Đột nhiên Diệp Viễn xuất hiện khiến cho hai người Vương Dục Đào không ứng phó kịp.
Nhưng mà rất nhanh, thân hình bọn họ lập tức cử động, trực tiếp chặt đứt đường lui của Diệp Viễn.
Diệp Viễn chỉ mỉm cười, mặc kệ động tác của bọn họ.
“Đừng sốt sắng như vậy, thả lỏng một chút.” Diệp Viễn cười nhạt nói.
Sắc mặt Vương Dục Đào lạnh lẽo, nói: “Tiểu tử, ngươi cũng thật có gan đấy, dám ra đây để chịu chết! Ngươi giết mười một tên tinh anh của Vương gia ta, ngày hôm nay, chúng ta phải tính toán món nợ này cho kỹ càng!”
Nhìn thấy Diệp Viễn, Vương Dục Đào lập tức phẫn nộ tới cực điểm.
Lúc này, hắn hận không thể xông lên ăn sống Diệp Viễn.
Diệp Viễn nhún nhún vai, cười nói: “Vương gia các ngươi một đường truy sát Diệp mỗ từ Côi Sơn Thành đến Âm Phong Quật, lẽ nào... không cho phép ta hoàn thủ?”
Vương Dục Đào hừ lạnh nói: “Muốn trách thì tự trách ngươi không nên đối nghịch với Vương gia ta! Thế giới này, chính là cường giả vi tôn! Ta muốn ngươi chết, ngươi không thể không chết!”
Diệp Viễn nở nụ cười, mấy người Thường Lượng sau lưng hắn cũng nở nụ cười.
Mặt Vương Dục Đào tối sầm, bị tiếng cười của mấy người kia kích thích thật sâu.
“Cười? Hi vọng một lát nữa vẫn có thể nhìn thấy các ngươi cười! Lão phu sẽ để cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết! Dục Kiền, động thủ!”
Vương Dục Đào quát lạnh một tiếng, sau đó cùng Vương Dục Kiền một trước một sau đánh giết về phía Diệp Viễn.
Hai đại cao thủ Động Huyền đại viên mãn đồng thời ra tay, cái khí thế kia thật sự vô cùng dọa người.
Nhưng vào đúng lúc này, một đạo khí tức càng thêm đáng sợ phát ra từ trên người Diệp Viễn.
m phong lẫm liệt gào thét, cường hãn như Vương Dục Đào cùng Vương Dục Kiền cũng bị cỗ âm phong này thổi đến mức gần như đông cứng.
Thực lực hai tên khác của người nhà họ Vương không đủ, làm sao có thể chịu đựng nổi âm phong cho nên thần hồn trực tiếp bị thổi tan!
“Đùng!”
“Đùng!”
Vương Dục Đào cùng Vương Dục Kiền trực tiếp bay lên không trung sau đó té ngã xuống đất một cách tàn nhẫn.
Hai người trợn to hai mắt, hoàn toàn không dám tin tưởng.
Vì sao trên người Diệp Viễn lại phát ra âm phong đáng sợ đến như thế?
Lúc này bọn họ chỉ cảm thấy thần hồn đều sắp bị đông lại, cỗ âm phong này quá mức cường đại rồi!
Nhìn Diệp Viễn bước từng bước một đến gần, nội tâm Vương Dục Kiền sốt sắng.
Hắn vùng vẫy muốn đứng lên nhưng toàn thân hắn đều bị âm phong thổi đến mức mất cảm giác, trong thời gian ngắn làm sao có khả năng kịp khôi phục lại khí lực?
“Ngươi... ngươi muốn làm gì?” Vương Dục Kiền sợ hãi nói.
Ánh mắt Diệp Viễn phát lạnh, lạnh lùng nói: “Làm gì? Ha ha, thiếu gia ta muốn làm gì thì ngươi phải là người rõ ràng nhất mới đúng chứ? Ngươi yên tâm, hiện tại thiếu gia ta sẽ không giết ngươi, La Kiếm sẽ quyết định xử lý ngươi như thế nào.”
Dứt lời, Diệp Viễn ra tay nhanh như điện, trực tiếp phong ấn thần nguyên của Vương Dục Kiền, xách hắn lên như xách một con chó chết.
"Tác dụng mất cảm giác của âm phong có thể kéo dài khoảng chừng nửa canh giờ, động tác nhanh nhẹn một chút, nhanh chóng đuổi theo.” Diệp Viễn nói với Thường Lượng.
Thường Lượng ôm quyền khom người nói: “Vâng, đại nhân, đợi các huynh đệ bọn ta xả xong cơn giận này sẽ lập tức đến ngay!”
Diệp Viễn gật gù, thân hình hơi động, biến mất ngay trước mắt mọi người.
Năm người Thường Lượng nhìn Vương Dục Đào như nhìn một con chó chết, trong lòng khoái ý cực kỳ.
“Vương Dục Đào, vừa nãy ngươi thật là uy phong! Ta muốn ngươi chết, ngươi không thể không chết! Ha ha ha...”
Thường Lượng mô phỏng theo lời mà vừa nãy Vương Dục Đào nói, thật sự là mỉa mai tới cực điểm.
Một khắc trước, Vương Dục Đào còn uy phong lẫm liệt, một khắc sau thì đã biến thành một con chó chết.
Hơn nữa câu nói này lại là nói trước mặt Diệp Viễn, quả thật là buồn cười.
Toàn thân Vương Dục Đào không cách nào nhúc nhích, thế nhưng sắc mặt lại khó coi tới cực điểm.
Đến hiện tại hắn vẫn chưa hiểu được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vì sao trên người Diệp Viễn lại phát ra âm phong kinh khủng đến như vậy.
“Vương Dục Đào, không phải là ngươi muốn giết huynh đệ chúng ta hay sao, ngươi đứng dậy ta xem nào!” Lão nhị cười lạnh nói.
“Xoẹt!”
Đao của Lão Tứ đâm vào ngực của Vương Dục Đào không một chút do dự.
"Thời điểm ngươi giết lão tam và lão thất, nhất định không nghĩ tới báo ứng sẽ đến nhanh như vậy phải không?” Lão tứ cắn răng nghiến lợi nói.
Đối với cường giả Thần Đạo, bị đâm thủng ngực cũng sẽ không trí mạng, thế nhưng loại đau đớn thấu tâm can lại xông thẳng lên đầu khiến hắn đau đến mức không muốn sống nữa.
“Xoẹt!”
Lại là một đao, lão ngũ chém đứt một bàn tay của Vương Dục Đào.
"Loại mặt hàng như ngươi mà cũng xứng kêu gào với Diệp Viễn đại nhân sao? Ta cho ngươi kêu gào, này thì kêu gào!” Lão ngũ cười gằn nói.
“A a!”
Từng tiếng kêu la thảm thiết không dứt bên tai, bị năm người Thường Lượng dằn vặt, khiến hắn giống như chết đi sống lại.
Năm người Thường Lượng không phải giống mấy kẻ chưa từng va chạm xã hội, bọn họ quanh năm lăn lộn tại tầng dưới chót của võ giả, chưa kể đến lòng dạ độc ác, thủ đoạn dằn vặt người khác cũng là tầng tầng lớp lớp.
Bọn họ đối với huynh đệ mình thì rất tốt thế nhưng đối với kẻ địch, tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
Lão tam và lão thất chết đi khiến cho bọn họ hận Vương Dục Đào thấu xương!
“Thường... Thường Lượng, các ngươi đối xử như thế với lão phu, chẳng lẽ không sợ Vương gia sẽ trả thù hay sao?” Vương Dục Đào nhẫn nhịn đau đớn nói.
Năm người Thường Lượng nghe xong lập tức vui vẻ, cười cười nói: “Ai chà, các huynh đệ, bây giờ lão thất phu này đang uy hiếp chúng ta, các ngươi nói nên làm sao bây giờ? Ta sợ quá, các ngươi có sợ hay không?”
“Sợ! Ta thực sự là sợ chết khiếp rồi! Đại ca, chúng ta có nên nịnh nọt lão thất phu này, sau đó xin hắn tha thứ không?” Lão lục nói.
Thường Lượng cười hà hà đáp: “Đúng đấy, Nhị trưởng lão, ngươi tha cho mấy huynh đệ bọn ta có được hay không? Chúng ta biết sai rồi!”
Xoẹt!
Thường Lượng vừa cười, vừa đâm thêm một đao.
Vương Dục Đào đau đến tái mét mặt mày rồi, hắn thở hổn hển nói: “Các ngươi... Các ngươi đừng quên rằng, Vương gia còn có... còn có đại ca ta!”
Thường Lượng cười lạnh nói: "Lấy lão thất phu Vương Dục Tường kia ra để hù dọa lão tử sao? Hả? Này thì hù dọa lão tử! Này thì hù dọa lão tử!”
Năm huynh đệ, mỗi người một đao, lại một đao, không bao lâu sau đã đâm Vương Dục Đào thành cái sàng.
Bọn họ ra tay rất có chừng mực, để Vương Dục Đào đau đến không muốn sống nhưng cũng không lấy đi tính mạng của hắn.
Bị năm người bọn họ hành hạ, Vương Dục Đào gần như tan vỡ.
Hắn thực sự không hiểu nổi, mấy người này lấy đâu ra dũng khí, thậm chí ngay cả đại ca Vương Dục Tường cũng không thèm để vào mắt!
Đại ca Vương Dục Tường của hắn chính là cường giả Khuy Thiên sơ kỳ.
Ở Côi Sơn Thành này cũng là dạng tồn tại số một số hai, ngay cả Dương Duệ cũng không dám không để hắn vào mắt!
Vậy mà mấy tên thảo dân này lại không coi ra gì!
Không chỉ không coi ra gì, mà còn làm trầm trọng hơn khi hắn nhắc tới đại ca.
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã sắp được nửa canh giờ.
Bỗng nhiên Vương Dục Đào phát hiện, thân thể của mình đang dần dần khôi phục một chút khí lực.
Phát hiện này làm hắn có cảm giác mừng rỡ không tên, bởi vì hắn phát hiện, nhóm người Thường Lượng chỉ lo dằn vặt hắn mà quên luôn cả thời gian.
Chỉ cần chờ thêm một lát, một lát nữa chính là ngày tận thế của bọn chúng rồi!
Hắn đang cầu khẩn, cầu khẩn mấy người Thường Lượng thật sự quên để ý thời gian.
“Có phải là đang khôi phục một chút khí lực hay không? Có phải là... cảm thấy còn có một tia hi vọng hay không? Có phải là... đang suy nghĩ làm sao để xử tử bọn ta hay không? Ha ha, lão tử đây rất có trách nhiệm nói cho ngươi biết, ngươi nghĩ nhiều quá rồi! Kỳ thực là bọn ta đang cố ý! Ha ha ha...”
Giọng nói của Thường Lượng giống như ma quỷ, đánh nát tia hi vọng cuối cùng của Vương Dục Đào.