Vừa nãy, Diệp Viễn mượn lực bát trọng lãng phản kích lại, khó khăn lắm mới tránh khỏi kích thứ hai.
Nhưng bây giờ Diệp Viễn đang ở giữa không trung, kích thứ ba liền không kẽ hở phóng ra, vốn không cho Diệp Viễn một cơ hội thở dốc.
Thời cơ gây khó dễ chuẩn xác, phối hợp khéo léo, gần như không chê vào đâu được!
Quan trọng hơn chính là thực lực của ba người này đều cực kỳ mạnh mẽ, đều là Linh Dịch tầng năm trở lên.
Ba gã võ giả Linh Dịch tầng năm bay lên, bày được sát cục tinh diệu như thế, vốn là bố cục tất sát khó mà giải được!
"A! Diệp Viễn!" Phong Chỉ Nhu lần đầu tiên phản ứng lại, chuẩn bị qua trợ giúp Diệp Viễn.
Nhưng vào lúc này lại là một nhân ảnh lóe lên, trực tiếp lướt về phía Phong Chỉ Nhu.
"Đối thủ của ngươi là ta!" Một đạo thân ảnh màu xanh dùng tốc độ cực nhanh tấn công về phía Phong Chỉ Nhu.
"Tô Nhất Sơn, là ngươi!" Phong Chỉ Nhu cả giận nói.
Hai người trong khoảnh khắc đối đầu nhau nhưng lại bất phân thắng bại.
"Hắc hắc, nếu không ngươi cho rằng ta là ai? Nam Phong Chỉ Nhu, bổn thiếu gia theo đuổi ngươi lâu như vậy, ngươi không nể mặt mũi dù chỉ một chút. Hôm nay, ta muốn cho ngươi nếm thử một chút lợi hại của bổn thiếu gia!" Tô Nhất Sơn cười gằn nói.
Là thiếu chủ Tô gia, Tô Nhất Sơn tất nhiên biết thân phận thật của Nam Phong Chỉ Nhu.
Quan hệ Tô gia và Hoàng thất vẫn luôn vô cùng vi diệu, trong học viện Tô Nhất Sơn cũng theo đuổi Nam Phong Chỉ Nhu rất lâu nhưng sắc mặt Nam Phong Chỉ Nhu đối với hắn vẫn không chút thay đổi.
Tô Nhất Sơn theo đuổi Nam Phong Chỉ Nhu, một mặt là cân nhắc lợi ích từ phía Tô gia, mặt khác dĩ nhiên là bởi vì khuôn mặt đẹp của Nam Phong Chỉ Nhu rồi.
Nam Phong Chỉ Nhu chẳng những tướng mạo xuất chúng, càng là mỹ nhân băng giá nổi danh, Tô Nhất Sơn làm sao có thể không động lòng chứ?
Nam Phong Chỉ Nhu thấy lời nói cợt nhả của Tô Nhất Sơn, không khỏi giận dữ nói: "Tô Nhất Sơn, ngươi thật can đảm! Lần này trở về ta nhất định bẩm báo phụ vương, bảo người trừng phạt Tô gia ngươi!"
Tô Nhất Sơn cười lạnh nói: "Vậy ngươi trở về được mới tính! Chà chà, sư tỷ tuyệt đẹp của học viện và thiên tài siêu cấp cùng ngã xuống Vô Biên Sâm Lâm, thật là đáng tiếc!"
"Chỉ dựa vào ngươi ư?" Nam Phong Chỉ Nhu cũng cười lạnh nói.
...
Bên này Tô Nhất Sơn ngăn cản Nam Phong Chỉ Nhu, bên kia Diệp Viễn đã đạt đến cửa sống còn!
Lúc này đương nhiên Diệp Viễn có thể gọi Viên Phi ra ngoài nhưng triệu hoán xong chắc hắn cũng đã là một người chết.
Thường Thị Tam huynh đệ hiển nhiên không biết Diệp Viễn thu phục Viên Phi nhưng lần này bọn họ liên hoàn tập sát, vừa vặn loại bỏ khả năng Diệp Viễn gọi Viên Phi!
Thường Nhất vốn tính cẩn thận, hắn nghiên cứu Diệp Viễn vô cùng thấu triệt.
Mặc kệ trước kia Diệp Viễn có bao nhiêu quyền quý, bây giờ tuyệt đối là một đối thủ không thể bỏ qua!
Nếu như bởi vì Diệp Viễn là Nguyên Khí Cảnh mà khinh thị hắn, nhất định phải chịu thua thiệt.
Trên thực tế, biểu hiện Diệp Viễn chứng minh ý tưởng của Thường Nhất.
Đổi thành võ giả Nguyên Khí Cảnh khác, một mũi tên Thường Tam đoạt mệnh đó đã bắn thủng trái tim của hắn. Nhưng Diệp Viễn chẳng những tránh được mũi tên của Thường Tam, mà còn trong tình huống không thể thay đổi quán tính của thân thể, cưỡng ép thay đổi phương hướng giữa không trung!
Điều này đã không thể dùng hai từ cường hãn để hình dung!
Kế hoạch ám sát tỉ mỉ của hai gã Linh Dịch tầng năm lại bị một gã Nguyên Khí tầng chín xảo diệu tránh được!
Có điều cái này không liên quan bởi vì Thường Nhất tự mình mới là người phụ trách một kích cuối cùng!
Thường Nhất, cường giả Linh Dịch tầng sáu!
Từ lúc Diệp Viễn bắt đầu tiến vào khu vực mai phục của bọn họ, Thường Nhất cũng đã tích lũy sức mạnh chờ thời hành động, chờ đòn chí mạng cuối cùng này.
Một kích này là đòn mạnh nhất của võ giả Linh Dịch tầng chín.
Bởi vì Diệp Viễn vừa mới triển thêm một chiêu bát trọng lãng, tốc độ của hắn bây giờ còn nhanh hơn trước kia!
Mà tốc độ Thường Nhất nhanh hơn Thường Nhị, nói cách khác Diệp Viễn và Thường Nhất dựa vào việc so tốc độ kích thứ hai cùng tụ lại!
Thường Nhất cũng chỉ dùng kiếm, hắn thoáng chốc đã thấy Diệp Viễn bị hắn đâm xuyên qua người, kết quả là đi đời nhà ma.
"A! Diệp Viễn cẩn thận!"
Nam Phong Chỉ Nhu bị Tô Nhất Sơn quấn lấy, không cách nào phân thân, lại thấy Diệp Viễn sắp bị giết.
"Nam Phong công chúa vẫn nên quan tâm mình hơn đi!"
Thấy phản ứng của Nam Phong Chỉ Nhu, trong lòng Tô Nhất Sơn sảng khoái, cái tên Diệp Viễn đáng ghét đó phải chết!
"Ầm!"
Tô Nhất Sơn thấy một khoảng trống, một chưởng vung vào bả vai Nam Phong Chỉ Nhu.
"Phốc!"
Nam Phong Chỉ Nhu bị đánh bay ra ngoài, thổ huyết tại chỗ.
Nhưng cũng trong lúc đó, kịch bản lại không dựa theo tính toán của Thường Nhất.
Thường Nhất thấy kiếm của mình trong chốc lát chuẩn bị đâm tới Diệp Viễn, chợt hắn hoa mắt, trước mặt đồng thời xuất hiện chín cái Diệp Viễn!
Tàn ảnh ư?
Diệp Viễn bây giờ đang ở giữa không trung, hắn làm sao có thể chế tạo ra tàn ảnh được?
Hơn nữa chín tên Diệp Viễn đều giống như thật, rốt cuộc cái nào mới là người thật đây?
Thần thức Thường Nhất trong nháy mắt quét qua chín bóng người này, lại kinh ngạc phát hiện, chín bóng người này đều là người thực!
“Đây là tình huống gì vậy? Gặp quỷ ư?”
Nhưng Thường Nhất lúc này như tên đã lắp vào cung, không “bắn” không được, hắn không được phép có chút do dự nào.
"Hừ, chút tài mọn, chỉ là chướng nhãn pháp mà thôi!"
Thường Nhất không chút do dự lựa chọn “Diệp Viễn ở giữa”, đó cũng là mục tiêu ban đầu của hắn.
Trong tình thế như vậy mà chế tạo ra tàn ảnh, tám chín phần mười là chướng nhãn pháp, mục đích đúng là vì để làm xáo trộn giác quan của Thường Nhất.
Mà người thật từ đầu đến cuối đều không có thay đổi!
"Vèo!"
Thân thể Thường Nhất cứ như vậy xuyên qua tàn ảnh.
Không có cảm giác đâm thủng thân thể, từ trong không khí xuyên qua!
Lòng Thường Nhất không khỏi trầm xuống.
Để đối phó một gã Nguyên Khí tầng chín, ba huynh đệ bọn họ đã dùng hết tất cả vốn liếng, bố trí thế cục tất sát này vô cùng công phu, kết quả là chỉ khiến Diệp Viễn bị thương nhẹ sao?
Thời điểm bố trí thế cục, Thường Nhất có lòng tin tuyệt đối, đừng nói là một gã Nguyên Khí tầng chín, có là một gã Linh Dịch tầng bảy, gặp bất ngờ không kịp đề phòng cũng phải chịu thua thiệt lớn.
Đối với Diệp Viễn, Thường Nhất đã đạt đến bước không thể coi trọng hơn được nữa. Nhưng kết quả vẫn như cũ, vượt ngoài dự liệu của hắn.
Mãi đến lúc này Thường Nhất cũng nghĩ không thông, Diệp Viễn làm thế nào đang lúc lăng không lại tạo ra tám đạo tàn ảnh được?
Còn nữa, đến cùng đâu mới là chân thân của hắn?
"Ầm!"
Diệp Viễn đứng sau lưng Thường Nhất nặng nề té xuống đất. Thường Nhất cũng phiêu diêu rơi xuống đất, cực kì dễ dàng, hoàn toàn không có chút chật vật nào như Diệp Viễn kia.
Diệp Viễn đứng lên, phủi phủi cỏ máu dính trên người, hờ hững nói: "Thật đúng là phải cám ơn ba người các ngươi rồi, không có các ngươi, Cửu Kiếm Thức của ta đây sợ là không hoàn thành được nhanh như vậy!"
Vừa mới ở thế ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Viễn gặp biến không sợ hãi, trong nháy mắt tiến vào trạng thái Tâm như chỉ thủy.
Mới vừa rồi trong tình huống đó, càng hốt hoảng càng chắc chắn phải chết.
Diệp Viễn hiểu rõ muốn thoát khỏi một kích này chỉ có thể sử dụng thân pháp Cửu Kiếm Thức!
Có thể là Cửu Kiếm Thức của hắn cũng chưa hoàn thành, thi triển thân pháp nhất định phải có điểm đặt chân, mà hắn lúc này lại đứng ở không trung.
Thời khắc nguy cấp, dựa vào Tâm như chỉ thủy tâm cảnh, Diệp Viễn kích thích tiềm lực của mình mức độ lớn nhất, rốt cuộc đã hoàn thành Cửu Kiếm Thức!