“Bốp bốp bốp…”
Nguyên lực bốn phía trong không trung, Ngao Khiên phát ra thần uy vô cùng cường đại.
Dù mấy tên hải tộc đó mạnh, nhưng cũng không chịu được thiết quyền của Ngao Khiên.
Không qua bao lâu, năm đại cường giả Hư Huyền đều bị Ngao Khiên đánh phục hoàn toàn.
Thấy thực lực của Ngao Khiên, Triệu Thiên và Đàm lão kinh ngạc đến trợn mắt.
“Lãnh vực Thần Vương phạm vi ngàn trượng! Vị đại nhân này, ngài… thực lực của ngài sợ là đã có thể so sánh với thánh chủ của tám thánh địa siêu cấp rồi!” Đàm lão kinh ngạc nói.
“Một đường này, hắn đều kêu Diệp công tử là đại nhân! Cường giả như thế này lại là người hầu của Diệp công tử!” Triệu Thiên nhìn về hướng Diệp Viễn, khuôn mặt kinh ngạc không thôi.
Lại nhìn Diệp Viễn thêm lần nữa, đột nhiên nàng phát hiện ra, Diệp Viễn giống như mặt trời luôn ở trên cao, chói mắt khiến cho người ta không nhìn thẳng được.
Cảm giác chênh lệch này khiến Triệu Thiên cảm nhận sự tự ti của mình một cách sâu sắc.
“Không công bằng! Nhân loại thấp kém, đánh nhau trên đất liền, chúng ta chịu thiệt! Có bản lĩnh thì xuống nước đánh nhau với ta!” Sa Nhất hét lên.
“Keng…”
Sa Nhất còn chưa nói xong, một tia kiếm mang đáng sợ đã bay lướt qua tai gã.
“Úi chao, dọa chết ta rồi!” Sa Nhất bị một kiếm này làm giật mình, kỳ quái nói.
Sắc mặt Diệp Viễn hơi trầm xuống, bước lên trước nói: “Câm miệng hết cho bổn thiếu! Nếu không thì giết hết toàn bộ!”
Mấy tên hải tộc đó đều bị một kiếm này của Diệp Viễn làm kinh hãi, tên nào cũng câm như hến.
Ngay cả Sa Nhất bình thường hay lảm nhảm, lúc này cũng biết điều không nói nữa.
Lực uy hiếp của một kiếm vừa rồi, thậm chí còn đáng sợ hơn cả lãnh vực Thần Vương của Ngao Khiên.
Bởi vì bọn chúng đều biết, nếu Diệp Viễn thật sự muốn giết người, vừa nãy Sa Nhất đã chết rồi!
“Bây giờ ta hỏi ngươi trả lời, nếu ta phát hiện ra ngươi đang nói dối, giết không tha!” Sắc mặt Diệp Viễn trầm như nước.
Lúc này cái mặt cá của Sa Nhất sợ hãi không thôi.
Cuối cùng gã cũng biết, hôm nay đá phải tấm sắt rồi!
Mấy tên hải tộc này cũng hoành hành quen thói, bình thường đụng phải nhân loại trên hải vực này, cơ bản là bọn chúng đều dựa trên chính sách tam quang, hoàn toàn không cho nhân loại đường sống nào.
Dần dà, bọn chúng cảm thấy nhân loại dễ bắt nạt.
Thế nên bọn chúng vừa nhìn thấy bên này có một đám người, hơn nữa thực lực không yếu đã trực tiếp nhào đến.
Ai mà ngờ, thực lực của mấy người này lại cường đại như thế.
“Vâng vâng vâng, đại nhân cứ hỏi, Sa Nhất chắc chắn không dám nói dối!” Sa Nhất vội vàng nói.
Diệp Viễn liếc nhìn gã một cái, lạnh nhạt nói: “Các ngươi đi đến đảo Cửu Phượng?”
Sa Nhất bị khí thế của Diệp Viễn chấn nhiếp, không dám nói dối, vội vàng nói: “Vâng, đại nhân, chúng ta đi đến đảo Cửu Phượng!”
“Các ngươi thường đi đến đảo Cửu Phượng?” Diệp Viễn chau mày hỏi.
“Vâng, trên đảo Cửu Phượng, cứ cách ba tháng sẽ có một hội giao dịch quy mô lớn. Hải tộc chúng tôi thiếu thốn tài nguyên nên thường đến nơi này tham gia hội giao dịch.” Sa Nhất nói.
Tin tức này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Không ai nghe nói trên tuyệt địa của đảo Cửu Phượng lại có hội giao dịch cỡ lớn!
Mọi người đều cho rằng đảo Cửu Phượng là đảo hoang, nhưng không ngờ nơi này không chỉ có người, mà dường như còn có không ít dáng vẻ.
“Hội giao dịch này là người nào tổ chức?” Diệp Viễn cau mày hỏi.
Sa Nhất lại lắc đầu, nói: “Cái này không rõ lắm, chỉ nghe nói, hắn gọi là Thông Thiên đảo chủ, những cái khác thì chúng tôi không biết gì.”
“Thông Thiên đảo chủ? Các ngươi từng nghe cái tên này chưa?” Trước giờ Diệp Viễn chưa từng nghe cái tên này, không nhịn được hỏi những người khác.
Những người khác cũng không biết gì, rõ ràng là chưa từng nghe đến.
Nhưng rất rõ ràng, Thông Thiên đảo chủ này là một kẻ rất mạnh.
Nếu không dựa vào tính ương ngạnh khó thuần của hải tộc, tổ chức hội giao dịch như thế này mà không náo động đến lật trời sao?
“Nói kỹ tình hình hội giao dịch mà người biết cho ta nghe!” Diệp Viễn trầm giọng nói.
Sa Nhất không dám chậm trễ, nói hết tình hình hội giao dịch ra.
Hóa ra, hội giao dịch này đã được tổ chức hơn nghìn năm rồi!
Đến tham gia hội giao dịch này cần phải có lệnh bài Thanh Mục, nếu không sẽ bị bỏ lại trong mê chướng ngoài đảo.
Trong những mê chướng này không chỉ có kịch độc mà còn có hỏa tinh cực kỳ lợi hại.
Một khi gặp phải thì có là cường giả Hư Huyền cũng sẽ bị đốt cháy thành tro!
Mà tham gia hội giao dịch này không chỉ có hải tộc, mà còn có không ít con người, thậm chí là cường giả yêu tộc.
Chỉ là, đến tham gia hội giao dịch phần lớn đều là những cường giả tán tu, cường giả của tông môn vô cùng ít.
Hơn nữa người sử dụng lệnh bài Thanh Mục này cũng đều là một đám người cố định, thế nên người đến tham dự hội giao dịch nghìn năm này, phần lớn là khá cố định, chỉ có chút thay đổi nhỏ.
Nghe đến đây, Diệp Viễn mới đột nhiên bừng tỉnh, vì sao hiểu biết của thế giới bên ngoài đối với đảo Cửu Phượng lại cực kỳ ít.
Đây là giao dịch vòng tròn tương đối khép kín, người ngoài cơ bản rất khó để vào được.
Muốn đi vào đảo Cửu Phượng, cần phải có người trong nội bộ dẫn vào, có được lệnh bài Thanh Mục mới được.
Mà có thể vào đảo Cửu Phượng, thấp nhất cũng phải đạt đến cường giả cảnh giới Thần Vương.
Người bình thường chỉ sợ là chưa đến được vùng biển này đã bị hải tộc giết chết rồi.
Không thể không nói, điều đảo Cửu Phượng ẩn giấu rất sâu!
Mà Thông Thiên đảo chủ đó cũng là người thần bí khó lường.
“Hơn hai mươi năm trước, có một cường giả nhân loại tên là Triệu Tinh Thần, khuôn mặt khá giống với nàng ấy đã từng vào đảo Cửu Phượng, ngươi có ấn tượng không?” Diệp Viễn đột nhiên hỏi.
Khuôn mặt của Triệu Tinh Thần và Triệu Thiên có ba bốn phần giống nhau, nếu Sa Nhất từng nhìn thấy có lẽ sẽ có ấn tượng.
Thấy Diệp Viễn Hỏi, Triệu Thiên cũng căng thẳng nhìn về phía Sa Nhất, hy vọng có thể có được tin tức có ích từ trong miệng gã.
Chỉ là, rõ ràng Sa Nhất khiến hắn thất vọng rồi.
Chỉ thấy Sa Nhất lắc đầu nói: “Mấy năm nay cường giả Thần Vương loài người từng thấy, nói ít cũng có hơn nghìn người, sao Sa Nhất có thể nhớ được?”
Diệp Viễn nghĩ ngợi, lại hỏi: “Vậy… hai mươi năm trước, có người nghe đến Ngân Nguyệt Thiên Minh trên đảo Cửu Phượng không?”
Sa Nhất nghĩ, nói: “Ngân Nguyệt Thiên Minh, hai mươi năm trước thực sự từng xuất hiện. Chỉ là lúc đó người tranh cướp bảo vật này quá nhiều, cuối cùng bị một cường giả loài người thần bí mang đi rồi.”
Diệp Viễn nghe thế, không khỏi sáng mắt lên, lại hỏi: “Cường giả loài người đó có dáng vẻ thế nào?”
Sa Nhất lại lắc đầu nói: “Người đó che hết toàn bộ bản thân lại, hoàn toàn không nhìn được.”
Diệp Viễn không khỏi chau mày có phần thất vọng, rất có khả năng, cường giả loài người đó chính là Triệu Tinh Thần.
Nhưng, cuối cùng hắn đã đi đâu?
“Được rồi, đi trước dẫn đường đến đảo Cửu Phượng!” Diệp Viễn nói.
Điều nên hỏi đã hỏi xong, đương nhiên Diệp Viễn sẽ không lưu lại.
Hắn cũng không ngờ, đảo Cửu Phượng ít người lui tới lại có một động thiên khác!
…
Có Sa Nhất mở đường, đám người đi vô cùng thuận lợi.
Sau năm ngày, cuối cùng đám người cũng từ biệt biển rộng mênh mông, nhìn thấy sương mù phía trước.
“Đại nhân, phía trước chính là đảo Cửu Phượng!” Sa Nhất yếu ớt nói.
Diệp Viễn nhìn, trước mắt một mảnh trắng xóa, hoàn toàn không nhìn rõ rốt cuộc bên trong có cái gì.
Chỉ là trong đó ngẫu nhiên lại có một số ngọn lửa màu vàng phun ra, lộ ra khí tức vô cùng đáng sợ, khiến người ta kinh hãi!
“Đại… đại nhân, chúng tôi… chúng tôi chỉ có hai tấm lệnh bài Thanh Mục!” Sa Nhất có hơi sợ hãi nói.