Chuyện này cứ như vậy được quyết định.
Bắt đầu tỷ thí.
"Vù."
Một cây gậy thiết đen tuyền đập thẳng về phía Diệp Viễn.
"Quá nhanh."
"Vậy mà Tinh Diệu vẫn còn che giấu thực lực của hắn."
"Không đúng. Cả ba người bọn họ đều che giấu thực lực."
...
Gậy huyền thiết cực nặng nhưng khi ở trên tay Tinh Diệu thì lại linh hoạt không khác gì tay chân của hắn.
Vừa ra tay chính là long trời lở đất.
Hành động lúc này so với biểu hiện vừa rồi của hắn thì hoàn toàn là hai khái niệm khác biệt.
Bất kể tốc độ, sức mạnh hay là mức độ cảm ngộ phép tắc thì đều không cùng một đẳng cấp.
Không chỉ mình Tinh Diệu, hai huynh đệ Hổ Diêm và Hổ La cũng chợt bất ngờ lao ra, vừa ra tay liền khống chế được Lạc Kỳ và Bội Lan.
Thế nhưng, trong ba người bọn họ thì không thể nghi ngờ thực lực của Tinh Diệu là cường đại nhất.
Một gậy này đánh xuống, nếu đổi lại là người khác thì sợ rằng chỉ cần một chiêu này là có thể đánh gục.
Những đối thủ lúc trước của hắn bây giờ từng người lại âm thầm lo sợ không thôi.
Rất may mục tiêu của Tinh Diệu là Diệp Viễn, nếu không bọn họ sớm chết rồi.
Khoé miệng Diệp Viễn hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười trào phúng, hắn không lùi lại mà tiến tới, thân hình bất ngờ lao ra.
"Đinh."
Một âÂm thanh thanh thúy vang lên, mũi kiếm của Diệp Viễn chuẩn xác đâm bên vào trong, hất cây huyền thiết ra.
Một lực chấn động truyền đến khiến Tinh Diệu cảm thấy cả cánh tay tê dại, suýt chút nữa huyền thiết rơi khỏi tay.
Giờ khắc này, trong lòng Tinh Diệu cực kỳ kinh ngạc.
Một kiếm này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực sự rất khó lường.
Hắn đã từng đánh qua với một số người dùng kiếm, nhưng tới bây giờ cũng chưa thấy ai tấn công mình bằng cách này.
Gậy huyền thiết dày không quá hai ngón tay, thân tròn, nhưng trong tình huống gấp gáp như vậy, muốn đâm kiếm vào giữa thì cần phải có thị lực và khả năng điều khiển cỡ nào?
Cho dù chỉ xảy ra một chút sai lầm, thì một gậy này rơi xuống sẽ khiến Diệp Viễn mất mạng chỉ trong nháy mắt.
Người này căn bản là một tên quái vật.
"Keng keng keng..."
Âm thanh của kiếm và thiết va chạm nhau liên tục truyền đến, chỉ trong chớp mắt hai người đã giao thủ hơn mười chiêu, thực lực tương đương nhau, không thể phân cao thấp.
Mấy tên gia tướng đang đứng xem kia, người nào người nấy đều há hốc mồm.
"Quả nhiên tên Nguyên Tiêu này cũng che giấu thực lực."
"Chính là ma tướng Nhị tinh trung giai mà lại có thể làm đến mức này, quả thật là đáng sợ."
"Không biết tiểu tử này tu luyện kiểu gì, rõ ràng là thực lực không mạnh nhưng sức chiến đấu lại mạnh như vậy."
...
Nhưng mà đúng vào lúc này, Lạc Kỳ cùng Bội Lan lại không thể kiên trì nổi.
Dưới áp lực cường đại của Hổ Diêm và Hổ La, sức lực của hai người chỉ đủ chống đỡ chứ không thể đánh trả lại.
Lúc này bọn hắn mới nhận ra vì sao Tinh Diệu lại đưa ra quy tắc kia.
Bây giờ bọn hắn muốn chạy trốn, căn bản là không làm được.
"Ta đầu hàng. Ta chịu thua. Ngươi làm ơn tha cho ta một mạng." Lạc Kỳ gầm thét lên.
Hổ Diêm cười một tiếng nói: "Ha ha, đồ vô dụng, chết đi."
"Phốc."
Hổ Diêm vung ra một nắm đấm thép, trực tiếp đập Lạc Kỳ thành một cái bánh thịt.
Gần như cùng lúc đó, Bội Lan cũng bị Hổ La giết chết.
Thay đổi lần này thật quá bất ngờ.
Trên võ đài, tình huống ba chọi một được hình thành trong nháy mắt.
Ba người Tinh Diệu, Hổ Diêm, Hổ La đứng theo hình tam giác vây Diệp Viễn vào giữa, cắt hết tất cả đường lui của hắn.
"Ha ha, tiểu tử ngươi không nghĩ tới phải không? Hai tên ngu xuẩn kia lại ôm tâm lý may mắn, cho rằng có thể chạy thoát. Thật ra, ngay từ ban đầu mục tiêu của chúng ta chính là ngươi. Bây giờ chúng ta ba đấu một, xem ngươi chạy đằng nào." Tinh Diệu cười to nói.
Diệp Viễn nhìn hắn như nhìn thằng ngu, thản nhiên nói: "Ai nói với ngươi là ta muốn chạy?"
"Ha ha, tiểu tử ngươi còn muốn cậy mạnh ư? Một mình ngươi, còn muốn đối phó ba người chúng ta?" Hổ Diêm cười nhạo nói.
"Không biết tự lượng sức mình, người thật sự cho rằng mình vô địch?" Hổ La châm chọc nói.
Diệp Viễn thở dài, nói: "Kẻ ngu vĩnh viễn không cách nào hiểu được."
"Hừ. Tự an ủi mình một cách ngu xuẩn. Ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể nghịch thiên? Vậy để ta cho ngươi biết thế nào mới là thực lực chân chính." Tinh Diệu cười lạnh nói.
"Quần ma loạn vũ."
Tinh Diệu quát lớn một tiếng, vô số hư ảnh của gậy thiết đập về hướng Diệp Viễn.
Đây là pháp tắc chi lực của côn đạo tam trọng thiên, gần như có thể quét ngang cùng giai.
Hiện giờ dùng nó đối phó một tên ma tướng nhị tinh trung giai thì có thể nói là dùng dao mổ trâu để giết gà.
Cùng lúc đó, hai người Hổ Diêm cùng Hổ La cũng đồng thời ra tay.
Nhất thời sóng linh khí dao động cuồng cuộn, quậy võ đài long trời lở đất.
Dưới làn sóng công kích của ba người bọn họ thì Diệp Viễn yếu ớt không khác gì một chiếc thuyền con có thể lật bất cứ khi nào.
Tạp Tân nhìn một cảnh này, khóe miệng nở một nụ cười nhạt.
Hắn không cảm thấy Diệp Viễn có thể sống sót dưới sự tấn công của ba người đó.
"Ha ha, muội muội tốt của ta, lần sau ca ca sẽ tìm người tốt hơn cho muội. Tiểu tử này đã chạm vào vảy ngược của ta, tất nhiên là phải chết." Ánh mắt Tạp Tân nhìn Ly Cơ, trầm giọng nói.
Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Ly Cơ, trong lòng Tạp Tân đắc ý.
Ngay từ đầu hắn vẫn luôn chú ý tới Ly Cơ, hắn phát hiện ra dường như mình đã hiểu lầm muội ấy.
Nhưng về sau ánh mắt Ly Cơ nhìn Diệp Viễn ngày càng si mê, việc này khiến hắn có cảm giác tự lấy đá đập vào chân mình.
Vì thế, Diệp Viễn nhất định phải chết.
Vẻ mặt Lân Hoa không cảm xúc nói: "Ta thì được rồi, ngược lại thì Ly Cơ chắc sẽ tức giận lắm nha."
Sắc mặt Tạp Tân trầm xuống, nói: "Chuyện này trong tương lai sẽ dần phai nhạt, nhưng nếu tiểu tử kia còn sống thì mới là mối đe doạ lớn nhất."
Lúc này, ba người Tinh Diệu đồng thời phát động công kích.
"Ầm ầm ầm."
Vô số công kích rơi vào nơi Diệp Viễn đang đứng, gần như làm nổ tung một vùng không gian.
Khí tức cường đại của ba người hình thành nên một trận pháp, làm cho tất cả mọi người kinh hãi.
Đây mới thực sự là cao thủ.
Quá mạnh mẽ.
"Kết thúc rồi, công kích cường đại như vậy thì sợ rằng ngay cả Ma Soái cũng không thể đỡ được đi? "
"Chắc chắn Nguyên Tiêu đã chết đến nỗi không thể chết thêm rồi, hoàn toàn không cảm giác được khí tức của hắn nữa."
"Tiếc thay cho một thiên tài, ai bảo hắn dám đắc tội Tạp Tân điện hạ cơ chứ?"
...
Bọn gia tướng truyền tới từng tiếng tiếc hận, Nguyên Tiêu khẳng định là một thiên tài nhưng tiếc là không biết phán đoán tình thế, đắc tội Tạp Tân điện hạ.
Có chết cũng là chuyện nằm trong dự đoán.
Tạp Tân nhìn từng làn khói tràn ngập trên võ đài, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Nhưng đúng vào lúc này, một âÂm thanh dường như như đến từ địa ngục truyền ra, vang vọng bên tai mọi người.
"Trục nguyệt... Huyễn Ảnh Sát."
Ánh mắt Tinh Diệu ngưng trọng, lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Bụp bụp bụp."
Hắn ta còn chưa kịp kinh ngạc thì đã mất hết tri giác.
Trên võ đài liên tục truyền đến mấy tiếng xé gió, sau đó thân thể ba người Tinh Diệu trực tiếp nổ tung.
Bóng dáng Diệp Viễn chậm rãi xuất hiện, vẫn đứng tại chỗ, phảng phất như chưa từng bị động tới.
Diệp Viễn không bị thương chút nào, chỉ là sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt, ma khí trên người cũng tiêu tán rất nhiều.
Nhưng đối thủ của hắn đã chết đến mức không thể thấy Ma hồn.
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Ngươi... Các ngươi có thấy không?"
"Không có. Ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì."
"Nhanh. Quá nhanh. Kiếm pháp nhanh thực sự."
...
Tất cả mọi người đột nhiên biến sắc, hoàn toàn không thấy rõ được chuyện gì vừa mới phát sinh.
Diệp Viễn chậm rãi đi khỏi võ đài, tới trước mặt Tạp Tân, cười nhạt nói: "Đa tạ Tạp Tân điện hạ ban thưởng."