Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc cảm giác đau đớn cũng giảm bớt, tứ chi của Thanh Phong cũng khôi phục được một ít lực đạo.
Thế nhưng, hắn thử đi thử lại một lúc lâu mới miễn cưỡng đứng lên.
Cả người hắn giống như bị rút sạch sức lực, toàn thân không có một tia khí lực nào.
Thời gian trôi qua chậm rãi, hắn vẫn cố gắng bảo trì thần trí thanh tỉnh nhưng lại không có một chút biện pháp nào.
Mỗi một tia cảm giác đau đớn trên thân thể đều truyền đến đại não một cách rõ ràng, tựa như thủy triều liên miên không ngừng.
Thanh Phong đau đớn muốn ngất đi, thế nhưng hắn bi ai phát hiện, căn bản không ngất được!
Đoạn thời gian này, quả thực còn làm hắn khó chịu hơn so với cái chết!
“Bạch Dạ Thánh Cung chết tiệt, nếu ta phát hiện ra tên Diệp Viễn kia là người xâm nhập thì ta nhất định sẽ đánh giết các ngươi, đến chó gà cũng không tha!” Thanh Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc này, âm thanh của Bạch Tu vang lên từ ngoài cửa.
“Thanh Phong đại nhân nghỉ ngơi tốt rồi chứ, cung chủ cùng Thái Thượng trưởng lão để cho tiểu nhân đến mời Thần sứ đại nhân đến đại điện.”
"Két!”
Cửa lớn được mở ra từ bên trong một cách mạnh mẽ, sắc mặt Thanh Phong âm trầm.
Nghỉ ngơi?
Cái vừa rồi được gọi là nghỉ ngơi?
Vừa rồi hắn đau đến mức gần như muốn tự sát, các ngươi lại nói là đang nghỉ ngơi!
Hiện tại Thanh Phong muốn giết người!
Rất muốn giết người!
“Thanh Phong đại nhân như thế là sao vậy? Chẳng lẽ là trách Bạch Dạ Thánh Cung chúng ta chiêu đãi không chu đáo? Thần sứ đại nhân nhận phải lực phản chấn, ảnh hưởng tới lục phủ ngũ tạng, Thái Thượng trưởng lão nói rằng hắn đã dùng thủ pháp đặc biệt để giúp Thần sứ đại nhân loại bỏ hết nội thương, tuyệt đối sẽ không để lại tai hoạ ngầm. Chẳng lẽ... Thái Thượng trưởng lão vẫn chưa chữa tốt nội thương của Thần sứ đại nhân?” Bạch Tu làm vẻ kinh ngạc nói.
Thanh Phong đang muốn phát tác, bỗng nhiên lông mày nhăn lại.
Hắn kiểm tra bên trong một lần, phát hiện nội thương của mình do lực phản chấn quả nhiên đã không còn, kinh mạch toàn thân thông suốt, thậm chí còn có loại cảm giác sảng khoái tinh thần!
Phát hiện này làm cho sắc mặt của hắn thoáng hòa hoãn một chút.
Chẳng lẽ... tên Diệp Viễn kia thật sự trị thương cho mình?
Nhớ lại một chưởng kia của mình, lực phản chấn hẳn là không nhỏ, chỉ sợ sẽ lưu lại nội thương không nhẹ.
Hiện tại thương thế đã không còn, thân thể trở lên tốt rồi, hiển nhiên là đã được trị liệu.
Nhưng mà cái phương thức trị liệu này... vì sao lại đau nhức đến vậy?
"Ừm, nội thương đã tốt rồi! Dẫn đường đi!” Thanh Phong lãnh đạm nói.
Tên Thanh Phong này thân là Thần sứ, hiển nhiên rất coi trọng thể diện.
Đối phương thật sự đã chữa thương cho mình, hắn cũng không muốn để đối phương biết được rằng mình đã không thể chịu được như thế.
Trong nội tâm của Bạch Tu đã sớm cười như nở hoa, nếu như không phải đang ở trước mặt Thanh Phong thì hắn gần như muốn lăn qua lăn lại dưới đất mà cười rồi.
Nhưng mà Bạch Tu cũng không phải chưa từng trải sự đời như Bạch Thần, quanh năm thân mang chức vị cao nên lòng dạ hắn cũng tương đối thâm sâu.
Biểu hiện ra bên ngoài không lộ chút sắc thái nào.
Diệp Viễn mời hắn đến xem trò hay, trước cảnh Thanh Phong đau đến lăn lộn trên mặt đất diễn ra, hắn đã ở ngoài cửa sổ thấy rõ ràng tất cả.
Bạch Tu là người thông minh cỡ nào, hắn biết rõ ràng đây là do Diệp Viễn đã âm thầm động tay động chân.
Vốn hắn còn cảm thấy lo sợ, lo lắng sau khi Thanh Phong đi ra sẽ triệt để tức giận.
Nhưng khi hắn nói dựa theo lời Diệp Viễn căn dặn, phát hiện sắc mặt Thanh Phong lập tức dễ coi hơn rất nhiều.
Chính xác theo như lời của Diệp Viễn, chẳng những hắn sẽ không trách tội mà còn có khả năng sẽ âm thầm cảm kích trong lòng.
Lúc này, quả thực hắn đã bội phục người Thái thượng trưởng lão này đến đầu rạp xuống đất.
Hắn ở bên ngoài đều nghe thấy rõ ràng Thanh Phong đau đến mức nằm thở hổn hển trên mặt đất.
Có thể làm cho một cường giả Khuy Thiên Đại viên mãn đau nhức đến mức rên rỉ như thế, vậy thì cái thống khổ có thể tưởng tượng được.
Thế nhưng, chẳng những Thần sứ không trách tội mà thật sự còn cảm kích, cuối cùng đã gió yên sóng lặng rồi!
Cái thủ đoạn này, sợ rằng cũng chỉ có bậc nhân vật như Thái Thượng trưởng lão mới có thể làm được a?
...
Sau khi đến đại điện, Diệp Viễn đi xuống chào đón, chắp tay cười nói: “Thái Thượng trưởng lão Diệp Viễn của Bạch Dạ Thánh Cung, cung nghênh thần sứ đại nhân! Lần trước Diệp mỗ bế quan cho nên làm Thần sứ đại nhân bị chậm trễ, thật sự có lỗi! Diệp mỗ xin thỉnh tội với thần sứ đại nhân!”
Thái độ của Diệp Viễn vô cùng chân thành, nói xong định quỳ xuống bái.
Thanh Phong vội vàng nâng cánh tay của hắn, thản nhiên nói: “Không cần!”
Diệp Viễn vui vẻ nói: “Thần sứ đại nhân quả nhiên không hổ là Thượng sứ, tấm lòng vô cùng rộng lượng! Đúng rồi, Diệp mỗ tu luyện công pháp có chút kỳ lạ, một khi có người tới gần thị sẽ có lực phản chấn rất mạnh, đến nỗi ngộ thương cả đại nhân, Diệp mỗ thật tội đáng chết vạn lần! Cũng may Diệp mỗ có chút thủ pháp đặc biệt có thể giúp Thần sứ đại nhân đả thông kinh mạch, đánh tan hết nội thương. Phương pháp kia có chút đau đớn, nhưng hiệu quả lại vô cùng tốt, không biết đại nhân hiện tại còn cảm thấy khó chịu hay không?”
Cơ bắp Thanh Phong thoáng run rẩy, đâu chỉ có chút đau đớn, quả thực là rất thống khổ!
Nhưng mà hiệu quả thật sự rất tốt!
Bằng không, khi hắn mang theo nội thương trở về phục mệnh, thật không biết sẽ bị người khác cười nhạo như thế nào.
"Ừm, đã tốt rồi!” Thanh Phong vẫn nói một cách thản nhiên như trước.
Diệp Viễn cười nói: “Vậy là tốt rồi! Thần sứ đại nhân đã đến rồi, chúng ta cứ làm việc chính trước! Trước kia Diệp mỗ chỉ là kẻ chuyên tâm tu luyện tránh sự đời, làm sao có thể là người xâm nhập, có một vài người thích bịa đặt sinh sự, thật đúng là đáng giận a!”
Thanh Phong thấy Diệp Viễn bình tĩnh như thế, trong nội tâm thật sự có chút hoài nghi.
Tuy rằng không biết lời đồn đại này bắt đầu từ đâu, nhưng không thể không nghi ngờ rằng Thu Vũ Thánh Cung có hiềm nghi lớn nhất.
Nhưng mà, chỉ cần có một tia khả năng thì Thiên Lộc Thần Cung cũng sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa, đột nhiên xuất hiện một cao thủ như vậy, bọn hắn làm sao có thể không để ý đến?
“Có phải lời đồn hay không, cứ thử một lần sẽ biết ngay!” Thanh Phong tiếp tục phong cách lãnh đạm như cũ của hắn.
Dứt lời, Thanh Phong bấm niệm pháp quyết, một cái hộp Thần Khám cỡ nhỏ nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Diệp Viễn lúc này đang mặt đối mặt với Thanh Phong, với khoảng cách này, nếu Thiên Lộc Thần Khám có phản ứng thì đã sớm phát động công kích rồi.
Thế nhưng, Thiên Lộc Thần Khám không hề có một chút động tĩnh nào!
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người trong Bạch Dạ Thánh Cung đều thở phào nhẹ nhõm.
“Ta nói rồi mà, Thái Thượng trưởng lão làm sao có thể là người xâm nhập?”
“Nhất định là đám Thu Vũ Thánh Cung khốn kiếp kia, sau cuộc thảm bại lần trước đã ghi hận trong lòng cho nên cố ý bịa đặt lời đồn!”
“Thu Vũ Thánh Cung chết tiệt, ta sẽ không để yên cho bọn chúng!”
...
Nguyên một đám cường giả của Bạch Dạ Thánh Cung đều chĩa hướng nghi ngờ về phía Thu Vũ Thánh Cung, hiển nhiên là đã cho rằng đây chính là chủ ý của bọn hắn.
Thế nhưng, sự lo lắng trong lòng Bạch Thần với Ma Vân cũng không hề biến mất.
Dù sao, điểm mấu chốt nhất của Thiên Lộc Thần Khám vẫn là cửa ải thử máu này!
Thanh Phong thản nhiên nói: "Khí tức bên ngoài có thể ngụy trang, nhưng trong máu của võ giả có ẩn chứa Pháp tắc Thiên Đạo thì lại không cách nào ngụy trang! Diệp trưởng lão, xin mời!”
Sự phát triển của một võ giả chính là quá trình hấp thu linh khí của thiên địa.
Quá trình hấp thu linh khí này hiển nhiên cũng sẽ mang theo khí tức Thiên Đạo vào máu của mình.
Cho nên, để nghiệm chứng thân phận của một võ giả thì thử máu vẫn là đáng tin cậy nhất!
Ma Vân cùng Bạch Thần hai người nghe xong lời này thì tim càng đập nhanh hơn.
Những người khác cũng dừng hẳn tiếng ồn ào, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng Diệp Viễn.
Có rất nhiều người bị phát hiện khi dùng biện pháp thử màu này!
Diệp Viễn mỉm cười, cũng không hề do dự.
Chỉ thấy hàn quang lóe lên, trên ngón tay Diệp Viễn lộ ra một vết rách.
“Tích!”
Một giọt máu tươi từ đầu ngón tay chảy xuống, nhỏ vào bên trong Thiên Lộc Thần Khám.
Hô hấp của tất cả mọi người dường như ngưng lại.