“Phù phù!”
Thân thể Vương Dục Kiền ngã rầm xuống mặt đất, một trận bụi đất bay lên.
“Vương Dục Kiền! Diệp Viễn, chuyện này... chuyện này là thế nào?”
La Kiếm nhìn thấy bộ dạng như chó chết của Vương Dục Kiền, trên mặt lộ rõ vẻ chấn động.
Dựa theo thực lực của Diệp Viễn, làm sao có khả năng biến Vương Dục Kiền thành ra như vậy?
Nhưng mà sự thực xảy ra trước mắt, hắn cũng không thể không tin.
Diệp Viễn cười nói: “Ngươi không cần phải để ý chuyện gì đã xảy ra, ta mang tên này đến đây cho ngươi xử lý. Muốn đánh muốn giết, tùy ý ngươi.”
La Kiếm nhìn Diệp Viễn, giống như không phải người mà hắn biết.
Vẫn là Động Huyền sơ kỳ, cảnh giới của Diệp Viễn cũng không hề có một chút biến hoá nào.
Nhưng mà, rốt cuộc là hắn đã làm như thế nào?
“Tha... tha mạng! Diệp... Diệp Viễn, đều... đều là do lão phu sai, lão phu xin lỗi ngươi cùng với La Kiếm! Chỉ cần ngươi thả lão phu đi, lão phu đồng ý trả bằng bất kỳ giá nào!” Vương Dục Kiền uể oải nói.
Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Ta đã nói rồi, tất cả đều mặc cho La huynh xử lý. Nếu như hắn đồng ý thả ngươi, ta cũng không có ý kiến.”
Người rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc chính là La Kiếm, Diệp Viễn không thể thay thế hắn đưa ra quyết định này.
Sở dĩ mang Vương Dục Kiền tới nơi này chính là vì để La Kiếm trút cơn giận.
La Kiếm không phải dạng người có lòng dạ đàn bà gì, cho nên nhất định sẽ giết tên này.
“La...”
Hắn còn chưa kịp cầu xin, một đạo hàn mang đã lóe qua.
Thần Nguyên cường hãn trực tiếp phá hủy hoàn toàn sinh cơ của hắn.
Vương Dục Kiền ngông cuồng tự đại, cứ như vậy mà chết đi.
La Kiếm căn bản là lười dông dài, với tính cách của hắn thì cũng sẽ không bao giờ dông dài với đối phương.
"Nói nhiều lời vô nghĩa thật! Đừng nói rằng cái tên này thật sự hi vọng ta sẽ thả hắn đấy chứ? Đúng là quá ngu xuẩn!” La Kiếm khinh thường nói.
Diệp Viễn nghe vậy cười đáp: “Người đến tuyệt cảnh đều sẽ hi vọng cầu được sống.”
“Đổi lại là ta thì nhất định sẽ không làm chó mà xin một đường sống!” La Kiếm nhàn nhạt nói.
Diệp Viễn cười ha ha, nói: “Như thế nào, hả giận chưa?”
La Kiếm gật đầu nói: “Đúng là hả giận! Diệp Viễn, rốt cuộc là ngươi làm cách nào vậy?”
Diệp Viễn cười nói: “Ta có thể nói cho ngươi biết, thế nhưng ngươi nhất định phải phải giữ bí mật cho ta! Ngay cả lâu chủ cũng không được, ngươi có thể làm được sao?”
Mặt La Kiếm cứng lại, lắc đầu nói: “Không làm được! Quên đi, ngươi vẫn là không cần nói nữa. Tiểu tử ngươi cũng thật là một tên quái thai, hại ta lo lắng một hồi không đâu!”
La Kiếm vô cùng rộng rãi, nhưng cũng chính bởi vì như vậy mà Diệp Viễn mới càng đánh giá cao hắn hơn.
Hiển nhiên Diệp Viễn có thể nhìn ra La Kiếm rất muốn biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng hắn lại không muốn giấu diếm Dương Duệ, vì vậy mà cố nén không hỏi nữa.
Về phần Diệp Viễn, hiển nhiên là hắn không cần thiết phải giấu diếm La Kiếm, chỉ là hắn biết tính tình của La Kiếm cho nên mới chưa nói cho hắn biết.
Dù sao, hiện tại Quy Vân chính là con bài tẩy lớn nhất của Diệp Viễn.
“Đúng rồi, Vương Dục Đào cùng Vương Dục Mân đều đến, bọn họ đâu? Không lẽ cũng...” La Kiếm đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi Diệp Viễn.
Diệp Viễn cười nói: “Vương Dục Mân đã bị ta giết, còn Vương Dục Đào, hẳn là hiện tại hắn đang rất hưởng thụ.”
Sắc mặt La Kiếm thay đổi đến mấy lần, tức giận nói: “Ngươi cái tên này, thật là một kẻ biến thái!”
Không lâu lắm, năm người Thường Lượng đều tới, nhìn thấy Diệp Viễn thì trực tiếp đồng loạt quỳ xuống.
“Đa tạ đại nhân tác thành, để chúng ta có thể báo thù cho lão tam và lão thất! Từ hôm nay trở đi, mạng của năm người bọn ta đều bán cho đại nhân! Đại nhân muốn bọn ta đi về hướng Đông, bọn ta tuyệt đối không đi hướng Tây; đại nhân muốn lấy mạng bọn ta, huynh đệ bọn ta tuyệt đối không chớp mắt!” Thường Lượng nói.
Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Ta muốn mạng của các ngươi làm gì? Những đan dược này các ngươi cầm lấy đi, trở lại cố gắng tu luyện.”
Dứt lời, Diệp Viễn tiện tay ném một cái bình nhỏ cho Thường Lượng.
Thường Lượng tiếp lấy, sau khi nhìn không khỏi chấn động cả người, kinh hô: “Đại nhân, cái này... cái này quá quý giá, bọn ta không thể nhận!”
Bên trong bình nhỏ chính là Thần Nguyên Đan thần phẩm!
Vật này vốn là thứ đồ vô giá ở Côi Sơn Thành, có tiền cũng không mua được.
Diệp Viễn vừa ra tay chính là mười viên!
Diệp Viễn nhàn nhạt nói: "Chỉ là mấy viên đan dược mà thôi, không tính là gì. Lão tam và lão thất bị giết, suy cho cùng nguyên nhân vẫn là bắt nguồn từ ta, những đan dược này coi như là bồi thường cho các ngươi đi.”
Mấy người Thường Lượng có loại cảm kích không tên, hắn đã kẹt ở Động Huyền trung kỳ rất nhiều năm rồi nhưng vẫn chậm chạp không cách nào đột phá.
Có Thần Nguyên Đan thần phẩm này, hắn đột phá đến Động Huyền hậu kỳ đã chuyện nước chảy thành sông.
Không riêng gì hắn, những huynh đệ khác cũng chắc chắn có thể dựa vào những Thần Nguyên Đan thần phẩm mà có một bước tiến lớn.
“Đa tạ đại nhân!” Lần này năm người Thường Lượng thật sự phục Diệp Viễn sát đất.
...
“Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!” Tại Vương gia, Vương Lăng Ba bỗng nhiên đứng dậy, quay về phía hậu bối quản lý từ đường quát lên.
“Gia chủ, hồn đăng của Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão cùng với mấy tinh anh được mang ra ngoài lần này, toàn bộ dập tắt!” Hậu bối uể oải nói chuyện giống như phụ mẫu mới chết.
Cái gọi là Hồn Đăng chính là lấy một tia lực lượng thần hồn của võ giả để thắp sáng ngọn đèn, có thể tái hiện trạng thái sinh tồn của võ giả.
Một khi Hồn Đăng bị tắt, không phải võ giả đã chết thì cũng là bị nhốt vào nơi tuyệt địa nào đó.
"Làm sao có thể có chuyện đó! Ba vị trưởng lão đều là cường giả Động Huyền đại viên mãn, tại Côi Sơn Thành này có ai có thể một hơi giết hết toàn bộ bọn họ?” Toàn thân Vương Lăng Ba run rẩy nói.
Tên hậu bối làm vẻ mặt đưa đám nói: “Gia chủ, ban đầu ta cũng hoài nghi rằng mình nhìn lầm, nhưng mà ta kiểm tra nhiều lần, xác thực là Hồn Đăng của bọn họ đều bị dập tắt!”
Vương Lăng Ba đặt mông ngồi xuống, toàn thân như người mất hồn.
Ba đại trưởng lão này chính là lực lượng trụ cột của Vương gia!
Một khi bọn họ chết đi chính là đả kích lớn nhất đối với Vương gia.
Thậm chí, có thể vì vậy mà Vương gia lập tức suy bại hoàn toàn!
Bọn họ chính là đi truy sát Diệp Viễn, lẽ nào... bọn họ đều chết ở trong tay Diệp Viễn?
Nhưng mà, làm sao có thể có chuyện đó?
Diệp Viễn chỉ là một tên tân binh Động Huyền sơ kỳ thôi mà, mặc dù có La Kiếm bảo vệ nhưng cũng không có khả năng cùng lúc làm cho cả ba đại trưởng lão chết đi mới phải chứ?
Vương Lăng Ba nghĩ mãi mà không ra!
Một lúc lâu sau hắn vẫn như hồn bay phách lạc nói với hậu bối: “Ta biết rồi! Chuyện này nhất định phải giữ bí mật, nếu ngươi dám tiết lộ nửa câu, dựa theo gia pháp mà trừng trị!”
Tên hậu bối luôn miệng xưng vâng, cáo từ rời đi.
Vương Lăng Ba duy trì tư thế ngồi kia suốt cả một đêm.
Từ khi hắn tiếp nhận vị trí gia chủ từ trong tay Vương Dục Tường, có thể nói là phong quang vô hạn.
Chưa từng có một khắc nào hắn cảm thấy bất lực giống như bây giờ!
Rốt cuộc, lúc sáng sớm, Vương Lăng Ba đứng dậy, gương mặt hắn tiều tụy, chậm rãi đi vào một gian mật thất dưới lòng đất.
“Phụ thân!” Âm thanh của Vương Lăng Ba khô khốc.
Không lâu sau đó, trong mật thất truyền đến một giọng nói già nua: "Là Lăng Ba à, làm sao, gặp phải chuyện gì?”
Vương Lăng Ba há miệng, thực sự không biết nên làm sao mở miệng.
"Hử? Đây không giống với tác phong của ngươi! Lẽ nào lần này Dương Duệ tự mình ra tay rồi?” Ông lão nói.
Trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc Vương Lăng Ba cũng lấy được dũng khí, dùng một loại âÂm thanh gần như nức nở, nói: “Phụ thân, Nhị thúc, Tam thúc, Tứ thúc bọn họ... bọn họ có khả năng đã chết rồi!”
“Ầm!”
Cửa lớn mật thất trực tiếp nổ tung, một đạo kình phong từ bên trong thổi ra.