“Hô... Hô... Hô...”
Hô hấp của Diệp Viễn càng ngày càng nặng nề, cùng với một bản thể khác của chính mình chém giết lẫn nhau cũng càng ngày càng khốc liệt.
Hai người đã ở trong không gian tu luyện Tử Vong đại chiến ba ngày ba đêm, cho dù Thần Nguyên của Diệp Viễn tiêu hao cực nhỏ, lúc này cũng có chút không chống đỡ nổi.
Dù sao đối thủ của hắn không phải ai khác, mà là chính hắn!
Đối thủ này quá mức mạnh mẽ, trong ba ngày này, Diệp Viễn hầu như đã lấy ra hết tất cả thủ đoạn của mình để sử dụng, nhưng vẫn không làm gì được đối phương.
“Ha ha, vì sao ngươi lại càng ngày càng không có chút khí lực nào vậy, nhìn thấy một bản thể khác của chính mình yếu như thế, ta cảm thấy thật là mất mặt a! Vì vậy... ngươi đi chết đi!”
Một Diệp Viễn khác làm vẻ mặt khiêu khích, lực đạo càng lúc càng lớn.
Lúc mới bắt đầu, thế lực của hai người đều ngang bằng nhau, đến hiện tại Diệp Viễn chỉ còn có thể chống đỡ một cách mệt mỏi.
Chiêu nào chiêu nấy của Diệp Viễn khác cứ tập trung vào những chỗ yếu hại của Diệp Viễn, làm cho Diệp Viễn rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
“Khà khà, ở trong không gian tu luyện Tử Vong này, Thần Nguyên của ta là vô cùng vô tận. Nhưng Thần Nguyên của ngươi thì sẽ tiêu hao theo cuộc chiến, sẽ càng ngày càng ít đi. Cuối cùng, kết cục của ngươi cũng chỉ có thể là tử vong!” Một Diệp Viễn khác cười to nói.
Tên Diệp Viễn phục chế này căn bản không hề có chút tâm ý thương hại nào đối với bản thể.
Sứ mệnh mà không gian giao cho hắn chính là giết chết bản thể!
Ở bên trong không gian này, Thần nguyên của bản thể phục chế được bổ xung không ngừng.
Còn Diệp Viễn, tuy rằng ở thời điểm chiến đấu Diệp Viễn đã hấp thụ lấy linh khí bốn phía nhưng tốc độ khôi phục vẫn không cách nào đuổi kịp bản phục chế.
Vì vậy mà thời gian càng dài, Diệp Viễn càng thêm nguy hiểm!
Bên ngoài không gian, Vô Trần làm một vẻ mặt sốt sắng lo lắng cho Diệp Viễn, sốt sắng đến mức hai tay nắm chặt thành quyền.
Hắn biết, Diệp Viễn đã đến bước ngoặt cực kỳ nguy hiểm.
Nếu như Diệp Viễn tiếp tục không tìm được biện pháp để chiến thắng chính mình thì hiển nhiên hắn sẽ phải chết ở bên trong đó.
Một khi tu luyện Tử Vong được mở ra, ngay cả hắn cũng không cách nào dừng lại.
Vô Trần biết, đây là lần khiêu chiến lớn nhất mà Diệp Viễn gặp phải từ lúc sinh ra đến nay.
Bởi vì đối thủ của hắn không phải ai khác, mà là chính hắn.
Chỗ đáng sợ của không gian tu luyện Tử Vong, chính là ở đây.
Bất luận thực lực của ngươi mạnh bao nhiêu, nếu như không có quyết tâm chiến thắng được chính mình thì vĩnh viễn không thể thoát khỏi nơi này.
“Diệp Viễn, phải cố lên! Ngươi đừng làm lão phu thất vọng!”
Vẻ mặt Vô Trần gần như co rút lại, có thể thấy được nội tâm hắn lúc này rất căng thẳng.
Sở dĩ hắn nói ra phương thức tu luyện nguy hiểm như vậy là bởi vì hắn biết Diệp Viễn muốn sáng chế ra Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh tầng thứ hai khó khăn bao nhiêu.
Nếu như Diệp Viễn không cách nào đột phá chính mình thì có thể vĩnh viễn hắn cũng sẽ không tìm thấy được thời cơ này.
Cho dù hắn có tìm được cũng không biết là chuyện của bao nhiêu năm sau.
Đến khi đó, Mộ Linh Tuyết đã sớm chết rồi.
Diệp Viễn của hiện tại cần phải có thực lực mạnh mẽ.
Hắn cần cướp đoạt được Vạn Thọ Thiên Hồn thạch cho Mộ Linh Tuyết!
Tuy rằng phương thức này rất nguy hiểm nhưng cũng là phương thức có khả năng hữu hiệu nhất để tăn tiềm lực thành công.
Khi mọi người đối mặt với chính mình một cách chân thực, sau đó bị nghiền ép đến cực hạn thì sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp để vượt lên chính mình, từ đó tìm kiếm được sinh cơ.
Nhưng mà, người có thể làm được cực kỳ ít!
Thật ra, không gian tu luyện Tử Vong này vẫn là một vật phẩm chưa hoàn chỉnh của Tiên Lâm Thiên Tôn.
Tiên Lâm Thiên Tôn vì để hoàn thiện cái không gian tu luyện Tử Vong này mà đã từng đã mang không ít người vào đây thí nghiệm.
Hắn hi vọng tìm được một phương pháp có thể nghiền ép ra tiềm lực nhưng vẫn có thể giảm thiểu tỉ lệ tử vong.
Trong đó có võ giả Quy Khư Thần Cảnh, có cường giả Thần Quân Cảnh, thậm chí... còn có cả cường giả Thiên Thần Cảnh!
Số lượng gộp lại, e là có trên một trăm người.
Nhưng mà kết quả cuối cùng lại không có một ai thoát khỏi không gian tu luyện Tử Vong!
Có thể tu luyện tới Thiên Thần Cảnh thì đều có thể nói là thiên tài vạn người có một.
Nhưng mà thiên tài như vậy cũng không cách nào tự chiến thắng chính mình.
Có thể tưởng tượng được phương pháp tu luyện này nguy hiểm cỡ nào!
Thời điểm Vô Trần đưa ra phương pháp này, kỳ thật nội tâm cũng vô cùng mâu thuẫn.
Nhưng mà ở cùng với Diệp Viễn thời gian lâu dài, Vô Trần ít nhiều gì cũng bị Diệp Viễn ảnh hưởng.
Thứ nhất, thiên phú của Diệp Viễn tuyệt đối đáng sợ.
Mặt khác, Diệp Viễn là người được ăn cả ngã về không. Cho nên bất tri bất giác cũng đã ảnh hưởng đến hắn.
“Xì!”
Một mũi kiếm nhọn cắt quần áo Diệp Viễn ra, cắt luôn cả da thịt của hắn.
Vô Trần biến sắc, Diệp Viễn bắt đầu bị thương rồi!
Đây là một dấu hiệu không tốt, nói rõ lên rằng Thần Nguyên dự trữ của Diệp Viễn đã không đủ để chống đỡ cuộc chiến đấu này.
Nhưng mà, cuộc chiến đấu này nhất định vẫn phải tiếp tục tiến hành.
“Xì!”
“Xì!”
“Xì!”
...
Trên người Diệp Viễn bị chém rách từng vệt dài
“Ha ha ha, ngươi quá yếu rồi! Người yếu thì không nên tồn tại ở trên đời này! Từ bỏ đi!”
Phục Chế Thể chém vào trên người Diệp Viễn, dường như có khoái cảm của sự khát máu.
Thần Nguyên của Diệp Viễn càng ngày càng khô cạn, Thể năng cũng sắp đến cực hạn.
Chiến đấu với chính mình, thân thể có gánh nặng quá lớn!
Diệp Viễn lúc này có cảm giác sắp không trụ nổi nữa rồi.
“Mệt mỏi quá... lẽ nào... cứ như vậy mà kết thúc hay sao?” Âm thanh này cứ vang vọng trong đầu Diệp Viễn.
...
“Lập tức đi gọi Diệp Viễn tới đây, mặc kệ hắn hiện tại đang làm gì! Sau một canh giờ, nếu như ta không thấy được người thì các ngươi... tự gánh lấy hậu quả!”
Trong đại điện phía của Bạch Dạ Thánh Cung, Thanh Phong ngồi ở vị trí cung chủ với một vẻ mặt phẫn nộ.
Thái Thượng trưởng lão của Bạch Dạ Thánh Cung này thật là tự đại, một Thần sứ như ta đích thân đến đây, vậy mà hắn lại đang bế quan!
Bạch Thần biến sắc, nói: “Thần sứ đại nhân, Thái Thượng trưởng lão mới vừa bế quan không lâu, lúc này sợ rằng đang tu luyện trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc. Gọi hắn xuất quan ngay lúc này, sợ là không ổn a? Không bằng... Thần sứ đại nhân cứ tạm thời ở lại Bạch Dạ Thánh Cung một thời gian, chờ Thái Thượng trưởng lão xuất quan, Bạch Thần nhất định thông báo đại nhân trước tiên, được không?”
“Ầm!”
Lời của Bạch Thần còn chưa dứt, Thanh Phong phất tay một cái, trực tiếp đập hắn bay ra ngoài.
"Ọc!”
Thanh Phong chính là cảnh giới Khuy Thiên đại viên mãn, với chút thực lực này của Bạch Thần làm sao đủ để vào mắt?
Nếu như không phải bởi vì hắn là cung chủ của Bạch Dạ Thánh Cung thì e rằng một chưởng này đã trực tiếp lấy đi tính mạng của hắn.
Tên Thần sứ đại nhân này thật hung hăng!
"Mệnh lệnh của Thần cung, ngươi cho rằng có thể đùa giỡn hay sao? Bản thần đã nói đúng một canh giờ, chính là một canh giờ! Chẳng lẽ... tên Thái Thượng trưởng lão kia đúng như đồn đại rằng hắn là kẻ xâm nhập? Hả?”
Thanh Phong trừng hai mắt, trong lòng mọi người đều ớn lạnh.
Nếu chiếc mũ lớn này bị chụp lên đầu thì sẽ là tai ương ngập đầu!
Bạch Thần gắng gượng bò dậy, trợn mắt nhìn về phía Thanh Phong.
Hắn đang muốn nổi giận nhưng lại bị Ma Vân mạnh mẽ giữ lại.
Lúc này Bạch Tu đứng dậy, quay về phía Thanh Phong chắp tay nói: “Thần sứ đại nhân, lời đồn đại này tuyệt đối chỉ là tin đồn! Sợ rằng, đám người Thu Vũ Thánh Cung kia cố ý tạo ra, kính xin Thần sứ đại nhân minh xét! Diệp Viễn Thái Thượng trưởng lão đã từng nhiều lần ra tay, thực lực của hắn chưa lần nào bị Thiên Đạo bài xích, tuyệt đối không thể là kẻ xâm nhập!”
Thanh Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nói: “Bản thần lần này phụng theo mệnh lệnh ở trên đi từ Thiên Lộc Thần Điện đến đây. Hắn có phải là kẻ xâm nhập hay không chỉ cần thử một lần liền biết! Hiện tại, không nên để ta lặp lại một lần nữa, sau một canh giờ, ta phải gặp được hắn!”