"
Vì mọi người thu nạp được nhiều chiến lợi phẩm tốt nên trên khuôn mặt tràn đầy niềm vui.
Chiến công trong quân đội được tính toán dựa trên số lượng lệnh bài Ma Tộc mà bọn họ giành được.
Lần này tiểu đội bọn họ tiêu diệt được năm tiểu đội Ma Tộc, đúng là một chiến công không nhỏ.
Thế nhưng, quân đội nhân tộc có mệnh lệnh nghiêm ngặt là không được phép tu luyện công pháp Ma Tộc và một số loại đan dược cấm kỵ, bằng không, giết không tha!
Trừ cái đó ra, với những chiến công này thì mọi người có thể thu được tài nguyên tu luyện tốt hơn, dùng để tăng thực lực lên.
Lăng Phong gật đầu, nói: "Chúng ta đi nhanh đi! Đội trưởng Ma tộc đó vừa mới nói, phía sau còn có đại quân sắp tới, e rằng là muốn đánh lén thành Tịch Vũ, chúng ta mau trở về báo cáo tin tức. Diệp lão đệ, nếu ngươi đã muốn gia nhập quân đội, vậy hãy theo chúng ta cùng nhau trở về đi."
Thực lực của Diệp Viễn đã được Lăng Phong công nhận, hắn nói chuyện cũng khách khí hơn rất nhiều.
Nhưng mà Diệp Viễn lại do dự trong chốc lát, không trả lời ngay.
Lăng Phong có phần hơi bất ngờ, nói: "Thế nào, Diệp lão đệ chẳng lẽ còn có gì lo lắng sao?"
Diệp Viễn cười nói: "Thật ra ta cũng không có lo lắng gì, chỉ có điều, ta cảm thấy hiện tại chúng ta nên chia quân đội thành hai hướng."
Lăng Phong nghe xong thì không khỏi hứng thú, hỏi: "Ồ, ngươi có ý tưởng gì?"
Diệp Viễn nói: "Những gì đội trưởng Ma tộc kia nói có thật hay không thì còn phải đợi xác nhận, dù sao chúng ta cũng không tận mắt nhìn thấy. Ngoài ra, Ma tộc đã dùng thủ đoạn gì để vượt qua Hoán Ma Lĩnh, những tin tức này còn cần phải điều tra rõ ràng. Nếu như chúng ta biết thủ đoạn của bọn chúng, nói không chừng có thể học được một chút, khiến cho bọn hắn có một bất ngờ lớn. Cho nên, ta cảm thấy chúng ta nên chia thành một đường trở về báo tin, một đường khác tiếp tục xâm nhập vào Hoán Ma Lĩnh, điều tra đến cùng."
Diệp Viễn nói xong, phát hiện tất cả mọi người đều đang dùng ánh mắt quái dị nhìn vào hắn.
"Nhìn ta như vậy làm cái gì, trên mặt ta có nhọ sao?" Diệp Viễn sờ mũi một cái, vẻ mặt vô tội nói.
Lăng Phong nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt kỳ lạ, cảm thán nói: "Diệp lão đệ đúng là có phong độ của một đại tướng, ta cũng không suy nghĩ đến những thứ này, vẫn là ngươi suy nghĩ chu toàn! Ngươi nói không sai, hiện tại bọn chúng vẫn chưa có chuẩn bị, bây giờ chúng ta đi điều tra tin tức là thích hợp nhất. Triệu Bân, bây giờ ngươi hãy trở về thành, mang tin tức này về. Những người khác, theo ta đi đến Hoán Ma Lĩnh!"
Những người khác cũng đều nhìn về phía Diệp Viễn với vẻ mặt kính phục, bọn hắn phát hiện mình đã xem thường người thanh niên này rồi.
Họ đều tự coi mình là một tên lính quèn, chỉ để ý đến chuyện của mình.
Mà Diệp Viễn lại có thể suy nghĩ ra những vấn đề này từ góc độ tổng thể, làm sao bọn hắn có thể nghĩ tới loại lập luận này được.
Triệu Bân đang muốn rời đi, Diệp Viễn lại nói: "Lăng đội trưởng, để toàn bộ bọn hắn trở về đi. Chỉ hai chúng ta đi Hoán Ma Lĩnh thôi!"
"Hả?"
"Chúng ta là đi điều tra, chứ không phải là đi đánh nhau, vậy nhiều người đi thì sẽ dễ dàng bại lộ. Nếu thật sự bị phát hiện, hai người chúng ta chạy trốn thì sẽ dễ dàng hơn." Diệp Viễn giải thích.
Lăng Phong suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Diệp lão đệ nói gì phải. Nhưng mà... vẫn là ta đi một mình thôi. Diệp lão đệ, ngươi theo bọn họ cùng nhau trở về đi. Bây giờ ngươi vẫn không tính là người trong quân đội, để ngươi đi mạo hiểm thì không thích hợp."
Diệp Viễn cười nói: "Nếu Diệp mỗ đã gặp các vị, dù sao cũng phải cần một chút công trạng để gia nhập. Thân pháp của ta cũng không tệ, sẽ không kéo chân Lăng đội trưởng đâu."
Lăng Phong yên lặng trong chốc lát, gật đầu nói: "Được rồi, nếu Diệp lão đệ đã nói như vậy, vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau hành động. Triệu Bân, ngươi dẫn những người khác trở về."
Đám người Triệu Bân nhịn không được, oán giận nói: "Đội trưởng, thân pháp của ta cũng được, để cho ta đi với ngươi."
"Đội trưởng, ta cũng đi theo ngươi!"
"Ta cũng đi!"
...
Sắc mặt Lăng Phong trầm xuống, quát: "Tất cả im miệng cho ta! Đây là mệnh lệnh, xéo ngay cho ta!"
Thấy Lăng Phong thật sự nổi giận, đám người không dám lắm miệng nữa, từng người ngượng ngùng rời đi.
"Đám ngốc này, một ngày không mắng bọn chúng thì không cảm thấy thoải mái!" Lăng Phong cười mắng.
Diệp Viễn cũng cười nói: "Đều là một đám huynh đệ tốt, bọn họ là lo lắng cho an nguy của ngươi đấy."
Lăng Phong cười một tiếng, nói: "Sao ta có thể không biết chứ? Chỉ là ngươi nói đúng, để bọn họ đi theo thì sẽ gây ra nhiều trở ngại. Chúng ta đi thôi!"
Diệp Viễn gật đầu đi theo.